Côn Luân Ma Chủ

Chương 598: C598: Bắc địa tam thập lục cự khấu 1



Bí pháp truyền thừa của Ma Tâm Đường ngày trước, Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp cùng Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức có thể nói là cực hạn trong công pháp cùng loại, theo Sở Hưu thấy thậm chí còn mạnh mẽ hơn Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị.

Ngày trước Sở Hưu dùng Trấn Hồn U Minh Khúc trong Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức thậm chí có thể tạm thời ảnh hưởng tới vị tông sư võ đạo Kiều Liên Đông. Lúc này Sở Hưu đã khôi phục thực lực tới đỉnh phong, dùng Trấn Hồn U Minh Khúc đối phó với một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất như Hà Triển đương nhiên không thành vấn đề.

Trong đống ghế vỡ, Hà Triển xoa đầu bò dậy, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi.

Mặc dù hắn là người nóng tính lỗ mãng nhưng kiến thức vẫn có.

Kẻ trước mắt có bí pháp tỉnh thần cường đại như vậy, vừa đối mặt mình thậm chí không có cơ hội phản ứng đã trúng chiêu.

Có điều Hà Triển vẫn cứng giọng hừ lạnh nói: “Chỉ biết dùng mưu kế nham hiểm, có giỏi thì đánh chính diện đi"

Nói xong Hà Triển lại không chịu thua còn muốn hung hăng lao lên.

Có điều lúc này Lâm Mộc Thông bên cạnh lại trầm giọng nói: “Để ta!”

Dưới trướng Bàng Hổ, Lâm Mộc Thông thường xuyên khắc khẩu với Hà Triển. Hai người này một lỗ mãng, một lý trí. Bình thường hai kẻ này cũng chẳng chung đường với nhau.

Có điều khi đối mặt với người ngoài bọn họ lại là huynh đệ đồng sinh cộng tử, nguyện giao sau lưng mình cho đối phương.


Một thanh trường thương đen kịt cao chừng một người được Lâm Mộc Thông cầm trong tay, mang theo khí thế vô song cùng kình phong xé gió ầm ầm đánh về phía Sở Hưu.

Luồng khí cơ cường đại đến mức khiến người ta không dám tin tưởng, chẳng ngờ một võ giả nhìn gầy gò ốm yếu như Lâm Mộc Thông lại có lực lượng mạnh mẽ như vậy.

Lần này Sở Hưu ngược lại không dùng Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức nữa. Y chỉ giơ hai tay ra kết ấn, pháp tướng Đại Kim Cương Thần Lực thi triển, cương khí quanh người bộc phát ngưng tụ thành một thân hình kỳ. dị, một nửa phật quang rực rỡ, một nửa ma khí ngập trời. Pháp tượng quỷ dị kia xuất chưởng đánh xuống, lực. lượng phật ma bộc phát, trực tiếp đánh văng Lâm Mộc Thông ra ngoài.

Ma La Kim Cương Tướng!

Trước đó trong Ma Đạo Hội Minh Sở Hưu đã thi triển pháp tướng của Đại Kim Cương Thần Lực. Lúc này y cũng chẳng để ý đến chuyện lộ ra mon công pháp này. Hai chiêu liên tiếp đánh bại hai cao thủ dưới trướng Bàng Hổ, thực lực Sở Hưu đã hiển lộ.

Nếu đặt ở những nơi khác, mọi người xung quanh chắc chắn sẽ khiếp sợ thực lực Sở Hưu, không dám động thủ tiếp.

Có điều đặt trong chỗ đám cự khấu gan to bằng trời dám đối địch với cả triều đình Bắc Yên này, mặc dù bọn họ cũng kinh ngạc trước thực lực Sở Hưu, có điều ai nấy phẫn nộ ầm ï muốn ra tay tiếp với Sở Hưu.

Hà Triển cùng Lâm Mộc Thông là huynh đệ của bọn họ, giờ huynh đệ mình bị người ta đánh thì phải làm gì? Cho dù trước mặt là tông sư võ đạo, bọn họ cũng chỉ có một chữ, đó là đánh!

Có điều đúng lúc này Bàng Hổ lại hừ lạnh một tiếng nói: “Cút hết về cho ta! Còn thấy chưa đủ mất mặt à?”

Nhìn Hà Triển ngơ ngác đứng đó cùng Lâm Mộc Thông đang nằm trên mặt đất, Bàng Hổ hừ khẽ một tiếng nói: “Chết chưa? Chưa chết thì ngồi về chỗ cũ cho tai

Nghe Bàng Hổ răn dạy, Hà Triển và Lâm Mộc Thông mới thành thật ngồi xuống.

Có điều cái ghế của Hà Triển đã bị hắn đè gãy. Hắn đảo mắt một vòng, cuối cùng đành nháy mắt đứng bên cạnh Lâm Mộc Thông.

Bàng Hổ đứng dậy chắp tay cười lớn với Sở Hưu nói: “Lâm công tử không hổ là tuấn kiệt trẻ tuổi trong nhánh Ẩn Ma, thực lực quả nhiên bất phàm. Lần này Kỳ Liên Trại ta mong vượt qua nguy cơ sắp tới tất nhiên phải nhờ tới Lâm công tử.”

