Côn Luân Ma Chủ

Chương 233: 233: Đã Làm Phải Làm Tới Cùng




Trong trận chiến này, Sở Hưu lấy một địch trăm, triệt để ổn định lại cục diện, nhưng lúc này Bạch Vô Kỵ đứng phía sau ánh mắt lại lóe lên sắc thái lạ.Những người khác đã bị Sở Hưu dọa sợ, cho dù biết gi ết chết Sở Hưu là cưới được Yến Đình Đình, trở thành con rể Yến Hoài Nam nhưng bọn họ cũng không dám động thủ.Nhưng Bạch Vô Kỵ thấy Sở Hưu giữa trận khí thế đã mơ hồ, không còn uy thế cường đại như lúc trước, trong lòng lại rục rịch.Thật ra Bạch Vô Kỵ chẳng hứng thú gì với Yến Đình Đình, hắn cũng là võ giả Bắc Yên, đương nhiên biết Yến Đình Đình là người ra sao.Kẻ ác liệt như hắn đương nhiên không thích loại nữ nhân điêu ngoa như Yến Đình Đình, huống hồ hắn thấy nữ nhân này rõ là điên rồi, không ngờ còn lấy Thần Vũ Môn ra làm thù lao cho người ta giết Sở Hưu, chuyện này nếu Yến Hoài Nam biết được khéo tức tới gần chết.Hơn nữa hắn còn là đệ tử kiệt xuất nhất thế hệ này của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, việc gì phải để mắt tới vị trí người thừa kế Thần Vũ Môn.

Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành còn mạnh hơn Thần Vũ Môn nhiều.ân oán giữa Bạch Vô Kỵ cùng Sở Hưu nói trắng ra là tranh đoạt danh lợi mà thôi.Có vài người có thể không màng danh lợi nhưng đại đa số lại không thể buông bỏ, Bạch Vô Kỵ chính là loại người sau.Khi vừa quen Sở Hưu, lúc đó Sở Hưu chỉ là một võ giả tán tu không xu dính túi, cho dù hắn ra mặt cướp bảo vật tại Lữ Dương Sơn, Bạch Vô Kỵ cũng chẳng buồn để ý.Nhưng không ngờ chỉ không tới hai năm Sở Hưu đã hoàn toàn cưỡi lên đầu của hắn, những chuyện trước kia sớm muộn gì cũng bị người ta lật lên.

Đến lúc đó Bạch Vô Kỵ rất có thể sẽ thành hòn đá kê chân cho chiến tích của Sở Hưu trên Long Hổ Bảng.Có điều Bạch Vô Kỵ không thể không thừa nhận, chỉ với uy thế hiện tại của Sở Hưu, nếu giao thủ một chọi một, hắn cũng chẳng phải đối thủ, cho dù vận dụng những bí pháp của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành hắn cũng không nắm chắc thắng được Sở Hưu.Nhưng Bạch Vô Kỵ trước nay không phải người cổ hủ, đã đánh với người ta còn lo công bằng công chính nỗi gì? Trước kia không phải hắn chưa bỏ đá xuống giếng bao giờ!Cho nên khi thấy bộ dáng đó của Sở Hưu, ánh mắt Bạch Vô Kỵ lóe lên sát khí, cuối cùng trực tiếp quyết định, trầm giọng nói với võ giả Bắc Yên bên cạnh như Phương Hoài: “Lát nữa cùng ta ra tay với tên Sở Hưu kia!”Nghe Bạch Vô Kỵ nói vậy, Phương Hoài lập tức giật mình, vội vàng nói: “Bạch huynh, Thần Binh Đại Hội sắp đến, ngươi muốn ra tay còn nhiều cơ hội mà, sao phải gấp gáp như vậy?”Bạch Vô Kỵ định ra tay với Sở Hưu là chuyện của Bạch Vô Kỵ, bọn họ thật sự không định xen vào.Nếu Sở Hưu chỉ là một võ giả tán tu thì cũng thôi, ra tay với hắn còn tiện kiếm thêm chút cảm tình của vị thiếu chủ Bạch Vô Kỵ của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành này.Nhưng vấn đề là Sở Hưu không phải võ giả bình thường, y là tuần sát sứ của Quan Trung Hình Đường, đại biểu cho Quan Trung Hình Đường tới tham gia Thần Binh Đại Hội.

