Mấy ngày sau, Phó Hiển lại hỏi cô: "Cậu phải về quê ăn tết sao?"
Thịnh Hoan nghĩ nghĩ, thực bình đạm mà đáp một câu, "Ở đâu cũng giống nhau." Nghe lời này, hình như đối với việc này cũng không coi trọng lắm.
Phó Hiển: "Được rồi, tớ off đây, tớ phải đi ra ngoài một lát."
Thịnh Hoan cách vài phút, mới chậm rì rì mà trả lời hắn "Ừ".
Không bao lâu, cô nhận được tin nhắn của Hứa Hạ.
"A Hoan A Hoan."
"Cậu ở đâu rồi?"
Thịnh Hoan ngẩng đầu, rũ mắt nhìn về phía màn hình di động, nhắn lại " Ở nhà" và "Làm sao vậy?" liên tiếp hai câu.
Đại khái qua mấy chục giây, di động "Tích" một tiếng, khung thoại toàn là tin tức của Hứa Hạ.
"A Hoan tớ bị mẹ ngược đãi chết rồi, đã đem tớ trở thành tiểu thư đài các giáo dục theo kiểu công dung ngôn hạnh thì thôi, ngày ngày còn không được ra ngoài, toàn phải nói chuyện với sách, tớ nghĩ mình sắp tự kỉ mất thôi."
"Còn có, nếu không làm xong bài tập thì không được xuống nhà ăn cơm, tớ tự hỏi có phải là mẹ ruột của tớ không vậy."
"Đúng rồi A Hoan, Chu Kỳ mấy ngày nay vẫn luôn xin lỗi tớ, bảo mấy ngày nay trong nhà có việc, tâm tình không tốt, bé kia chỉ là hàng xóm hắn mà thôi, chỉ nói dăm câu ba điều, không hề có ý gì cả, Hứa Hạ tớ mà tin mới gặp quỷ. Hừ, làm tớ thương tâm lâu như vậy, nào có dễ được tha thứ như vậy."
Thịnh Hoan xem xong, bất đắc dĩ cười cười, ngón tay tinh tế trắng nõn ở bàn phím di động gõ, "Cậu coi như chuẩn bị huấn luyện ma quỷ trước kì thi đại học, ai bảo cậu yêu đương sớm như vậy, lần này là tớ ủng hộ a di."
"Ai nha, cậu sao lại bình tĩnh như thế chứ, thật ra trên mỗi phương diện đều có lạc thú, nhưng mà....."
Hứa Hạ ngạo kiều mà nhắn câu, " Thể loại lạc thú học tập, tớ đây cóc cần."
"Đúng rồi A Hoan, mẹ tớ rất thích cậu, mấy ngày nay cậu còn ở Thịnh Thành mà, sang nhà tớ chơi đi, rồi sau đó rủ tớ ra ngoài, mẹ tớ chắc chắn sẽ không nói gì đâu. Tớ mấy ngày nay ở trong nhà ngột ngạt quá rồi, muốn hít thở không khí bên ngoài."
"Giúp tớ đi được không, A Hoan tiểu tiên nữ, A Hoan thiện lương đáng yêu, A Hoan xinh đẹp nhất trên thế giới, được không!"
"Thật đúng là không được, cậu liền ở nhà hảo hảo ôn tập đi, đến lúc đó khai giảng nỗ lực đem thành tích kéo lên." Thịnh Hoan bùm bùm đánh chữ an ủi nói: "Tớ không phải không giúp cậu, tớ rất nhanh phải về ăn Tết, mẹ tớ ngày mai được nghỉ rồi, sớm mai sẽ đón xe buýt sớm về Nam Thành."
Hứa Hạ: "A? Như vậy a *thất vọng* *tổn thương* "
Thịnh Hoan: "Đúng vậy *bĩu môi*"
Sáng sớm ngày kế, Thịnh Hoan cùng mẹ mình kéo theo hai cái vali to đùng, đúng 7 giờ sáng xuất phát.
Hai người tới Nam Thành, trời đã tối đen, lạnh run đón xe về.
Nhà không rộng lớn, hai phòng thì một phòng là có người ở, ngoài phòng khách đang bật ti vi, âm thanh không lớn, điện đóm có vẻ không đủ sáng, nhìn trông tối om.
Trên sô pha nằm một người, nghe tiếng xoa xoa đôi mắt, ngẩng đầu nói: "Đã trở lại rồi sao."
Từ Nghệ Mỹ đem balo trên vai Thịnh Hoan cầm lại đây, bên hướng trong phòng đi bên nói: "Ngay cả đồ ăn cũng không có, tôi với Thịnh Hoan ngồi cả ngày trên xe lửa còn chưa ăn gì."
