Cho dù Lục Niệm Niệm trăm lần không cam tâm tình nguyện, Tống Kim Triêu cũng là đi rồi, lúc gần đi quăng lại câu nói đó, giống như tia sét trong nháy mắt nổ ở trong đầu.
Đợi tới khi về đến nhà, đầu Lục Niệm Niệm trống rỗng, Chu Tề Khán nhìn mặt cô đỏ bừng, ánh mắt đờ đẫn, ở trước mặt cô phất phất tay, hỏi: “Cậu không sao chứ? Ngốc rồi?”
“Hay là bị người ta bắt nạt?”
Nhìn gương mặt em bé phóng to ở trước mặt, Lục Niệm Niệm trừng mắt nhìn, chầm chậm lấy lại tinh thần, lúc này ngay cả mang tai đều nóng bừng lên, vừa nãy không có nghe lầm, Kim Triêu nói câu đó là đang cầu hôn cô.
Hiện tại còn chưa tốt nghiệp, thậm chí còn chưa trưởng thành, Kim Triêu nói câu này xác định không phải là đang nói đùa chứ...
Sau khi đắn đo suy nghĩ, Lục Niệm Niệm vẻ mặt nghiêm túc giơ ngón tay tính toán, khoảng cách từ giờ đến lúc mười tám tuổi là trưởng thành còn bao nhiêu ngày.
Đến Thụy Sĩ đã là mười tiếng sau, Tống Kim Triêu vừa xuống máy bay, mở điện thoại ra nhìn, toàn bộ đều là điện thoại ông ngoại gọi tới, nhìn thấy tin nhắn gửi tới, lông mày người đàn ông nhíu chặt, gò má anh tuấn phủ kín một tầng băng.
Hai người mới ra khỏi sân bay, một cô gái mặc chiếc áo lông vũ đứng ở ven đường chờ bọn họ, không nghĩ tới Chúc Lan Huyên sẽ xuất hiện ở đây, Phương Ngọc cảm thấy không tốt lành gì nhìn ông chủ của mình, mặt Tống Kim Triêu quả nhiên tối sầm, sắc mặt lạnh lùng.
Ông Tần nói với Chúc Lan Huyên, Tống Kim Triêu sẽ về nước một chuyến, xử lý công việc của công ty trong nước, ước chừng thời gian để Chúc Lan Huyền đợi cậu ở bên ngoài.
Nhiều ngày không gặp, Chúc Lan Huyên ngăn cách bởi dòng người nhìn cậu từ xa xa, người đàn ông khí thế lạnh lùng trong sân bay náo nhiệt vô cùng nổi bật.
Áo khoác màu đen được cắt may tinh xảo, phác họa bờ vai với thân hình người đàn ông, dáng người cao gầy nổi bật đứng ở nơi đó, như một cây tùng bách đẹp đẽ, rắn rỏi.
Chúc Lan Huyên không thể không thừa nhận, mị lực của Tống Kim Triêu không có cách nào ngăn cản, hoặc có thể giống như ông Tần nói câu này, có thể cùng cậu thử tiếp xúc qua, tương lai tất cả đều không phải là số cố định.
Tài xế đã đứng đợi ở ven đường, Tống Kim Triêu dừng bước chân, liếc mắt nhìn Phương Ngọc ở bên cạnh, trầm giọng nói: “Ông Lâm khi nào tới.”
Phương Ngọc liếc nhìn thời gian, “Muộn nhất ba phút nữa là tới.”
Hai người còn chưa nói xong, cô gái cách đó không xa nhanh chóng bước về phía bọn họ. Chúc Lan Huyên mang theo túi sách, trên mặt được trang điểm kỹ càng, nhưng cũng bị gió lạnh thổi tới hai má đỏ bừng.
Đi tới trước mặt Tống Kim Triêu, trên mặt nở nụ cười dịu dàng: “Nghe nói cậu hôm nay sẽ trở về, cho nên tớ tới đón cậu.”
Người đàn ông vẻ mặt hờ hững, đôi mắt đen, âm u bức người, chỉ nghe cậu lạnh lùng nói: “Chúc tiểu thư rất rảnh?”