Hơn nữa bản thân tuần sát sứ cũng là lực lượng trung kiên trong nội bộ Quan Trung Hình Đường, không cho phép xảy ra sơ xuất gì.Hôm nay nếu bọn họ dám bỏ đá xuống giếng động thủ với Sở Hưu, Quan Trung Hình Đường chắc chắn sẽ tới từng nhà đòi bọn họ một câu trả lời.Đừng nhìn Quan Trung Hình Đường ở chính giữa ba nước nên có vẻ luôn ẩn nhẫn giấu tài, cẩn thận từng lợi ích từng tí một, song thực tế với uy thế của Quan Trung Hình Đường muốn đối phó với những thế lực như bọn họ quả thật rất đơn giản, bọn họ không muốn nhúng tay vào vũng nước đục đó.Bạch Vô Kỵ lạnh lùng nói: “Ta biết các ngươi đang sợ điều gì, chẳng phải Quan Trung Hình Đường ư? Các ngươi yên tâm, đến lúc đó một mình ta gánh chuyện này.


Quan Trung Hình Đường nếu tới gây sự cứ để bọn họ tìm tới Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành là được!”Thấy mọi người xung quanh còn do dự, Bạch Vô Kỵ lại lạnh lùng lên tiếng: “Sao nào, ta nói mà các ngươi không nghe à? Hay các ngươi bị Sở Hưu dọa sợ, không dám ra tay?”Bọn Phương Hoài liếc mắt nhìn nhau, đều lộ vẻ bất đắc dĩ.Bạch Vô Kỵ đã bắt đầu uy hiếp, bọn họ không ra tay được sao? Ra tay là có thể đắc tội với Quan Trung Hình Đường, nhưng không ra tay lại trăm phần trăm đắc tội với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.

Trừ phi bọn họ không muốn sống ở Bắc Yên nữa, nếu không ngàn vạn lần không thể đắc tội với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.Ngay Lúc bọn họ định động thủ, Mạc Thiên Lâm và Tạ Tiểu Lâu phát giác ra động tĩnh bên này, trực tiếp ngăn trước đám người Bạch Vô Kỵ.Dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, thực lực của Sở Hưu đã chứng minh y hoàn toàn có thể trở thành bằng hữu của bọn họ, vậy hai người Mạc Thiên Lâm cũng phải tỏ thái độ mới đúng.Nhìn hai người ngăn cản phía trước, Bạch Vô Kỵ lạnh giọng nói: “Mạc Thiên Lâm, Tạ Tiểu Lâu, trước đây hai người các ngươi không quen biết gì với Sở Hưu đúng không? Mới gặp nhau có một ngày mà các ngươi định ngăn cản ta giúp hắn à?”Mạc Thiên Lâm thản nhiên đáp: “Chúng ta cùng Sở huynh mới quen đã thân, chẳng lẽ không được à? Bạch Vô Kỵ, trong lòng ngươi quá ham mê công danh lợi lộc rồi, thứ hạng của Long Hổ Bảng quan trọng như vậy sao?Ngươi muốn động thủ cứ chờ tới Thần Binh Đại Hội tự có lúc cho ngươi ra tay.