Lão ngồi dậy, cầm điều khiển từ xa đổi kênh, nhàn nhạt mà nói: "Tôi quên rồi, bà vào phòng bếp xem còn gì có thể ăn thì ăn đi."
Thịnh Hoan nhìn người đàn ông cười cười, cúi đầu đi đến hướng phòng ngủ, gặp Từ Nghệ Mỹ vừa đi ra.
"Con đi vào nghỉ một tí, mẹ đi tìm cái gì ăn."
Cô nuốt nuốt nước miếng, gật đầu "Vâng" một tiếng.
Trừ tối cùng ngày mọi người đều hòa hòa hảo hỏa, nhưng có một vấn đề, đó chính là việc nhà đều đến tay Từ Nghệ Mỹ, Thịnh Hoan rất đau lòng, muốn xuống giúp nhưng lúc nào cũng bị gạt sang một bên.
Đến tận tối, hai vị khách tới nhà ra về, liền có tiếng khắc khẩu, càng lúc càng lớn, Thịnh Hoan ở phòng ngủ vội đẩy cửa đi ra ngoài.
Từ Nghệ Mỹ đang vừa nói vừa khóc, cha kế đang ngồi vắt chân lên sofa, bộ dạng khinh người.
Thịnh Hoan kéo Từ Nghệ Mỹ sang một bên, bảo bà đừng nói nữa, sau mấy phút, ông ta trở về phòng.
Thịnh Hoan đỡ Từ Nghệ Mỹ trở về phòng, một câu không nói, chỉ lặng lẽ đưa giấy cho mẹ thấm nước mắt.
Cảnh tượng như vậy đối cô rất quen thuộc, mẹ mang theo cô ba tuổi tái giá tới nay, cha kế vì con cái hai bên mà lâm vào cảnh túng quẫn, đói ăn, dẫn đến cãi nhau túi bụi.
Năm trước ông ta còn nói muốn chị Thịnh Huệ cùng con ông ta kết hôn, như vậy gia đình sẽ hòa hảo hơn chút.
Yêu cầu như vậy Từ Nghệ Mỹ khẳng định sẽ không đáp ứng, con trai đối phương là cái dạng gì chẳng lẽ bà còn không biết, khác gì đem con mình vứt vào hố lửa.
Cứ như vậy mâu thuẫn càng lúc càng lớn.
Thịnh Hoan thấy không khí buổi sáng, nghĩ hôm nay sẽ có điểm khác, ít nhất bình bình an an vượt qua.
Không nghĩ tới đúng là lời nguyền đêm 30 ứng nghiệm, hằng năm không nháo là không bình thường.
Cô ôn nhu nói: "Mẹ, mẹ đừng cố gắng như vậy nữa được không, tiền học của con cùng với chị chưa từng đụng vào lão đến một xu, hay là mẹ ly hôn đi, như thế hằng năm cũng không cần phải về đây chịu khổ ......"
Từ Nghệ Mỹ đánh gãy: "Chuyện người lớn con đừng xen vào, con còn nhỏ, rất nhiều chuyện không hiểu được đâu."
Thịnh Hoan ghét nhất chính là nghe loại lời nói này, liền đề cao âm lượng nói: "Mẹ, con không còn nhỏ nữa, không bao lâu sẽ tốt nghiệp cao trung."
Từ Nghệ Mỹ bất đắc dĩ mà nói: "Mẹ từ nhỏ mang hai đứa đến đây, đặc biệt là con, khi đó mới ba tuổi, không thể nói là chưa dùng qua tiền của hắn, bất quá chính là đã dùng hai ba năm, bây giờ hai đứa đều lớn khôn, mình mang ơn họ, một đi không trở lại, hàng xóm láng giềng sẽ nghĩ như thế nào. Chị con gả ở gần đây, mẹ con ta đi rồi, sẽ chịu tiếng nhơ nhuốc như thế nào?"
Xác thật là miệng lưỡi thiên hạ rất đang sợ.
Thịnh Hoan hô khẩu khí, cố chấp mà nói: "Mẹ à, chúng ta không làm sai gì nhưng không biết bao nhiêu lần cúi đầu trước lão xin lỗi, chính là lão không biết quý trọng. Chính mình sống tốt là được rồi, cần gì phải quản miệng lưỡi người ngoài, một năm chưa được thì mình đi nhiều năm, con không muốn mẹ ngày ngày chịu khổ ."
――
Thịnh Thành Phó gia.
