Còn Không Qua Ôm Anh Một Cái

Chương 13



Giống như đám người phía sau hò hét này.


Cô dời mắt, cắn môi, lắc lắc đầu.


Tác giả có lời muốn nói: Cô bé ngốc nghếch ngọt ngào này......


Cảm thấy Hiện ca sẽ cực kì sủng cậu đó à.


Ngày mai sẽ không có chương.


Đợi page sửa xong sẽ đăng nha.


Cảm ơn đã nghe lý giải.

Sắc trời từ từ trầm xuống, ánh nắng dần đỏ lên về phía tây, ấm áp toàn bộ vườn trường.


Sân bóng rổ,  các thiếu niên chạy vội đến vui sướng tràn trề, bên cạnh là các nữ sinh bị ánh hoàng hôn làm hồng khuôn mặt, đôi tay đặt ở bên môi, không biết mệt mỏi hò hét, thậm chí lúc kích động nhịn không được còn nhảy dựng lên.


Thịnh Hoan nhìn thấy số điểm chênh lệch ngày càng lớn, mắt cười, cong môi, trong lòng sớm đã nhảy nhót.


Lúc này, các nữ sinh Nhị Trung bên cạnh, mặt hồng hồng chỉ vào người mang áo số 5 Phó Hiển, nhẹ giọng hỏi:


"Bạn học, nam sinh đó tên là gì vậy?"


Thịnh Hoan quay đầu qua, nghi hoặc mà "Hả" một tiếng.


Đối phương vén tóc cười cười, nói: "Tớ cảm thấy cậu ta khá tốt, muốn biết tên cậu ta một chút?"


Cô dừng một chút nói, "Cậu ta tên Phó Hiển."


"Nguyên lai cậu ta chính là Phó Hiển a." Nữ sinh trong giọng nói rõ ràng cất giấu một ít kích động.


Thịnh Hoan cười lễ phép gật đầu một cái, tuy khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, tầm mắt một lần nữa trở lại trên chiến trường.


Không nghĩ tới nữ sinh bên cạnh nói như ăn đĩa, cười rõ tươi, rõ là nhiệt tình, "Xin chào, tớ kêu Phó Ôn Nghị, rất vui được biết cậu, Phó Hiển tớ lúc trước nghe qua rất nhiều lần, chỉ là chưa thấy qua, thật sự rất không tồi, rất tuấn tú......"


Thịnh Hoan không thích làm quen cho lắm, lễ phép mỉm cười đáp lại.


Phó Ôn Nghị nghiêng đầu, lại hỏi: "Cậu tên là gì nha?"


Cô đối với sự nhiệt tình này có điểm không chống đỡ được, chủ yếu là lời ít mà ý nhiều mà nói cái tên.


"Thịnh Hoan." Cô là tới xem thi đấu, không phải tới để bát quái.


"Oa oa!! Tớ biết cậu, Nhất Trung truyền thuyết, cũng là truyền thuyết trong giới chúng tớ, hàng năm yên ổn dẫn đầu, chỉ là không nghĩ tới cậu lớn lên xinh đẹp như vậy."


Nghe được người khác khen mình xinh đẹp, không ai sẽ không vui, Thịnh Hoan khiêm tốn mà đáp, "Cậu cũng thật xinh đẹp."


Phó Ôn Nghị: "Cậu là lớn lên xinh đẹp, học tập lại tốt."


Thịnh Hoan cười cười.


Cứ như vậy cậu một câu tớ một câu, cô bị Phó Ôn Nghị chủ động lôi kéo đi bát quái tùm lum.


Mặt trời ngã về tây, có chút gió nhẹ phớt qua, trận bóng rổ cuối cùng cũng hạ màn trong viên mãn.


Trọng tài huýt sáo, tuyên bố kết thúc.


Giây lát sau, một đám nữ sinh xô đẩy về hướng sân vận động, lại là đưa nước đưa khăn, rộn ràng ríu rít.


Thịnh Hoan thoát khỏi đám đông chen chúc, bèn đi sang chỗ khác tìm Hứa Hạ cùng Ngũ Quy Vãn.


Phó Hiển ngửa đầu uống lên hơn phân nửa bình nước, tiếp nhận khăn lông xoa trên mặt xong, bắt đầu cau mày nhìn chung quanh, bị đàn oanh oanh yến yến này vây quanh thực khó chịụ.


Ồn muốn chết.


Hắn đột phá vòng vây đi qua hướng Thịnh Hoan.


Hơi thở thiếu niên tràn ngập bốn phía, Thịnh Hoan cắn cắn khô cạn cánh môi, bị bắt ngước mắt xem hắn, nghi hoặc lại hỗn loạn không biết làm sao.


Ngẩn ra vài giây mới phản ứng lại được, liền đem quần áo trong tay đưa cho hắn, lui ra phía sau hai bước, kéo ra khoảng cách hai người.


