Từ đêm hôm đó, sau khi nói chuyện với nhau, Tống Kim Triêu lại như biến thành người khác, đối với yêu cầu của Lục Niệm Niệm có cầu có đáp ứng, lại không can thiệp vào tự do giao thiệp với người khác, cậu làm như vậy, ngược lại là Lục Niệm Niệm cảm thấy không quen.
Luôn cảm thấy gần đây, Tống Kim Triêu có chút khó hiểu, nhưng khó hiểu ở đâu thì không nói rõ được, khi thấy người đó bình tĩnh như thường ở trong bếp làm cơm, có lẽ đều quên rồi, Kim Triêu là người bệnh, dù sao biểu hiện của cậu cùng người thường không khác nhau.
Ban đêm, Lục Niệm Niệm ở phòng ngủ xem ti vi, Tống Kim Triêu làm xong công việc của mình, đem mấy chiếc thẻ trong tay đưa cho cô.
Lục Niệm Niệm cầm lấy nhìn: “Vì sao đột nhiên lại đưa cái này cho em?”
Vẻ mặt Tống Kim Triêu không đổi, giọng nói hờ hững: “Nếu như anh không ở đây, tiền chính là vạn năng.”
Nghe thấy lời này, Lục Niệm Niệm nghi ngờ nhìn người nào đó, đem thẻ đẩy về phía cậu: “Không cần.”
Tống Kim Triêu hơi nhíu mày, môi mỏng khẽ động, cũng không nói gì nữa.
Ngày tháng sau đó, thời gian Tống Kim Triêu đi sớm về muộn càng ngày càng kéo dài, sáng sớm Lục Niệm Niệm tỉnh lại, buổi tối nghỉ ngơi đều không nhìn thấy cậu.
Tống Kim Triêu bắt đầu vô tình hoặc cố ý tránh cô.
Mà lo lắng trong lòng Lục Niệm Niệm cũng bắt đầu ứng nghiệm, Tống Kim Triêu rời đi, chính là tham gia buổi lễ tốt nghiệp hôm đó của cô.
Người thông báo cũng không phải là Kim Triêu, mà là keon, hắn gửi tới tin nhắn, trên đấy viết: Cô Lục, Kim Triêu đã theo tôi về Thụy Sỹ, sau một thời gian nữa, trong thời gian đó hy vọng hai người có thể cắt đứt liên hệ, cho cậu ấy thời gian độc lập trị liệu, nhưng hãy tin tưởng tôi, làm bác sỹ tâm lý của cậu ấy, tôi sẽ nỗ lực hết sức chữa trị cho cậu ấy.
Lúc nhìn thấy tin nhắn này, Lục Niệm Niệm mới chầm chậm hiểu ra, vì sao mấy ngày này Kim Triêu lại bận rộn như vậy, cùng với giây phút đó cậu né tránh, có phải là cậu đã sớm quyết định, muốn rời đi chữa trị.
Cậu vì sao không nói cho cô?
Tin tức tới quá đột ngột, Lục Niệm Niệm ngoại trừ tiếp nhận cũng không có lựa chọn khác, thậm chí không hiểu, Keon nói một thời gian là chỉ một tháng, hay là một năm, hoặc là cứ luôn chờ đợi như vậy.
Đối với bệnh tình của chính mình, Tống Kim Triêu không có dũng khí thẳng thắn nói với Niệm Niệm, cậu sợ Niệm Niệm sẽ vì nguyên nhân đó mà rời đi, không có ai từng nguyện ý cùng một người bệnh tâm thần, tinh thần không ổn định cùng nhau vượt qua nửa đời sau, cho dù Niệm Niệm đồng ý, Tống Kim Triêu cũng sẽ không đồng ý.
Cậu sợ chính mình mất khống chế, trong tình trạng mất lý trí sẽ làm tổn thương cô, mà từ sau khi Trần Tương Xán xuất hiện, hai người mỗi đêm triền miên, Niệm Niệm đều bị cậu làm bị thương, tình huống dần dần trở nên mất khống chế.
Lúc nhỏ, cậu tận mắt chứng kiến mẹ của mình Tần Ương phát bệnh, bị người ta dùng dây thừng trói lại, bị nhốt ở căn phòng dưới hầm, không nhìn thấy ánh mặt trời.
Cậu không muốn Niệm Niệm nhìn thấy bộ dáng cậu phát bệnh, nhìn mình rơi vào trong vũng bùn tự mình tạo ra.