Nghe thấy lời này, gò má Chúc Lan Huyên đỏ lên, biểu hiện có chút lúng túng, vội vã giải thích: “Tớ đúng lúc không có chuyện gì, liền qua...”
Còn chưa nói xong, Tống Kim Triêu mặt không cảm xúc đánh gãy, lập tức hướng về phía Phương Ngọc bên cạnh hắn mở miệng: “Cậu tiễn Chúc tiểu thư về.”
Tiếng nói trầm thấp không cho kháng cự, trong lòng Chúc Lan Huyên hoảng loạn, vừa muốn phản bác, liền thấy Phương Ngọc cung kính cúi đầu nhận lệnh: “Chúc tiểu thư, mời qua bên này.”
Xe của Phương Ngọc cách chỗ này không xa.
Chúc Lan Huyên trong lòng buồn phiền, khuôn mặt trắng tức giận đến đỏ bừng lên, mũi thanh tú bất mãn hừ nhẹ một tiếng, giẫm giày cao ngót rời đi.
Tống Kim Triêu lạnh lùng thu hồi ánh mắt, mở điện thoại ra liền nhìn thấy một tin nhắn mới, đến từ Niệm Niệm, nội dung chỉ vẻn vẹn bốn chữ: Một lời đã định.
Ông Lâm trước đây là tài xế chuyên dụng của ông Tần, sau đó lại bị phái tới trợ giúp Tống Kim Triêu.
Khi về đến Tần gia, Tống Kim Triêu cầm quần áo đưa cho người giúp việc, liền giáp mặt Phương Ngọc từ tầng 2 đi xuống, người đàn ông sắc mặt không được tốt, như là vừa mới bị giáo huấn, nhận được ánh mắt ra hiệu của hắn, trong lòng Tống Kim Triểu hiểu rõ.
Phương Ngọc mặt mày xám xịt bước qua bên người cậu, nhỏ giọng nhắc nhở: “Thiếu gia, Tần lão gia gọi cậu đến thư phòng, bởi vì chuyện của Chúc tiểu thư.”
Tống Kim Triêu ánh mắt âm u, nới lỏng cà vạt bước thẳng lên thư phòng trên tầng hai, ông Tần nghe được tin cậu trở về, vẫn luôn ở trong thư phòng đợi.
Đẩy cửa ra đi vào, trong không khí tràn ngập mùi thiện hương nhàn nhạt, ông Tần ngồi trên ghế, trong tay lật xem văn kiện.
Tống Kim Triêu vẻ mặt sững sờ, đi tới, giọng nói hờ hững: “Ông ngoại, ông tìm cháu.”
Nghe thấy lời này, ông Tần nâng mắt, như có như không ừ một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng, uy nghiêm, một chút tình cảm cũng không lộ ra, tầm mắt rời trên người cháu trai lộ ra vẻ phong trần, mệt mỏi, mở miệng nói: “Nghe nói cháu ở sân bay từ chối nha đầu Chúc gia?”
Ông Tần vừa dứt lời, ánh mắt không lộ chút dấu vết từ trên người cậu quét qua, lời trong miệng đều nghiêm túc trước sau như một: “Người ta là có ý tốt, tốt xấu gì cũng là một cô gái, cháu trực tiếp để người ta đi, một chút mặt mũi cũng không lưu lại.”
Ông Tần thật lòng yêu thích cô gái nhỏ của Chúc gia, ngoại hình xinh đẹp, tính cách cũng không tồi, hoạt bát đáng yêu, Kim Triêu lại không thích nói chuyện, hai người ở cùng một chỗ bổ sung cho nhau, bộ dạng rất là xứng đôi.
Lẳng lặng nghe ông Tần nói hết, Tống Kim Triêu mới hờ hững mở miệng, gương mặt anh tuấn không mang theo nửa phân tình cảm: “Cháu không quen.” Làm sao có thể nói chuyện tình cảm.