Phó Hiển từng bước lại từng bước ép sát, cúi mặt xuống xem cô, lau mồ hôi liền chậm lại một chút, khóe miệng cong cong, "Cậu không đưa nước cho tớ sao?"


Khoảng cách Hai người là thật sự có điểm gần.


Thịnh Hoan dù đã trải qua chuyện này không ít lần, nhưng là thật sự khẩn trương, cô ngẩng đầu nhìn mắt bốn phía, sợ có người sẽ hiểu lầm, quan trọng nhất chính là hiện trường còn có lão sư cùng Chủ Nhiệm Giáo Dục, hiệu trưởng cùng các loại đại nhân vật linh tinh.


Cô giọng nói thực nhẹ, "Cậu lui ra một chút."


Phó Hiển khom lưng xem cô, dùng tay ngoáy ngoáy lỗ tai, "Cậu nói cái gì?"


Thịnh Hoan lại tăng loa lên một chút, trong giọng nói mang điểm không kiên nhẫn, "Cậu lui ra phía sau một chút, đừng đứng gần tớ quá."


Phó Hiển khóe môi như có như không mà cười, lười biếng mà nói: "Tớ đứng ở chỗ này còn nghe không được cậu, huống chi lui ra phía sau đâu?"


Thịnh Hoan không có hứng cùng hắn nháo, thở dài, một phen đem hắn đẩy ra, xoay người liền đi.


Sau một lúc lâu, Phó Hiển ổn định bước chân, híp mắt nhìn bóng dáng cô càng đi càng xa, nhấp môi, rũ mắt nhìn áo thun trong tay.


Chu Kỳ chạy tới, tay đáp ở trên vai hắn, chế nhạo nói, "Cậu như thế nào lại thích loại con gái này?" Hắn chính là nhìn thấy hết thảy, không phóng đại a.


Hắn nhướng mày, "Cậu có ý kiến?"


"Không dám không dám." Chu Kỳ vội vàng xua tay, "Là thuần túy tò mò thôi."


Hắn bước chân liền dừng lại, khinh thường nhìn Chu Kỳ, " Đã từng nghe qua câu này chưa?"


"Mèo con hiếu kỳ sẽ bị thao."


Chu Kỳ hắc hắc cười hai tiếng, một lần nữa lại đặt tay lên vai hắn, "Đại ca à, chẳng lẽ là cậu chính mình cũng không biết."


Phó Hiển quải khai cánh tay hắn, "Xuy" một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.


Hôm sau nghỉ trưa.


Ngũ Quy Vãn hôm nay không ăn ở trong lớp nữa, còn đem Hứa Hạ nhập hội, lôi kéo Thịnh Hoan hướng nhà ăn đi.


Về Phó Hiển cùng với Thịnh Hoan, cô từ Viên Thành Siêu nghe được đại khái, chỉ là nguyên nhân này, đùa giỡn với Thịnh Hoan, cô có điểm không mở miệng được.


Lúc này, cô tin rằng Phó Hiển là thích Thịnh Hoan, mới đi theo cô, trêu chọc cô.


Chính là, vì cái gì lại lấy phương pháp đó đi trêu chọc con gái nhà lành cơ chứ.


Cô nhất định phải đem nguyên nhân nói cho Thịnh Hoan, cho cậu ấy thức tỉnh chính mình, không bị mê hoặc, học tập sẽ liền không bị làm cho xao nhãng.


Ngũ Quy Vãn vẫn luôn biết, Phó Hiển là có mị lực, lại còn không hề nhỏ, đương nhiên cũng biết hắn được rất nhiều bạn học nữ yêu quý, bất quá hắn trước nay không thèm để bụng, càng không hề có bất kì mối quan hệ mập mờ nào với ai.


Cô rất nghi hoặc, người như vậy sao lại thích Thịnh Hoan cơ chứ......


Cô cũng biết, đối với Thịnh Hoan mà nói, học tập chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô, hy vọng tương lại có thể tìm một đại học tốt, sau đó trở nên nổi bật, không bao giờ trở lại trấn nhỏ Nam Thành lắm rắc rối đó.


Cái này gọi là sai một li đi một dặm.


Cho nên Thịnh Hoan trước nay đều là luôn luôn quy củ, luôn luôn cẩn thận.


Hai người bước tới nhà ăn.


Ngũ Quy Vãn lôi kéo Thịnh Hoan lập tức đi về hướng bên trái, vị trí tầm nhìn trống trải, mơ hồ còn có thể nhìn đến sân thể dục.


Thịnh Hoan nhéo nhéo tay cô, "Đại Vãn, đừng đi qua, bên kia không còn chỗ đâu."


Ngũ Quy Vãn: "Yên tâm đi."


Một câu cứ như vậy xóa đi nghi vấn của Thịnh Hoan, cô giật giật môi rồi cũng không nói thêm cái gì nữa.