Với nhãn lực của Bàng Hổ, mặc dù vừa rồi Sở Hưu chỉ ra hai chiêu, có điều hắn vẫn nhận ra thực lực chân chính của Sở Hưu.

Đây là do Sở Hưu hạ thủ lưu tình, nếu không Lâm Mộc Thông cùng Hà Triển không chết cũng phải trọng thương.

Trước đó mặc dù Bàng Hổ không oán trách Mai Khinh Liên nhưng hắn vẫn rất hoài nghị, rốt cuộc tiểu tử này có giúp gì được cho Kỳ Liên Trại bọn họ không?

Giờ thấy thực lực Sở Hưu, Bàng Hổ rốt cuộc không còn nghỉ ngờ gì nữa.


Bất cứ tông môn nào có được đệ tử xuất sắc như vậy chắc chắn phải coi như trân bảo bồi dưỡng hết lòng, địa vị người này thậm chí còn cao hơn tông sư võ đạo. trong môn phái.

Mai Khinh Liên phái tuấn kiệt xuất sắc nhất thế hệ trẻ tuổi tới cũng coi như nể mặt hắn.

Sở Hưu tùy ý chắp tay nói: “Bàng trại chủ khách khí. Thánh nữ đại nhân mời ta tới giải quyết nguy cơ giúp.

Bàng trại chủ, ta đương nhiên nỗ lực hết sức. có điều ta cũng cần quý trại phối hợp mới được, bằng không chỉ một mình ta không cách nào xoay chuyển càn khôn.”

Bàng Hổ gật đầu, trực tiếp vung tay lên nói: “Thiết yến! Vừa ăn vừa nói!”

Kỳ Liên Trại tiền thân là Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu, còn Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu nói trắng ra là sơn tặc thổ phỉ. Cho dù thực lực bọn hắn mạnh hơn, nhưng cũng không bớt được mấy tập tính của giặc cướp, tỷ như hiện tại.

Trong đại đường trực tiếp được bày một cái bàn lớn, hơn mười thủ hạ cùng tâm phúc của Bàng Hổ đều ở đây.

Cùng ăn miếng lớn uống chén to. Đây có lẽ đã là thói quen của Kỳ Liên Trại, có điều Sở Hưu cũng lần đầu thấy cảnh tượng này, cũng cảm thấy khá mới lạ.

Cách thức của Kỳ Liên Trại đã không thể nói là ăn miếng lớn nữa rồi, phải nói là ăn miếng đại tướng.

Gà vịt gì ăn cả con thì cũng thôi, trong đó còn nguyên một con hổ núi nướng, còn mấy thứ đặc sản rừng núi như thịt hươu tay gấu càng nhiều vô số kể.

Bàng Hổ rót một chén rượu cho Sở Hưu, uống một hơi cạn sạch rồi trầm giọng nói: “Lâm công tử không ngại đi xa vạn dặm tới Kỳ Liên Trại ta hỗ trợ, tất cả mọi người cùng bày tảo tấm lòng chút nào.”

Đám giặc cướp Kỳ Liên Trại này am hiểu nhất là uống rượu, ai nấy lao nhao giơ bát rượu lên.


Hà Triển cùng Lâm Mộc Thông càng nóng lòng muốn thử.

Trước đó bọn họ bị một chiêu của Sở Hưu đánh bại, giờ vẫn thấy mất mặt.

Đánh không lại ngươi, uống rượu thì được chứ?

Có điều Sở Hưu chỉ theo lễ tiết uống một vòng rồi dùng nội lực trấn áp hơi rượu, đặt chén rượu xuống nói: “Bành trại chủ, cũng nên nói tới chuyện chính rồi.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Bàng Hổ cũng buông bát rượu xuống. Hà Triển cùng Lâm Mộc Thông chỉ có thể buồn bực liếc mắt nhìn nhau, đều buông bát rượu xuống.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Nguy cơ hiện tại của Kỳ Liên Trại không phải ở tình cảnh mà là vì sao Kỳ Liên Trại lại sa vào nguy cơ này. Đầu tiên phải tìm hiểu rõ ngọn nguồn mới dễ làm việc.”

Bàng Hổ câu mày nói: “Lâm công tử có ý gì?”

Mặc dù Bàng Hổ nhìn như thô kệch cưồng bạo, nhưng hắn lại không phải kẻ ngốc.

Ngày trước Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu bị diệt sạch chỉ còn lại mình Bàng Hổ kéo dài hơi tàn. Đó không phải vì hắn hèn nhát mà do Bàng Hổ có cảm giác tương đối mẫn cảm đối với nguy cơ, cho nên hắn kịp thời tránh né nguy hiểm, giữ lại một chút lực lượng cho Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu.

Có điều lần này bị Tụ Nghĩa Trang ép tới mức như hiện giờ, Bàng Hổ lại thật sự không hiểu vì sao, không biết tình huống thế nào.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.