Nếu không quen, về sau có nhiều cơ hội ở chung, thường xuyên qua lại không phải là quen sao, ông Tần cười nhẹ, vẻ mặt hòa hoãn, rút đi vẻ thâm trầm, lạnh lùng lúc nãy, chậm rãi nói: “Sau này ông sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt, về sau cơ hội gặp nhau nhiều sẽ từ từ quen thuộc.”
Tống Kim Triêu ánh mắt lạnh lẽo, gương mặt anh tuấn trở nên cứng ngắc, nhíu mày: “Ông ngoại, ông biết, cháu có bạn gái.”
Lần này cậu về nước, ông Tần ngoài mặt không nói gì, lại hết sức rõ ràng hành tung của cậu, giờ khắc này rõ ràng là giả bộ hồ đồ.
Quả nhiên, Tống Kim Triêu vừa nói xong, ông Tần trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, phẫn nộ bừng bừng: “Chính là con nhóc ở đại viện đó?”
Đang nói chuyện, ông Tần thu hồi ánh mắt, cụp mắt nhìn tệp văn kiện trong tay, những thứ này đều là trợ lý sáng hôm nay gửi qua cho ông ta, trong đó còn có mấy tấm hình, đều là ảnh chụp chung của cháu ngoại với cô gái kia.
Con nhóc trong miệng ông Tần chính là Niệm Niệm, Tống Kim Triêu ánh mắt dần trở nên lạnh lùng, lông mày tinh xảo nhíu lại thành bộ dáng nôn nóng, cằm căng thẳng trở nên cứng ngắc.
Tiếp theo cậu mở miệng nói từng câu từng chữ, giọng nói âm u mà lạnh lẽo: “Có tên tuổi, gọi là Lục Niệm Niệm.”
Nhận thấy tâm tình biến hóa của cậu, Tần Bỉnh Kiền nhấc mắt đối diện với ánh mắt lạnh lùng, trầm mặc đó, khuôn mặt già nua cũng trở nên sắc bén hơn mấy phần: “Ông mặc kệ gọi là Niệm Niệm gì đó, cháu là cháu ngoại ta, về sau còn phải tiếp tục kế thừa sản nghiệp Tần gia, cháu phải hiểu rõ loại người nào mới xứng đáng với cháu!”
Lời nói của ông Tần nói năng mạnh mẽ, mỗi một từ đều giống như tảng đá nặng đè ở trên người cậu, Tống Kim Triêu cuộn chặt tay thành nắm đấm, các khớp xương trắng phát ra tiếng kêu, đôi mắt âm u mà sắc bén.
Cậu hít một hơi, hô hấp chậm rãi, nỗ lực khắc chế tâm tình sắp bạo phát, sau khi suy nghĩ, bình tĩnh mà mở miệng: “Nếu như ông lại can thiệp, cháu cũng quyết không thỏa hiệp.”
Cái gì gọi là quyết không thỏa hiệp? Ông Tần nghe xong nổi trận lôi đình, mặt mày ác liệt, vỗ mạnh một cái trên án thư, bộp một tiếng vang vọng cả căn phòng.
Đối với phản kháng của Tống Kim Triêu, cơn tức giận của ông Tần từ trong lòng bạo phát: “Trong lòng cháu còn có người ông ngoại này hay không! Vì một con nhóc không liên quan, mà cháu lại có thái độ như vậy nói chuyện với ông?!”
Lần nữa nghe được từ trong miệng ông ngoại từ “Con nhóc”, ánh mắt Tống Kim Triêu lạnh lùng nhìn ông lão trước mặt, ngón tay dài với khớp xương rõ ràng nắm chặt thành nắm đấm, cậu rời Tống gia, trở lại Tần gia, cho dù người này có thể cho cậu tất cả, nhưng đổi lại là để người cậu yêu quý phải chịu ủy khuất, vậy không đáng.
Tần Bỉnh Kiền giận run người, nhưng mà người đàn ông trước mặt vẻ mặt âm u, lạnh lẽo, vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng không hề giảm, chỉ nghe được cậu mở miệng: “Cháu vẫn luôn rõ ràng, cháu muốn gì.”