Nhưng giờ Sở huynh tiêu hao quá lớn, nếu ngươi định bỏ đá xuống giếng phải qua cửa của chúng ta trước đã!”“Ngươi!”Ánh mắt Bạch Vô Kỵ lóe lên ánh sáng lạnh, hắn vừa xiết chặt trường thương trong tay lại thấy Tạ Tiểu Lâu lặng lẽ lấy Phiêu Vũ Đao sau lưng ra.Hai mươi hạng đầu trên Long Hổ Bảng là một ngưỡng cửa, mười hạng đầu lại là một ngưỡng khác.Tạ Tiểu Lâu lúc này đứng hạng mười hai trên Long Hổ Bảng, là một trong những người có thực lực xung kích lên mười hạng đầu nhất.


Đến lúc hắn bước vào Tam Hoa Tụ Đỉnh, quá nửa cũng có thực lực bước vào mười vị trí đầu.Bạch Vô Kỵ cũng biết danh tiếng của Tạ Tiểu Lâu tại Tây Sở, đối đầu với mình Tạ Tiểu Lâu hắn còn không chắc chứ nói chi còn một Mạc Thiên Lâm.Nhìn hai người, Bạch Vô Kỵ lạnh lùng nói: “Được lắm, ta nhớ kỹ chuyện này rồi.

Đợi tới Thần Binh Đại Hội chúng ta tái kiến!”Nói xong, Bạch Vô Kỵ đành không cam lòng thu hồi trường thương, lui về.Lúc này giữa trường Sở Hưu vừa khôi phục chút nội lực, ánh mắt tràn ngập sát khí đi về phía Yến Đình Đình.Thấy hành động này của Sở Hưu, mọi người lại thầm chấn động, không phải tên Sở Hưu này định gi ết chết Yến Đình Đình thật đấy chứ?Ngay cả Mạc Thiên Lâm cũng không dám chắc lẩm bẩm: “Tên Sở Hưu này thật sự dám ra tay à? Hắn không sợ giết Yến Đình Đình xong, Yến Hoài Nam sẽ nổi điên lên à?”Võ giả xuất thân đại thế gia như Mạc Thiên Lâm thường làm việc gì cũng chừa lại chút đường lui, sau này còn dễ nói chuyện, không làm gì tới tuyệt đường cả.Nhưng giờ hành động này của Sở Hưu rõ ràng là định làm tới cùng, cho dù Yến Đình Đình là con gái Yến Hoài Nam y cũng không định bỏ qua.Tạ Tiểu Lâu bên cạnh ngược lại nói rất đương nhiên: “Cô ả này hay gây chuyện như vậy, giờ không giết chẳng lẽ giữ lại ăn Tết à? Đổi lại ta là Sở Hưu, ta cũng giết!”Mạc Thiên Lâm im lặng nhìn Tạ Tiểu Lâu một hồi, sư phụ ngươi là Trần Thanh Đế, vị này nổi danh làm việc mạnh mẽ bá đạo, có hắn đứng sau làm chỗ dựa đương nhiên ngươi dám nói vậy rồi.Nhưng Sở Hưu không có sư phụ như vậy, Quan Tư Vũ chỉ là cấp trên của y.

Nếu thật sự chọc giận Yến Hoài Nam, Quan Tư Vũ có ra tay ngăn cản giúp Sở Hưu không cũng là ẩn số.Thật ra lúc này Sở Hưu chẳng nghĩ nhiều như vậy, bản thân y không phải người thiếu quyết đoán, lại thêm giờ trong thần chí y mặt điên cuồng bạo ngược đang chiếm thế thượng phong.