Sau khi tốt nghiệp, Lục Niệm Niệm tới một tòa soạn làm việc, so với tòa soạn làm việc lúc thực tập, đồng nghiệp ở chỗ này có vẻ vô cùng nghiêm túc.
Niệm Niệm bị phân tới mảng chính trị, vẫn như cũ là bộ phận ít được quan tâm, công việc đó không có nhiều, bởi vì mới bắt đầu nhận chức, cho nên tiền lương cũng không cao, mà trước khi Tống Kim Triêu rời đi, đem sinh hoạt hàng ngày sắp xếp rất tốt, trong nhà có thêm dì giúp việc, sẽ làm cơm.
Cùng Tống Kim Triêu tách ra trong hai tháng, hai người từ đó cũng không có liên lạc qua, mà Keon cũng nói được làm được, đem cuộc sống của hai người hoàn toàn tách biệt.
Môi trường làm việc mới, bên người Lục Niệm NIệm cũng không thiếu đồng nghiệp nam xuất hiện, thể hiện ra ấn tượng tốt cũng có mấy người, dù sao đối với loại nữ sinh vừa mới tốt nghiệp bước chân vào xã hội không lâu, so với những người phụ nữ tháo vát, tinh anh của tòa soạn, ngoài đưa đẩy đồng nghiệp nam càng ưa chuộng loại tiểu bạch thỏ này.
Mà Lục Niệm Niệm dường như đều không thể nào giao thiệp với đồng nghiệp, một mực chăm chỉ làm việc, từ chối tất cả các buổi liên hoan của bộ phận, thậm chí tránh không tiếp xúc cùng đồng nghiệp nam.
Sau một thời gian dài, liền có người cảm thấy vô vị, liền xóa bỏ ý định trong đầu.
Cùng Tống Kim Triêu tách ra đến tháng thứ năm, Lục Niệm Niệm thử chủ động liên lạc với cậu, nhưng điện thoại gọi đi dường như đá bỏ biển.
Chỉ có một lần điện thoại được kết nối là Keon nhận, mà là chờ đợi lung tung không có mục đích, để cho nhẫn nại của Lục Niệm Niệm dần dần tới cực hạn.
Khi đến lần thứ N cùng Keon gọi điện, Lục Niệm Niệm không có như lúc trước dè dặt, giọng nói gần như tức giận: “Tống Kim Triêu chỉ là chữa bệnh, vì sao không cho anh ấy liên lạc với tôi?”
Keon cảm thấy bị làm khó, giải thích:: “Cô Lục, là Kim Triêu từ chối không liên lạc với cô.”
Lục Niệm Niệm tức giận trợn trắng mắt: “Anh lừa tôi, tôi không tin anh ấy có thể nhịn được!”
keon nhíu mày, nhìn bóng lưng người nào đó ngồi trước giá vẽ trong phòng trị liệu, bất đắc dĩ nói: “Nhìn bộ dáng cậu ấy có lẽ là không muốn.”
Lục Niệm Niệm tức điên, trực tiếp ấn nút tắt điện thoại.
Mà lúc này trong phòng trị liệu, Keon cúp điện thoại bước tới, ngồi xuống bên cạnh Tống Kim Triêu, nhìn thấy bức ảnh chân dung chưa hoàn thành trên giá, tuy rằng chỉ mới vẽ được có một nửa, nhưng không khó nhận thấy, người vẽ trên đấy chính là Lục Niệm Niệm.
Tống Kim Triêu để bút xuống, liếc nhìn hắn, giọng nói nhàn nhạt: “Tôi khi nào có thể trở lại?”
keon lắc đầu, lật xem các hạng mục chỉ tiêu gần đây của Kim Triêu trong tay, đáp lại: “Vẫn không phải là lúc, nếu như cậu vì cô Lục suy nghĩ, vẫn phải tiếp tục phối hợp điều trị với tôi.”
Nghe thấy lời này, Tống Kim Triêu không nói gì, môi mỏng mím thành một đường.
Từ khi rời khỏi Niệm Niệm, tình trạng của cậu không tốt hơn chút nào, giai đoạn vừa tới Thụy Sĩ, cậu cả đêm không ngủ được, nhất định phải dùng thuốc ngủ.
Đối với tình trạng mỗi ngày của Niệm Niệm, Phương Ngọc mỗi ngày đều nói cho cậu nghe, chẳng hạn như cuộc sống hiện tại rất tốt, tìm được công việc mới, có đồng nghiệp mới, giao du hằng ngày không bị cậu quấy rầy...
Hôm đó chủ biên tòa soạn kêu nhân viên mảng chính trị họp.