Nói xong, không đợi ông Tần mở miệng, Tống Kim Triêu mặt không cảm xúc rời đi, chỉ để lại một bóng lưng lạnh lùng xa cách.
Giọng nói Tần Bình Kiền sững lại, kìm nén nuốt vào trong bụng, sau đó thu hồi ánh mắt, sắc mặt tái xanh lật mở mấy trang văn kiện, bức ảnh chụp cùng nhau của cô gái với chàng trai vô cùng thân mật, nhìn chằm chằm cô gái đó một lúc lâu, ánh mắt ông Tần dần trở nên thâm sâu, đột nhiên bắt đầu hiểu ra, vì sao Tống Kim Triêu nhất quyết muốn thành lập công ty ở Trung Quốc.
Kỳ nghỉ đông ngắn ngủi trôi qua, tiến vào giai đoạn thi vào đại học, Lục Niệm Niệm mỗi ngày đều ở trong biển đề thi phấn đấu, cách ngày cùng Tống Kim Triêu gặp mặt lần đó đã trôi qua rất nhiều ngày, trong khi đó hai người chỉ liên lạc qua có một lần, Tống Kim Triêu đưa ra ý kiến, chọn đại học tốt nhất ở thành phố B, mặc dù không nói nguyên nhân, Lục Niệm Niệm vốn dĩ không có mục tiêu gì, nhưng trong chớp mắt đã có phương hướng phấn đấu.
Sau khi về tới trường học, đem tất cả các trường đại học ở thành phố B liệt kê ra, từ trường đại học trọng điểm, viết đầy một trang giấy A4 tên những trường đại học.
Giai đoạn thi đại học ngày đó Tống Kim Triêu cũng không có liên lạc lại, mà Lục Niệm Niệm lại nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
Hôm đó là ngày thứ sáu tan học, Lục Niệm Niệm đạp xe đạp về nhà, một chiếc xe ô tô con màu đen bám đuôi suốt dọc đường, vốn tưởng rằng chiếc xe đó là cùng đường, đợi tới khi sắp đến đại viện, Lục Niệm Niệm mới cảm thấy không thích hợp, thời điểm chuẩn bị điên cuồng tăng tốc trốn đi, chiếc xe con đó trực tiếp chắn ở trên đường.
Từ trên xe bước xuống hai người mặc áo đen, tư thế quen thuộc này khiến cho Lục Niệm Niệm sững sờ, bỗng nhiên đoán được là ai, vốn định quay đầu chạy, lại bị một thân hình cường tráng, người đàn ông áo đen tướng mạo hung dữ, giống như xách một con gà con bắt lấy, giọng nói người đàn ông nặng nề, bình tĩnh mở miệng: “Cô gái nhỏ, mời đi theo chúng tôi một chuyến.”
Mặc dù Lục Niệm Niệm từng luyện qua Taewondo, nhưng lúc này chạm phải đối thủ mạnh hơn, đối phương lại cao to, ngây ra một lúc cổ tay đã bị siết chặt, động đậy không được, xe đạp “oành” một tiếng đổ trên mặt đất, hai người đàn ông không cho cự tuyệt đem cô đến trước chiếc ô tô con màu đen, khi cửa sổ kính xe từ từ hạ xuống, bên trong lộ ra một gương mặt xinh đẹp, quý phái, người phụ nữ trong xe đeo kính dâm, đẹp đẽ như tranh được trang điểm cẩn thận, tỉ mỉ, ngũ quan hài hòa mà sâu sắc.
Nhìn thấy cô gái mặc đồng phục học sinh, vẻ mặt Thẩm Mạn lười biếng lấy kính râm xuống, ánh mắt sắc bén từ trên xuống dưới quét qua một lần, bỏ qua tâm trạng phẫn nộ của Lục Niệm Niệm, giọng nói bình tĩnh: “Lên xe.”
Lời người phụ nữ vừa dứt, hai người đàn ông không nói gì trực tiếp nhét Lục Niệm Niệm vào trong xe, cửa xe “ầm” một tiếng bị đóng lại, ngăn cách với tạp âm bên ngoài, trong chiếc xe ô tô xa hoa, lộng lẫy vô cùng yên tĩnh.