Cho nên giờ suy nghĩ của Sở Hưu rất đơn giản, ngươi muốn giết ta thì ta sẽ giết ngươi, bất kể thân phận ngươi là gì, bất kể có hậu quả gì!Đám võ giả Tiên Thiên của Thần Vũ Môn ánh mắt vô cùng hoảng loạn, lúc này bọn họ đã không lo nổi chuyện tôn ti trên dưới, trực tiếp kéo Yến Đình Đình bỏ chạy.Mà lúc này trong mắt Yến Đình Đình cũng không còn ý hận, chỉ còn sợ hãi.Lúc trước cô nàng chỉ oán hận Sở Hưu, vì Yến Đình Đình cho rằng mình có thể gi ết chết Sở Hưu.Nhưng kết quả tới cuối cùng cô ta mới phát hiện, cho dù mình dùng hết mọi thủ đoạn, bản thân vẫn vô cùng yếu ớt trước mặt y.Khi tất cả mọi thủ đoạn đều đã bị Sở Hưu đập nát, cô ả thậm chí đã phải đối diện trực tiếp với uy hiếp của tử vong, lúc này Yến Đình Đình mới biết sợ, mới biết kinh hoảng trước tử vong!Thân là con gái Yến Hoài Nam, đại tiểu thư Thần Vũ Môn, trên toàn bộ đất Bắc Yên ai dám không nhường?Yến Hoài Nam cũng không trông mong con gái mình mạnh mẽ gì, cho nên cũng không có ý rèn luyện cô nàng.

Mỗi lần xuất hành đều cho một đống đệ tử Thần Vũ Môn đi theo bảo vệ, từ nhỏ đến lớn cô gái này chưa từng gặp bất cứ nguy hiểm gì.Còn giờ Yến Đình Đình mới biết thế nào là nỗi sợ tử vong!Đối diện với tử vong, những yêu thương trước kia của cô ta với Nhạc Lư Xuyên đâu còn là gì, ý hận với Sở Hưu cũng sớm tan thành mây khói.

Thứ còn lại, chỉ có sợ hãi!Cho nên lần này đệ tử Thần Vũ Môn lôi kéo cô nàng bỏ trốn, Yến Đình Đình không những không vùng vẫy cự tuyệt ngược lại chủ động bỏ trốn cùng bọn họ.

Nhưng lúc này đã quá muộn.Mặc dù hai bên cách nhau khá xa, nhưng tốc độ của họ lại quá chậm, hơn nữa còn phải kéo theo Yến Đình Đình.


Đám võ giả đó chỉ là Tiên Thiên, cho dù Sở Hưu không sử dụng Nội Phược Ấn bọn họ cũng chẳng trốn nổi.Bước ra một bước, tiếng nổ cương khí vang lên, mắt thấy Sở Hưu đã càng lúc càng tới gần, Yến Đình Đình không khỏi hoảng hốt hô lớn: “Đừng giết ta! Ta sẽ không tới tìm ngươi báo thù nữa đâu!”Lời này của Yến Đình Đình đã là thật lòng, hôm nay Sở Hưu đã tạo thành dấu ấn sợ hãi sâu đậm trong lòng cô nàng, ít nhất trước khi vượt qua nỗi sợ đó, Yến Đình Đình thật sự không dám tới tìm Sở Hưu báo thù.Có điều lúc này Sở Hưu lại như không nghe thấy Hồng Tụ Đao trong tay hắn đã rời vỏ.

Đao cương đỏ thẫm lướt qua chân trời, Huyết Luyện Thần Cương mang theo lực lượng huyết sát nồng đậm ầm ầm đánh xuống, không hề lưu thủ.Ánh mắt đám võ giả Thần Vũ Môn cùng Yến Đình Đình đều lộ vẻ tuyệt vọng.

Có điều ngay lúc này một luồng sóng lớn lại cuồn cuộn dâng lên, chỉ thấy một vòi rồng đột nhiên dâng lên trong Kính Hồ, như tên bắn thẳng tới ngăn cản trước người Yến Đình Đình.

Vòi rồng nổ tung, Huyết Luyện Thần Cương của Sở Hưu cũng bị đánh tan.Đám người nhìn sang phía Kính Hồ, chỉ thấy trên Kính Hồ có một con thuyền nhỏ nhanh chóng lướt tới, không có người chèo thuyền nhưng con thuyền được cương khí đẩy đi, tốc độ nhanh chóng như mũi tên rời cung!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.