Người một nhà hoà thuận vui vẻ quây quần ăn tết, mấy đứa nhóc đều có bao lì xì, chỉ cần nịnh nọt trưởng bối một chút, là lại có thể lấy thêm bao nữa.
Cơm ăn xong sau, Phó lão gia muốn xem Xuân Vãn, liền bắt con dâu con rể bồi, ngay cả đứa cháu như Phó Trầm, tính tình ít nói, bất quá năm nay cũng đã hai mươi rồi đi, nhưng không cùng đám người Phó Hiển suốt ngày ăn chơi tụ tập.
Phó Hiển cùng Chu Kỳ, Viên Thành Siêu gọi điện thoại ở quảng trường tập hợp, mang theo Phó Minh Nguyệt cùng Nhị Thúc Phó Xuyên.
Đêm giao thừa trên đường người rất nhiều, đèn neon chợt lóe, hai bên đường nhánh cây treo đầy đèn lồng màu đỏ, ông chủ sạp bán que phát sáng đều kêu to, nơi chốn đều lộ ra tân niên hơi thở.
Lệnh người kinh ngạc chính là Viên Thành Siêu cư nhiên đem Phó Ôn Nghị đến, ở trước một đám cẩu độc thân rải cẩu lương, nắm tay, dựa vai thì chưa tính, còn bonus thêm mấy màn cẩu lương thượng hạng.
Phó Hiển không thể nhịn được nữa, ánh mắt hung ác đối nói: "Mấy người còn ân ái nữa là sẽ xảy ra án mạng đó biết không?"
"Hai người các cậu muốn thuê phòng khai xuân thì tớ không ngăn cản, chỉ là đừng trước mặt em gái nhỏ của tớ làm mấy trò như vậy."
Nghe vậy, đoàn người đều cười, Viên Thành Siêu pha trò.
Phó Ôn Nghị có chút ngượng ngùng, tránh ở đằng sau Viên Thành Siêu một lát, nhìn xung quanh quảng trường, thấy một đám nữ sinh đang tụ tập, xem kĩ một lát, thì ra là đang thả đèn Khổng Minh, thế là tự quen thuộc kéo tay Phó Minh Nguyệt đi.
Vậy đám nam sinh ở cạnh nhau thì có gì nào.
Không trung sáng ngời như lúc ban đầu, pháo hoa không ngừng, các loại hình dạng, các loại màu sắc, sáng lạn giờ này khắc này.
Trong đám đông, cậu dựa tớ, tớ dựa cậu.
"1, 2, 3, 4, 5......9, 10, chúc mừng năm mới!!" Rõ ràng đều là không ai biết ai, giờ khắc này cảm giác mặc kệ bố con thằng nào cũng thân thiết.
Rạng sáng hai giờ, đám đông tản đi, phồn hoa rút đi, đoàn người nói cười đi ăn nướng BBQ.
Cách một hồi lâu, mọi người ăn ăn xong cúi đầu chơi di động.
Phó Hiển không ăn cay được, liền mở điện thoại chơi game, chơi chơi một hồi cảm thấy không có gì hứng thú, lại mở lịch sử trò chuyện cùng Thịnh Hoan lên xem.
Đột nhiên nhớ cô, rất muốn cô.
Hồi lâu, hắn theo bản năng mà gõ bàn phím, đã phát mấy cái tin tức qua đi, "Cậu còn thức không?"
"Chúc mừng năm mới."
"Cậu có ăn cái gì ngon không, lại đang ở cùng với ai đón năm mới vậy?"
"Chúc mừng năm mới, tâm tưởng sự thành."
"......"
Phó Hiển đợi thật lâu thật lâu, Thịnh Hoan trước sau đều không nhắn lịa, hắn lại cẩn thận xem xét tin nhắn của chính mình, phát hiện không có sai lỗi chính tả a.
Ủa tại sao lại không rep tin?
Mẹ nó, lão tử tự nhiên có một ngày cũng sẽ trở nên lo được lo mất?
Sau lại, hắn một mình trốn đi, đem theo mấy bình rượu đứng dưới lầu nhà Thịnh Hoan.
Thêm rượu thêm can đảm a.
Thời gian không còn sớm nữa. Phải đi gặp người mình muốn gặp, làm điều mình muốn đi!
Chỉ chốc lát sau, âm thanh hỗn loạn cùng tiếng pháo hoa, Phó Hiển đặt hai tay lên miệng, đứng trước khu nhà cũ, toàn lực hô: "Thịnh Hoan, Thịnh Hoan......"
"Cậu xuống đây với lão tử, tớ có lời cùng cậu nói."