Tim Lục Niệm Niệm đập như sấm, nhưng vẻ mặt vẫn như thường, giả bộ vô cùng trấn định, dang tay ra xoa cánh tay bị đau, Thẩm Mạn bên cạnh liếc mắt nhìn sang, giọng nói lạnh lùng: “Tống Kim Triêu ở đâu, cô hẳn phải biết chứ?”
Nghe thấy lời này Lục Niệm Niệm nâng mắt lên, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: “Cháu làm sao mà biết được.”
Cô gái trước mắt tỏ vẻ vô tội, Thẩm Mạn nhìn sang, ánh mắt mang theo vẻ dò xét, hiển nhiên không tin: “Cô là bạn gái cậu ta, cậu ta đi đâu không nói với cô?”
Lần đó Tống Kim Triêu đáp ứng đi Mỹ, vừa mới xuống máy bay, người đó như bốc hơi khỏi nhân gian, lại không thể tìm thấy, mấy tháng trôi qua, cùng Tống Trí Viễn mỗi ngày đều tìm kiếm, nhưng vẫn không có kết quả.
Nếu như nói là cậu chạy trốn, nhưng cậu có thể trốn ở nơi nào, Tống Kim Triêu mấy năm này cùng với thế giới bên ngoài căn bản không có bất kỳ trao đổi nào, mặc dù là Tống Duẫn Hành, coi như hắn có năng lực, cũng không thể ở dưới mí mắt anh cả và của mình mang người rời đi.
Suy đi nghĩ lại, người duy nhất biết tin tức của Tống Kim Triêu, chỉ có cô gái trước mặt này, giọng nói Thẩm Mạn lạnh lùng: “Cô đừng giả bộ vô tội với tôi, Tống Kim Triêu đối với cô có thái độ gì, tôi rất rõ ràng.”
“Cô tốt nhất nói với tôi, hiện giờ cậu ta đang ở đâu.”
Không ngờ tới người phụ nữ này tuy rằng nhìn xinh đẹp, nhưng trong lòng lại quá xấu xa, Lục Niệm Niệm lại không muốn cùng bà ta tỏ vẻ ôn hòa, giả vờ trấn định nói: “Bác gái, cháu thật sự không biết Tống Kim Triêu ở đâu, hiện giờ mỗi ngày cháu đều ở trường học, làm sao có thể cùng cậu ấy có liên lạc.”
Nói xong Lục Niệm Niệm hướng ánh mắt về phía bên ngoài cửa sổ, lo lắng xe đạp của mình còn chưa có khóa, sẽ không bị người ta trộm đi chứ.
Nghe được câu bác gái từ trong miệng cô gái, vẻ mặt Thẩm Mạn căng lại, vẻ mặt cứng ngắc, ngoài cửa xe, vệ sỹ cầm túi sách của Lục Niệm Niệm, sau khi lục lọi, tìm kiếm thì lắc đầu, ra hiệu bên trong không có gì cả.
Thẩm Mạn ngưng mắt nhìn về phía Lục Niệm Niệm, hoài nghi có phải cô gái này giấu điện thoại ở trên người hay không, muốn nói cùng Tống Kim Triêu không có liên lạc, có trời mới tin.
Do vậy giọng nói hờ hững lại mang theo uy hiếp: “Đem điện thoại di động của cô đưa cho tôi.”
Lục Niệm Niệm cau mày, bĩu môi: “Cháu không có điện thoại di động.”
Ánh mắt Thẩm Mạn quét qua túi áo phồng lên, chậm rãi nói: “Đem toàn bộ đồ vật trong túi lấy ra, nếu như cô không phối hợp, tôi không ngại đối với cô dùng sức mạnh.”
Người phụ nữ này rõ ràng là bắt cóc người bất hợp pháp!
Trong lòng Lục Niệm Niệm âm thầm than một tiếng, cũng không dám cứng đầu, không thể làm gì khác hơn là phối hợp nghe theo, hai tay cho vào trong túi áo đồng phục, tiếp theo từ trong túi lấy ra một bao giấy, một chùm chìa khóa, một cây kẹo que, một cây xúc xích nướng, một gói điều cay...