Thành phố B gần đây mới có bí thư thành ủy mới nhận chức, vì vậy bắt buộc phải làm chuyên đề phỏng vấn, chủ biên đối với lần này vô cùng coi trọng.
Nếu như có thể đả thông được quan hệ, có thể nỗ lực nhanh chóng hơn các tòa soạn khác nắm được bài tin tức.
Tổ trưởng mảng chính trị là Lưu Dĩnh, là một người phụ nữ mới 30 tuổi, làm việc nhanh như sấm, giàu kinh nghiệm, dung nhan trên mặt tinh xảo cùng thái độ làm việc cẩn thận, tỉ mỉ.
Cũng không biết từ đâu lấy được số điện thoại, nghe nói là số điện thoại của thư ký bên người bí thư thành ủy, nếu như có thể giành được tin tức, còn phải dựa vào hắn ta.
Lưu Dĩnh liên lạc với người đó ăn cơm, thành viên mảng chính trị gần như đều phải đi, Lục Niệm Niệm từ chối không được, không thể làm gì khác hơn là đi theo.
Thời gian ăn cơm vừa vặn vào thứ sáu, địa điểm là ở nhà hàng Cẩm Sắt.
Lưu Dĩnh hẹn với người gọi là Ngô Cương, Lục Niệm Niệm lần đầu tiên nhìn thấy hắn liền có cảm giác đã từng gặp qua, sau đó cẩn thận nghĩ lại, hình như trong giai đoạn thực tập lúc trước, có lần đi phỏng vấn ở tỉnh W, làm việc với đám người quan chức chính phủ trong đó có hắn.
Lần đầu nhìn thấy người trong tổ chính trị, Ngô Cương quét qua một vòng, chú ý tới Lục Niệm Niệm, nhìn chằm chằm vài giây đúng là có chút ấn tượng, cho nên lúc ăn cơm Ngô Cương luôn vô ý hoặc cố ý tìm kế nói chuyện.
Khi một đám người uống rượu, Ngô Cương tìm cơ hội, đem một chén rượu trắng đưa cho Lục Niệm Niệm, ánh mắt như có như không quanh quẩn trên người cô, “Em gái, rượu này chúng ta cùng nhau uống, xem như là lâu ngày gặp lại.”
Lúc nói chuyện, thư ký Ngô híp mắt nhìn, Lục Niệm Niệm chán ghét nhíu mày, uyển chuyển biểu thị mình không uống rượu, tiếp theo lấy nước trái cây ép của mình một hơi uống cạn.
Nhìn bộ dáng này rõ ràng là từ chối, thư ký Ngô tỏ vẻ không vui, nhìn thấy bộ dáng lạnh như băng, trong lòng tức giận, “Không phải là một chén rượu thôi sao, uống uống uống.”
Người đàn ông trước mặt ồn ào, mãnh liệt nhét chén rượu vào tay cô, Lục Niệm Niệm mím môi, vẻ mặt hơi thay đổi, nhưng không hề bị lay động chút nào.
Trong lúc hai người giằng co, một đám người lúng túng hai mặt nhìn nhau, tim Lưu Dĩnh nhảy lên, lập tức liếc nhìn Lục Niệm Niệm, cần phải nể mặt thư ký Ngô, cô gái vẫn chậm chạp như khối gỗ, đối diện với vẻ mặt lạnh lùng của Lục Niệm Niệm, Lưu Dĩnh gấp đến độ trợn to mắt.
Một đám người trong phòng thính lực rất tốt, Thư ký Ngô người ta năm lần bảy lượt muốn cùng uống chén rượu, vẫn cố ra sức từ chối.
Vì làm giảm bớt bầu không khí, Lưu Dĩnh bận bịu thay đổi đề tài khác, thuận tiện cầm lấy chén rượu trước mặt Lục Niệm Niệm một hơi uống hết.
Thư ký Ngô nhìn Niệm Niệm, châm chọc nhếch môi.
Hắn hiện tại là nhớ tới, vị trước mặt này hình như là tiểu mật được tổng tài Phong Thụy bao nuôi bên ngoài.
Tuổi còn nhỏ ngược lại gan thật to!
Thư ký Ngô thu hồi ánh mắt, đám người trong phòng lại lần nữa ồn ào, cùng đồng nghiệp nam uống rượu.
Lục Niệm Niệm không nói gì, bụng dưới đau âm ỉ, ý thực được dì cả tới, mặt lúc này lúc xanh lúc trắng, nghe thấy đồng nghiệp trong tòa soạn cùng Lưu Dĩnh khuyên uống rượu, tức giận chầm chậm hiện trên mặt.
