Côn Luân Ma Chủ

Chương 352: C352: Kim cương chi tướng 2



Uy thế của Ngoại Sư Tử Ấn và Cửu Biến Sư Tử Hống rốt cuộc ai mạnh ai yếu, không ai nói rõ được. Nhưng tỉnh thần lực của Sở Hưu lại mạnh hơn Minh Trần quá nhiều, Ngoại Sư Tử Ấn vừa xuất ra, âm thanh hùng hồn cường đại đó trực tiếp nghiền nát sóng âm của Cửu Biến Sư Tử Hống, vang vọng bên tai Minh Trần, khiến hắn rên lên một tiếng, thân hình ngưng bặt lại, cương khí quanh người đều bị Ngoại Sư Tử Ấn đánh tan.

Lúc này Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu cũng đánh vào cú đá của Minh Trần. Một tiếng nổ lại vang lên, thân hình Minh Trần bị Sở Hưu đánh bay!

Thấy cảnh này mọi người đều ngây ngẩn, không hiểu nổi.

Minh Trần là cao thủ Đại Quang Minh Tự, còn hành vi của Sở Hưu tuyệt đối không phải theo đường tốt lành gì. Vừa rồi Sở Hưu còn dùng ma đao hung tàn độc ác, thế nhưng mới lát sau y lại dùng sang võ công Phật môn đối chiến với võ công Phật môn, còn mạnh mẽ đánh bay Minh Trần. Thế này là sao? Nhìn thế nào cũng thấy châm chọc.

Sở Hưu nghiêng người lao tới, tay năm Viên Mãn Bảo Bình Ấn, trực tiếp xuất ấn đánh xuống Minh Trần còn chưa rơi xuống đất, ánh sáng vô thượng bùng lên, tôn hình dáng Sở Hưu như cao tăng Đại Quang Minh Tự.

Minh Trần nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay như Hàng Ma Xử nghênh tiếp, Kim Cương Trấn Ma Xử!

Tiếng nổ cương khí kịch liệt lại vang lên, Minh Trần bị Sở Hưu đánh lún xuống đất, bắt chân chìm xuống nền bên dưới, hai tay mặc dù vẫn lấp loáng ánh Phật quang nhưng đã không nhịn nổi, run rẩy không thôi.

Minh Trần tích lũy hết sức thâm hậu, nhưng nội tình công pháp đạo phật ma hợp nhất của Sở Hưu còn thâm hậu hơn so với Minh Trần!

Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh khiến cơ thể của Minh Trần vô cùng cường đại, thậm chí đã cường đại tới mức có thể chống cự lại Thiên Ma Vũ của Sở Hưu, nhưng không đại biểu cho toàn thân hắn đã tu tu luyện thành như sắt đá. Lực chấn động cường đại vẫn có thể ảnh hưởng tới nội phủ, khiến hắn thụ thương.


Giờ Sở Hưu cũng làm theo cách như vậy, trực tiếp dùng lực lượng cường đại áp đảo Minh Trần. Viên Mãn Bảo Bình Ấn qua đi, hai tay Sở Hưu lại kết thành một ấn quyết phức tạp, năm luồng sáng như Đại Nhật Luân Bàn, xoay chuyển sinh sôi không ngừng đánh thẳng xuống đầu Minh Trần.

Nhật Luân Ấn!

Lực lượng ngũ hành luân chuyển không thôi, ầm ầm đánh xuống, cho dù Minh Trần ngưng tụ Kim Cương Chỉ Tướng chống đỡ, Nhật Luân Ấn cũng đánh hắn chìm vào lòng đất vài thước.

Mắt thấy Minh Trần đã bị áp chế, Sở Hưu quay người đấm ra một quyền, sát ý vô biên như ngưng tụ thành thực chất, quên trời quên ta, Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền!

Sát ý vô biên ngập trời, Minh Trần miệng niệm Phật hiệu, hai mắt trợn trừng như Kim Cương Nộ Mục, cánh tay niết thành Hàng Ma Ấn, một ấn đánh ra va chạm với Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền của Sở Hưu, lập tức phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa!

Lực lượng cường đại thấu xương lan tới, thân hình Minh Trần lui lại phía sau, mỗi bước đi đều khiến mặt đất rạn nứt, cánh tay hắn lúc này đã vặn vẹo, một tia máu tươi chảy khỏi khóe miệng.

Nhìn Sở Hưu, ánh mắt Minh Trần lộ vẻ hối hận.

Hắn không hối hận vì hôm nay tới trả thù Sở Hưu, không hối hận tử chiến với Sở Hưu. Hắn hối hận ngày trước sao mình không kiên trì, không giết Sở Hưu khi y còn chưa trưởng thành tới mức này!

Lau máu tươi bên khóe miệng, Minh Trần miệng niệm phật hiệu, huyết khí dung nhập vào Phật quang. Ai cũng có thể nhìn ra, Minh Trần đang chuẩn bị liều mạng, xem ra hắn đã bị Sở Hưu ép tới cực hạn, không liều chết chỉ có chờ chết!

Có điều ngay bên góc trận chiến, Hạ Hầu Vô Giang đang quan sát lại đột nhiên lạnh lùng nói: “Thất thúc, lát nữa khi hòa thượng này liều mạng ngươi cũng xuất thủ đi, dùng Đoạt Phách Thập Tam Tiễn bắn chết Sở Hưul”

Hạ Hầu Vô Giang nói vậy khiến thất thúc nhướn mày.