Tới được bên kia rồi, không nghĩ tới toàn là nam sinh ngồi.


Ngũ Quy Vãn cười cười, sau đó bưng lên bàn ăn liền đi.


Ngũ Quy Vãn mỉm cười một cái thật sáng lạn.


Trong nháy mắt, Thịnh Hoan lấy tay che mặt, ngồi xuống phía đối diện, nhẹ giọng nói: "Đại Vãn, cậu như vậy không tốt lắm đâu." Dùng sắc đẹp đi mê hoặc nam sinh.


"Như vậy?" Ngũ Quy Vãn không cho là đúng, rồi sau đó đứng lên,


"Được rồi, cậu ngồi một chút đi, tớ đi mua cơm."


Thịnh Hoan nhìn bóng dáng tiêu sái của cô, ngay sau đó tới rồi lấy cơm cửa sổ, không biết cùng người khác nói gì đó, mấy bạn nam sinh đều nhường cô, thậm chí nữ sinh cũng phải nhường cô mua trước.


Nữ thần không hổ là nữ thần a.


Cô lắc đầu cảm thán, Ngũ Quy Vãn đã bưng cái bàn ăn đã trở lại, đặt lên bàn lại đi trở lại lấy thêm phần nữa, kết quả đã có nam sinh lấy hộ cô lại đây.


Ngũ Quy Vãn ngồi xuống, dùng tay ở trước mắt Thịnh Hoan quơ quơ, xúc cơm ăn "Cậu ngẩn người làm gì? Nhanh nhanh ăn cơm."


Thịnh Hoan nghe được hương vị gà tẩm ớt, nuốt nuốt nước miếng, bên xúc cơm vui sướng ăn lên, bên nhìn Ngũ Quy Vãn trêu ghẹo nói: "Ánh sáng nữ thần tỏa sáng thật chói mắt, tiểu nhân như tớ  được thơm lây."


"Đi đi đi." Ngũ Quy Vãn: "Cậu thèm đòn hả."


Thịnh Hoan che miệng cười, "Sự thật như thế a."


Ngũ Quy Vãn đột nhiên nhớ tới chính sự, thu hồi nụ cười, mày hơi hơi nhăn, ngẩng đầu nói, "Tớ hôm nay có việc cùng cậu nói."


Phong cách đột ngột chuyển, Thịnh Hoan "Hửm" một tiếng, tiếp tục thong thả ung dung ăn cơm.


Ngũ Quy Vãn uống lên một hớp đồ uống, thanh thanh yết hầu mở miệng,


"Chính là, cái kia......" Nhìn chung quanh người đến người đi, đột nhiên cảm thấy nơi này không phải chỗ thích hợp để nói chuyện.


Cái này phải nói như thế nào đây?


Chẳng lẽ nói Phó Hiển hắn cũng không phải thật sự thích cậu, chỉ là bọn hắn chơi một trò chơi nhỏ, mà cậu chính là người bị Cupid bắn trúng.


Cậu không cần phải quan tâm, không để ý tới là được.


Nhưng cảm thấy nói thẳng ra như vậy, cô sẽ bị tổn thương.


Đặc biệt là đối với một người đứng đắn như vậy.


Thịnh Hoan dừng đũa lại, nghi hoặc mà nhìn cô, "Đến tột cùng chuyện gì a? Cậu lúc nào đã trở nên dong dong dài dài như vậy, chúng ta mà có gì khó nói sao?"


Ngũ Quy Vãn gãi gãi tóc, cười nói, "Cái kia, chính là Phó Hiển......"


Nghe thấy cái tên này, Thịnh Hoan theo phản xạ liền ngẩng đầu nhìn cô.


"A, đang nói tớ a?"


"Thật sự nhớ tớ đến vậy sao?" Phó Hiển mấy người mới vừa đánh xong bóng rổ, thời gian không còn sớm lại lười đi ra ngoài, liền tạm chấp nhận tới nhà ăn tùy tiện ăn chút.


Không nghĩ tới gặp được này tra.


Hắn đôi tay chống ở trên bàn, để sát vào mặt Thịnh Hoan, thổi thổi khí nóng.


Thịnh Hoan liền trực tiếp đứng lên, lấy tờ giấy ăn vội vàng xoa xoa mặt, đè thấp giọng nói, "Cậu có cảm thấy phiền không hả." Có thể là lúc đứng lên quá nhanh chóng, không cẩn thận đụng vào mũi hắn.


Phó Hiển đứng dậy, che mũi lại nhịn không được " Á", nhìn động tác ghét bỏ của cô, nhịn không được mở miệng, "Cậu lau cái gì mà lau, lại không có nước miếng".


Ngũ Quy Vãn trừng mắt nhìn Phó Hiển một cái, quay đầu nhìn Thịnh Hoan nói, "A Hoan, chúng ta đi thôi."


Thịnh Hoan gật đầu, dịch ghế ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.