“Rượu này mọi người muốn uống thì uống, tôi không chạm vào!” Nói xong, vẻ mặt Lục Niệm NIệm lạnh lùng nắm chặt chén rượu.
Bị một cô gái mới ra đời làm mất hết mặt mũi, vẻ mặt thư ký Ngô cùng Lưu Dĩnh không tốt chút nào, nhưng có nhiều người ở đây, vì đảm nhiệm chức vụ tổ trưởng, Lưu Dĩnh lập tức nghiêm mặt, lửa giận chỉ có thể đè xuống, trên mặt treo lên nụ cười, “Tiểu Lục em nhìn em, mọi người chỉ là uống rượu thôi mà.”
Thư ký Ngô bởi vì uống hơn hai chén rượu, lại bị người đá làm cho mất mặt, lúc này mặt mũi đỏ bừng lên, cũng không tiếp tục kiêng dè điều gì, bộ dáng say khướt hét lên: “Cô nếu như muốn được phỏng vấn thì uống rượu cho tôi!”
“Không uống chuyện này không thương lượng!”
Nghe thấy lời này, nụ cười trên mặt Lưu Dĩnh cứng đờ, quay đầu tàn nhẫn trừng Lục Niệm Niệm.
Lục Niệm Niệm cười lạnh đứng lên, đang chuẩn bị rời đi, đúng lúc này, cửa phòng bao bị đẩy ra, một người đàn ông mặc âu phục, giày da tiến vào, trên mặt hắn có đeo kính, gương mặt tuấn tú trắng nõn, sạch sẽ, có vẻ nhã nhặn thanh tú.
Nhìn người tới, ánh mắt Lục Niệm Niệm run nhẹ, theo bản năng nhìn phía sau hắn, nhưng người nào cũng không có.
Ánh mắt Phương Ngọc ở trong đám người quét một vòng, cuối cùng nhìn thấy Lục Niệm Niệm.
Khi tầm mắt hắn dừng tới trên người thư ký Ngô, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt: “Nghe nói thư ký Ngô gần đây mới thăng chức, sao lại rảnh rỗi tới chỗ này ăn cơm?”
Bởi vì trước đó chính phủ và Phong Thụy có hạng mục đấu thầu, thư ký Ngô cùng Phương Ngọc từng qua lại, người này tuy không công tác ở thành ủy, nhưng ở trên phương diện hợp tác hắn cũng không dám đắc tội.
Thư ký Ngô ngay lập tức thay đổi vẻ mặt, “Trợ lý Phương sao lại tới đây?”
Không ngờ tới sẽ chạm mặt ở chỗ này, hơn nữa người này giống như có chuẩn bị mà tới, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Phương Ngọc cười cười: “Thư ký Ngô không phải muốn uống rượu sao? Chén này tôi thay cô Lục uống.”
Nói xong, trước ánh mắt sững sờ của đám người, Phương Ngọc đem rượu trong ly một hơi uống sạch.
Lục Niệm Niệm ngơ ngác mà nhìn Phương Ngọc, đột nhiên hy vọng xa vời, giây tiếp theo, Tống Kim Triêu cũng sẽ xuất hiện.
Sự thực chứng minh, Lục Niệm Niệm nghĩ nhiều rồi.
Phương Ngọc ở dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người đem Lục Niệm Niệm rời đi, cũng nói: “Cô Lục, tôi đưa cô về nhà.”
Đại não Lục Niệm Niệm vẫn còn mắc kẹt, thấy Phương Ngọc thay mình mở cửa xe, mới sững sờ nói: “Anh... Có phải Kim Triêu cũng quay về rồi không?”
Phương Ngọc lúng túng gãi gãi đầu, “Ông chủ cậu ấy đi Thụy Sĩ, cô không phải không biết?”
“Khi nào ông chủ quay lại, vấn đề này tôi cũng không rõ.”
Tống Kim Triêu rời đi ngày ấy, chỉ dặn dò Phương Ngọc chăm sóc tốt Lục Niệm Niệm, đúng hạn đem tình huống báo cáo cho cậu, còn cậu lúc nào trở về, nhưngchưa từng đề cập tới.
Lục Niệm Niệm nâng mắt, nghĩ đến Phương Ngọc đột nhiên xuất hiện, ánh mắt khóa chặt cậu, nghi ngờ nói: “Anh vẫn đi theo tôi?”
Phương Ngọc phản xạ có điều kiện dường như lắc đầu: “Không, không có.”
Thấy Phương Ngọc căng thẳng như vậy, Lục Niệm Niệm cũng không có ý định làm khó dễ hắn, thấp giọng nói câu không sao.