Nhìn những đồ vật cô gái không ngừng lấy ra, toàn bộ đều là những thứ đồ chơi lộn xộn, vẻ mặt Thẩm Mạn đen đi, môi đỏ mím chặt thành một đường, tức giận bừng bừng, không nhịn được cất giọng nói: “Điện thoại di động của cô để ở đâu!”
“Còn có phương thức liên lạc của Tống Kim Triêu!”
Lục Niệm Niệm cũng đành chịu, dáng vẻ khóc không ra nước mắt: “Cháu không có điện thoại di động, mà còn thật sự không biết...”
Thẩm Mạn không nhịn được cười lạnh, vẻ mặt lạnh lùng, vừa mới chuẩn bị ra tay, vệ sỹ ngoài xe vẻ mặt lo lắng: “Chị Thẩm, hình như có cảnh sát tới.”
Nghe thấy lời này, vẻ mặt Thẩm Mạn nhanh chóng thay đổi, nháy mắt ra hiệu, người đàn ông ngoài cửa nhanh chóng lôi Lục Niệm ra khỏi xe.
Lục Niệm Niệm còn chưa lấy lại tinh thần, người đã đứng ở đường dành cho người đi bộ, chiếc xe con màu đen nghênh ngang rời đi, chỉ lưu lại một luồng khí thải khó ngửi, bên tai truyền tới tiếng còi báo động của xe cảnh sát, chẳng lẽ có người báo án giúp?
Phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, quay đầu lại, liền nhìn thấy Trần Tương Xán đẩy xe đạp vội vàng chạy tới, trên gương mặt anh tuấn đều là mồ hôi hột.
Vẻ mặt căng thẳng nhìn chăm chú, tỉ mỉ đánh giá, liền vội vàng hỏi: “Cậu sao vậy, có phải bị người ta bắt nạt?”
Lục Niệm Niệm sững sờ nâng mắt, đối diện với ánh mắt khẩn thiết của người đàn ông, nhất thời cảm động muốn khóc: “Rau thơm, sao cậu biết tớ bị bắt cóc...”
Nếu không phải cậu đúng lúc nhìn thấy, tên này không chừng đã bị người ta bắt đi rồi!
Trần Tương Xán nhìn chằm chằm cô, thở hổn hển lại hỏi: “Cậu có bị thương không? Có chỗ nào không thoải mái?”
“Nếu là có chuyện, tớ đưa cậu đi bệnh viện.”
Lục Niệm Niệm liền vội vàng lắc đầu, “Rau thơm tớ không có chuyện gì, người vừa rồi hình như là Thẩm Mạn, chính là đại minh tinh.”
Trần Tương Xán cau mày, vẻ mặt đen xì: “Chính là mẹ của Tống Kim Triêu? Vì sao muốn bắt cóc cậu?”
Lục Niệm Niệm cũng không hiểu rõ tình huống, liên tưởng đến quan hệ của Tống Kim Triêu và Thẩm Mạn, suy đoán Tống Kim Triêu rời đi lần này khẳng định có nguyên nhân của cậu.
Cô gái trước mắt nửa ngày không nói lời nào, lại là có liên quan đến Tống Kim Triêu, vẻ mặt Trần Tương Xán không được tốt, lại không thể ra mặt giáo huấn, vì vậy rầu rĩ nói: “Không có chuyện gì thì trước tiên về nhà.”
Lục Niệm Niệm không nói gì thêm nữa, chợt nhớ tới, vừa nãy có đánh rơi đồ, liền mở miệng: “Đồ của tớ vẫn ở trên xe...”
Trần Tương Xán giúp cô đem xe đạp dựng lên, nhíu mày, cho rằng là đồ vật quan trọng: “Làm mất cái gì?”
Lục Niệm Niệm xòe mấy ngón tay đếm: “Một cây kẹo que, một cây xúc xích nướng, một gói điều cay.” May mà chìa khóa lúc đó cầm trong tay.