“Vô Giang, chuyện đánh lén như vậy nói thì dễ mà nghe thì khó, một khi xuất thủ không chỉ tổn thất thanh danh của ta mà còn cả thanh danh của ngươi.

Thanh danh của ta thì cũng thôi, dẫu sao ta cũng chỉ là hạng vô danh trên giang hồ, có mất cũng được. Nhưng ngươi cùng Sở Hưu đều là tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng, ngươi chính diện đánh bại hắn hay âm thầm tính toán hắn đều được, nhưng nếu đánh lén sau lưng như vậy, danh tiếng của ngươi sẽ giảm sút rất nhiều.

Huống hồ sau lưng Sở Hưu kia là Quan Trung Hình Đường, giờ hắn còn là chưởng hình quan một vùng, nếu ta đánh lén như vậy, Quan Tư Vũ sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu”

Hạ Hầu Vô Giang gương mặt hiện lên sát ý: “Thanh danh? Sau lần trước Sở Hưu giết Thiền Nhi ta đã làm gì còn thanh danh nữa, còn cần thanh danh làm gì?


Trên giang hồ xưa nay luôn là được làm vua thua làm giặc, giờ ta đánh lén gi ết chết Sở Hưu đúng là tổn hại thanh danh, nhưng mấy năm sau giang hồ cũng quên luôn Sở Hưu là ai, còn ai nhớ đến chuyện này?

Về phần Quan Trung Hình Đường, thất thúc không cần lo lắng. Lần trước phụ thân đã nói với ta, Hạ Hầu thị không cần lo đắc tội với Quan Trung Hình Đường, quan trọng là đắc tội có đáng giá không mà thôi.

Lần trước ta động thủ với Sở Hưu đã kết tử thù với hắn. Giờ hắn ngồi lên vị trí chưởng hình quan, tương lai ai biết có thành đường chủ Quan Trung Hình Đường hay không?

Giết Sở Hưu chỉ là đắc tội với Quan Trung Hình Đường. Còn lưu Sở Hưu lại tức là tương lai Quan Trung Hình Đường sẽ luôn đối lập với Hạ Hầu thị ta. Dù sao kết quả cũng như nhau, chẳng băng giờ giải quyết Sở Hưu luôn đi!”

Trước đó Hạ Hầu Trấn đã nói, Hạ Hầu Vô Giang cái gì cũng tốt, khuyết điểm duy nhất là quá kiêu ngạo tự phụ, không để cái gì trong mắt.

Lần trước Hầu Vô Giang chịu thiệt trong tay Sở Hưu, bị Hạ Hầu Trấn nhốt vào từ đường tự xét lại bản thân. Hạ Hầu Vô Giang vẫn nhớ rất kỹ giáo huấn này, tính cách cũng thay đổi không ít, nên giết thì giết, quả quyết hơn trước rất nhiều.

Thất thúc suy nghĩ, cuối cùng gật nhẹ đầu.

Hắn là môn khách của Hạ Hầu thị, nhưng chỉ trung với mình Hạ Hầu Trấn. Lần

này Hạ Hầu Trấn phái hắn đến bảo hộ Hạ Hầu Vô Giang là bao hàm cả ý giám thị.

Nếu Hạ Hầu Vô Giang làm gì quá đáng, hắn cũng không cần nghe lệnh, ngược lại còn phải quản thúc.

Nhưng giờ Hạ Hầu Vô Giang nói có lý, thậm chí suy xét cả lợi và hại trong việc giết Sở Hưu như vậy, hắn không có lý do gì để cự tuyệt.


Thất thúc mở cái bọc sau lưng, lấy ra một chiếc hộp kỳ dị. Cái hộp không quá lớn, chỉ dài cỡ cánh tay.

Theo thất thúc nhấn mấy lần lên hộp, cơ quan trong hộp kéo duỗi biến ảo kỳ dị, chỉ chớp mắt đã từ một hộp sắt biến thành bộ cung tên lớn cỡ nửa người, đúc bằng thép cứng, tỏa ra mỹ cảm kim loại kỳ dị.

Bộ cung tên này chỉ có mười ba mũi tên, cũng là mươi ba mũi tên chí cường ngưng tụ tu vi cả đời của thất thúc.

Tại cảnh giới Tiên Thiên hắn chỉ có thể b ắn ra mười ba mũi tên, đến Thiên Nhân Hợp Nhất vẫn chỉ bắn được mười ba mũi tên, mười ba mũi Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn này không bắn chết được kẻ khác thì người khác sẽ gi ết chết hắn, đây là một môn võ công tương đối cực đoan.

Lúc này thất thúc cầm cung nhưng chưa xuất thủ, mặc dù hắn đã quyết định sẽ giết Sở Hưu nhưng trên người không lộ ra

chút sát ý nào.

Đoạt Phách Truy Hồn Tiễn, chỉ khi b ắn ra mới có thể cảm nhận được sự kinh khủng của nó.

Lúc này giữa trận, Minh Trần đã bắt đầu thiêu đốt khí huyết liều mạng.

Ngàn cân treo sợi tóc



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.