Sáng ngày hôm sau, Phương Ngọc liền đứng đợi ở cửa, Lục Niệm Niệm sau khi từ chối tiếp tục đi làm.
Vừa vào tòa soạn mới phát hiện không khí xung quanh có chút kỳ lạ, ánh mắt đồng nghiệp như có như không đánh giá cô.
Lục Niệm Niệm vừa mới ngồi vào trước bàn làm việc của mình, tổ trưởng Lưu Dĩnh liền bước tới.
Liếc nhìn, Lưu Dĩnh mặt lạnh, giọng điệu không tốt mở miệng: “Lục Niệm Niệm, cô thật kiêu căng, tốt xấu gì tôi cũng là tổ trưởng của cô, cô như vậy chính là không nể mặt tôi?”
Vẻ mặt Lục Niệm Niệm sững sờ, nói câu xin lỗi.
Khóe miệng Lưu Dĩnh nhướn lên, lộ ra vẻ trào phúng: “Cô cùng thư ký Ngô có phải là quen biết nhau?”
Lục Niệm Niệm lắc đầu, giải thích: “Lúc trước thực tập có từng gặp qua anh ta, không tính là quen biết.”
Nghe được giải thích, Lưu Dĩnh khinh thường hừ một tiếng, không tin Lục Niệm Niệm cùng thư ký Ngô không quen, tên kia tối hôm qua cũng đã xác minh và nói, lần này đáp ứng phỏng vấn, hoàn toàn là nể mặt cô Lục.
Thư ký Ngô đã nói như vậy, Lục Niệm Niệm vẫn không thừa nhận, sắc mặt Lưu Dĩnh dần lạnh xuống, lập tức mở miệng nói: “Hai người nếu như quen biết, chuyện phỏng vấn không phải cô nên nói một câu sao, tôi khổ sở hao phí nhiều sức lực như vậy, có phải cô nhìn thấy rất buồn cười không?”
Lục Niệm Niệm còn chưa làm rõ tình huống, Lưu Dĩnh trực tiếp quăng văn kiện, nổi giận đùng đùng rời đi.
Tổ trưởng vừa mới đi, một đám đồng nghiệp nhiều chuyện vây quanh,, hỏi: “Nghe thư ký Ngô nói, cô cùng tổng giám đốc Phong Thụy quan hệ không bình thường, có thể nói với chúng tôi không.”
“Kỳ tiếp theo chuyện chúng tôi phỏng vấn Phong Thụy, cô có thể giúp chúng tôi đi cửa sau chứ.”
Đối với chuyện đồng nghiệp vô tình hay cố ý, ác ý thăm dò phỏng đoán, Lục Niệm Niệm âm thầm dọn dẹp tài liệu không nói một lời, lần đầu tiên cảm thấy giao du với người như vậy thật sự không chống đỡ nổi.
Buổi chiểu lúc tan làm, Lục Niệm Niệm đang chuẩn bị ngồi tàu điện ngầm trở về, mới vừa ra tới ngã ba, liền nhìn thấy chiếc xe con quen thuộc dừng ở đó.
Đáng tiếc Tống Kim Triêu như cũ vẫn không có quay lại.
Nhìn thấy Phương Ngọc, Lục Niệm Niệm mặt lạnh, chỉ lo hướng về phía trước: “Tôi không phải đã nói rồi sao, anh không cần lại tới đón tôi.”
Người đi ở phía trước không phải là cố chấp bình thường, Phương Ngọc không có cách nào, không thể làm gì khác chỉ có thể lái xe chầm chậm theo ở phía sau.
“Cô Lục, cô lên xe đi.”
“Ông chủ có một phần văn kiện, bắt buộc tôi phải giao tới tay cô.” Phương Ngọc nói những lời như vậy.
Là văn kiện gì, Phương Ngọc cũng không rõ, tận mắt nhìn thấy vẻ mặt Lục Niệm Niệm khi nhìn thấy văn kiện, hắn mới mơ hồ có cảm giác không ổn.
Lục Niệm Niệm nhìn trên văn kiện giấy trắng mực đen, sắc mặt trở nên trắng bệch, gần như cả người đều run rẩy.
Viền mắt ửng hồng, cất cao giọng chất vấn người trước mặt: “Đây chính là văn kiện Tống Kim Triêu để anh đưa tới?!”
Phương Ngọc nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của cô, trong lòng sợ hãi, yên lặng gật đầu.
Lục Niệm Niệm kiềm chế kích động muốn đem văn kiện này xé bỏ, kìm nén tâm trạng nói: “Giúp tôi đặt một vé máy bay đi Thụy Sỹ.”
“Tối nay liền đi.”
Phương Ngọc ngẩn người, chỉ có thể làm theo.
Sau khi Phương Ngọc rời đi, Lục Niệm Niệm nhìn dãy số điện thoại quen thuộc, gọi đi, lần này vẫn như cũ là Keon nhận điện thoại.
Cổ họng Lục Niệm Niệm khô khốc, nói một câu đều cần phải tiêu hao rất nhiều sức lực, “Để Tống Kim Triêu nghe điện thoại.”
Nghe ra được tâm trạng của đối phương không ổn định, Keon do dự nhìn về phía cửa phòng trị liệu đóng chặt, bất đắc dĩ nói: “Cô Lục, Kim Triêu hiện tại không tiện nghe điện thoại.”
Nghe được keon trả lời, mắt Lục Niệm Niệm dần dần trầm xuống, nhìn thỏa thuận ly hôn trong tay, trong lòng run rẩy.
Tâm tâm niệm niệm ngóng trông cậu quay lại, không ngờ tới cậu lại sai người đưa tới một bản thỏa thuận ly hôn.
Điều này có ý là gì, cậu sẽ không quay lại sao? Hay đơn giản mà nói cậu muốn cùng mình vĩnh viễn tách ra.
Nghĩ tới các tình huống như vậy, tim Lục Niệm Niệm giống như bị nhấn chìm, nghĩ cũng không muốn nghĩ, không tin đây là quyết định Kim Triêu làm ra, nếu như cậu còn có trái tim, cậu cái gì cũng không nói, chỉ đưa một phần văn kiện lạnh như băng để ký tên.
Trong viện điều dưỡng ở Thụy Sĩ, Tống Kim Triêu nhìn chuẩn đoán tinh thần của chính mình, mày nhíu chặt.
Keon nhìn cậu rất lâu, vẫn là không nhịn được hỏi: “Cậu quyết định rất muốn quay về sao?”
Người đàn ông trước mặt nhíu mày không nói chuyện, tối qua Phương Ngọc đem toàn bộ chuyện gần đây xảy ra với Niệm Niệm nói với cậu, cậu đã muốn về nước, nhưng khi cầm bảng chuẩn đoán tinh thần, cậu đột nhiên từ bỏ ý nghĩ này.
Chỉ có thời khắc này, Tống Kim Triêu mới sâu sắc cảm nhận cái gì gọi là tuyệt vọng.
Nhìn tâm trạng biến hóa của Tống Kim Triêu, Keon rất sợ đột nhiên cậu lại kích động làm ra chuyện gì đó cực đoan, người trước mặt chỉ là bình tĩnh quay về phòng bệnh, vẫn không có ra ngoài.
Thời gian ba ngày, Tống Kim Triêu đem mình nhốt trong phòng bệnh, không ăn không uống, không cùng thế giới bên ngoài tiếp xúc, chờ lần nữa cậu đi ra, trong mắt là một mảng mù mịt.
Keon không rõ ngày hôm đó Tống Kim Triêu nói gì với Phương Ngọc, chỉ là sau khi cúp điện thoại, hắn chưa từng thấy qua Tống Kim Triêu tuyệt vọng như vậy, cho dù là ngày hôm đó rời khỏi Lục Niệm Niệm, cậu cũng là yên lặng xem xong buổi lễ tốt nghiệp.
Đến Thụy Sĩ, giây phút xuống máy bay đó, Lục Niệm Niệm dựa theo địa chỉ Phương Ngọc đưa, trực tiếp hùng hổ đi tới.
Khoảnh khắc Keon nhìn thấy Lục Niệm Niệm, sau khi kinh ngạc qua đi lại cảm thấy nằm trong dự đoán.
Lục Niệm Niệm buông hành lý, trực tiếp chạy tới phòng bệnh của Tống Kim Triêu, Keon nhìn thấy bộ dáng hùng hùng hổ hổ, trong lòng luôn cảm thấy lo lắng, không nhịn được nhắc nhở: “Cô Lục, trạng thái gần đây của Kim Triêu rất không tốt, cậu ấy mấy ngày hôm nay đều đem chính mình nhốt trong phòng bệnh, không cho bất kỳ người nào vào.”
Bước chân Lục Niệm Niệm ngừng lại, vẻ mặt không tin tưởng nhìn hắn: “Anh ấy có phải xảy ra điều bất trắc?”
Keon đỡ trán: “Không có xảy ra điều bất trắc, nhưng trước mắt cậu ấy không muốn gặp bất cứ người nào.”
Lục Niệm Niệm sững sờ rất lâu, bị Keon dẫn tới phòng bệnh của Tống Kim Triêu, quả nhiên cửa phòng đóng chặt, ai cũng không thể vào.
Keon đem Lục Niệm Niệm tới phòng nghỉ ngơi, đem tình hình nửa năm nay của Tống Kim Triêu khái quát nói một lượt.
Giọng điệu của hắn hiển nhiên có chút thất vọng: “Tôi tưởng rằng Tống Kim Triêu về Thụy Sĩ là phối hợp trị liệu với tôi, bây giờ nhìn lại, cậu ấy chỉ là muốn trốn tránh khỏi cô.”
Nửa năm nay tình trạng bệnh của Tống Kim Triêu xác thực được không chế, những ngày tháng không có Lục Niệm Niệm tâm trạng của cậu rất ổn định, chỉ là cả người khép kín, từ chối giao lưu cùng thế giới bên ngoài.
Thời gian đó ông Tần có tới viện điều dưỡng một lần, nhìn thấy bộ dáng của Tống Kim Triêu, mỗi ngày đều lo lắng, cháu trai ông sẽ trở thành giống như mẹ của cậu, sau khi tâm tình tan vỡ sẽ trở nên điên dại.
Lục Niệm Niệm đóng đinh tại chỗ, cả người đờ ra, “... Anh ấy hiện tại như thế nào?”
keon lắc đầu: “Tình huống không phải là rất tốt, cậu ấy quá cố chấp, mặc dù người ở Thụy Sĩ, nhưng tim của cậu ấy vẫn ở đó.”
“Xem ra tôi nên đổi phương án trị liệu, dù sao hiện tại cậu ấy như vậy là tâm bệnh.”
Nghe thấy lời này, tim Lục Niệm Niệm thít chặt, vành mắt dần dần đỏ lên.
“Tôi phải làm như thế nào mới có nhìn thấy anh ấy.” Cô hỏi.
keon liếc nhìn thời gian, “Mỗi ngày tám giờ tối, tôi sẽ giúp cậu ấy tiêm thuốc an thần, đến lúc đó cô cũng có thể vào cùng tôi.”
Nghe Keon miêu tả thật nhẹ nhàng, Lục Niệm Niệm rũ mắt, trong đôi mắt tối đen, tâm tình không rõ chậm rãi lên men.
Bệnh của cậu đã trở nên nghiêm trọng như vậy sao.
Tám giờ tối, Lục Niệm Niệm đi theo ở phía sau Keon, nhìn hắn gõ cửa phòng bệnh Tống Kim Triêu, mấy phút sau, cửa mở ra.
Lục Niệm Niệm từ phía sau Keon bước ra, nháy mắt ánh mắt khóa chặt, cuối cùng nhìn thấy khuôn mặt trầm mặc tràn đầy mù mịt của người đàn ông.
Ánh mắt Tống Kim Triêu trở nên hoảng loạn, giây tiếp theo cậu nắm lấy tay cầm cửa muốn dứt khoát đóng cửa lại.
Tim Lục Niệm Niệm đột nhiên nhảy lên, theo bản năng đưa tay ra ngăn lại.
Giây tiếp theo, tay bị kẹp ở cửa Lục Niệm Niệm kinh ngạc kêu lên, đau đến cắn răng, nhưng một mực vẫn không thu tay về.
Nhìn thấy cô gái đau đến nỗi lông mày nhíu chặt, hô hấp Tống Kim Triêu dồn dập, luống cuống buông tay, “Niệm Niệm!”
Đối diện với ánh mắt luống cuống, hoảng hốt, trong lòng Lục Niệm Niệm như bị cứa một nhát, lòng tay đau cũng không tính là gì, ánh mắt chói chặt mặt của cậu, cay đắng mở miệng: “Anh còn định trốn em tới lúc nào?”
Sắc mặt Tống Kim Triêu trắng bệch, vẻ mặt đau khổ lùi về sau: “Anh chỉ không muốn để em lại khó xử.”
Lục Niệm Niệm chăm chú nhìn cậu, ấn đường truyền tới cảm giác đau âm ỉ, “Cho nên em đợi lâu như vậy chỉ đợi được một bản thỏa thuận ly hôn?”
Vừa dứt lời, Tống Kim Triêu nhẹ run, lông mày tinh xảo nhíu thành một đường, cậu nhanh chóng xoay người, dường như một khắc cũng không có cách nào tiếp nhận sự thực này.
Nhìn bóng lưng cứng ngắc của cậu, Lục Niệm Niệm nỗ lực khắc chế tâm trạng, cuối cùng sụp đổ, đuổi tới, bộc phát: “Anh nói với em! Vì sao muốn ly hôn!”
“Nếu muốn chia tay, ban đầu vì sao còn muốn ở cùng em một chỗ, anh coi em là gì chứ?!”
Nghe từng tiếng từng tiếng chất vấn, Tống Kim Triêu mệt mỏi nhắm chặt mắt, khuôn mặt trắng bệch không chút máu nào, mơ hồ đang run rẩy.
Sau khi trầm mặc, cậu thấp giọng nói: “Niệm Niệm, anh có bệnh, nhiều khả năng có thể di truyền, em chắc chắn muốn cùng một người mắc bệnh tâm thần trải qua một đời sao?!”
Nói xong câu đó, đầu cậu đau như búa bổ lôi kéo tóc của mình, vẻ mặt thống khổ, khàn giọng, thấp giọng lẩm bẩm: “Niệm Niệm... Xin em rời khỏi anh.”
Lục Niệm Niệm bị bộ dáng này của cậu dọa sợ, hoảng hốt chạy tới nắm lấy cánh tay cậu, đỏ mắt ngẹn ngào: “Anh nhất định phải thay em lựa chọn sao?”
“Anh hỏi đều không hỏi, liền đem thoải thuận ly hôn đưa cho em, có từng cân nhắc qua cảm nhận của em không?”
Tống Kim Triêu cắn chặt hàm răng, lòng bàn tay lạnh lẽo, gương mặt anh tuấn trắng bệch không chút máu, thái dương toát ra mồ hôi hột, cậu thậm chí còn không dám nhìn Niệm Niệm, trong đầu xoẹt qua vô số lần thô bạo vào những buổi tối, “Nhưng anh sẽ làm em bị thương.”
Những buổi tối đó cậu mất đi lý trí, cậu không chỉ một lần tổn thương cô, cho dù Niệm Niệm không để ý, nhưng cậu để ý.
Phòng bệnh yên tĩnh chỉ còn lại hô hấp dồn dập của hai người.
Tống Kim Triêu nắm chặt nắm tay, dây thần kinh trong đầu bắt đầu căng thẳng.
Lục Niệm Niệm từ phía sau tiến lên, không để ý tới hành động cậu lui về sau, ôm chặt eo cậu cũng không có buông tay, “Em sẽ không đồng ý ly hôn.”
“Trừ phi em chết.”
Nói xong câu đó, trái tim Tống Kim Triêu run rẩy, thân thể cứng ngắc như đá, giọng nói cũng từ từ hạ thấp: “Em có biết, hậu quả của câu nói này.”
Trong lòng Lục Niệm Niệm đau khổ, ôm cậu càng chặt hơn, gó má dán vào lồng ngực, yên tĩnh lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn mà có lực của cậu, xa cách nửa năm này, chỉ có giờ khắc này ôm lấy cậu, mới cảm thấy an tâm.
“Xin anh, đừng đẩy em ra.” Chôn ở trong lồng ngực của cậu, giọng nói dịu dàng như ánh trăng, lay động dây thần kinh căng thẳng trong đầu của cậu.
Ánh mắt Tống Kim Triêu giãy dụa trong đau khổ, khi nghe thấy câu nói này toàn bộ đều tan rã, đời này cậu sợ nhất không gì sánh được khi buộc phải buông tay, giờ khắc này tận tai nghe được, không muốn phải chia lìa.
Cậu nói: “Niệm Niệm, anh hy vọng em sẽ không hối hận.”
Giây tiếp theo, đáp lại lời của cậu là Lục Niệm Niệm nhón chân hôn cậu, nụ hôn vụng về hôn lên chiếc cằm góc cạnh, rõ ràng của cậu, lại hướng lên trên, mới áp lên cánh môi mỏng mát lạnh của cậu.
Tống Kim Triêu run nhẹ, đưa tay tóm lấy đằng sau gáy cô, cúi đầu cạy mở hàm răng, đầu lưỡi linh hoạt trực tiếp tiến vào. Thâm nhập, quẳng đi tất cả nhẫn nhịn, hơi thở mang theo cuồng dã mạnh mẽ hút từng ngóc ngách.
Từ khoảnh khắc, cô nguyện ý bắt đầu tiến vào thế giới tăm tối của cậu, cậu quyết định sẽ không bao giờ buông tay, bất luận con đường sau này đi như thế nào, thời khắc này, như thế là đủ