Côn Luân Ma Chủ

Chương 599: C599: Bắc địa tam thập lục cự khấu 2



Sở Hưu dừng lại một chút nói: “Bàng trại chủ ở lại trong rừng rậm Liêu Đông tu dưỡng nghỉ ngơi hồi phục thực lực, đồng thời còn kết giao với thập tam hoàng tử Hạng Xung, hóa giải áp lực từ phía triều đình. Đây là một nước cờ tốt."

Nghe Sở Hưu nói vậy, gương mặt Bàng Hổ cũng lộ vẻ đắc ý.

Vốn ý định của Bàng Hổ là sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức lại trở về làm nghề cũ. Có điều Bàng Hổ bất ngờ gặp được Hạng Xung, đồng thời kết giao với hắn. Cho nên Bàng Hổ nhờ con đường bên Hạng Xung để triều đình không truy bắt dư nghiệt Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu nữa.

Còn tình huống Bàng Hổ gặp Hạng Xung cũng là lúc. Hạng Xung đi cùng tông sư bên nhánh Ẩn Ma, chính là cung phụng hoàng thất Thịnh Thiên Nghiêu. Hai người vừa từ chỗ cứu viện cho Sở Hưu về, cho nên nói Hạng Xung cùng Bàng Hổ gặp nhau thật ra cũng coi như Sở Hưu gián tiếp thúc đẩy.

Thế nhưng lúc này Sở Hưu lại đột hiên nói: “Có điều con đường sau đó Bàng trại chủ ngươi lại đi nhầm mất rồi”

Bàng Hổ cau mày nói: “Có ý gì?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Đất Liêu Đông vốn không thích hợp để phát triển. Bàng trại chủ ngươi khôi phục thực lực xong lại chiếm cứ xung quanh Liêu Đông Quận thành lập phân trại. Mặc dù ngươi không như Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu ngày trước tiến hành cướp bóc khắp nơi, ngược lại nhận tiền hiếu kính của khách buôn dọc đường, có điều cũng khiến một số kẻ bất mãn.”

Bàng Hổ hừ lạnh một tiếng nói: “Mỗ làm vậy đã là nhân nghĩa lắm rồi. Kỳ Liên Trại ta tuy là sơn tặc thổ phỉ nhưng vẫn làm việc theo quy củ. Ta chỉ cần nhận bạc. sau đó sẽ bảo hộ bọn họ đi đường bình an, thậm chí nếu bọn họ trả nhiều bạc hơn ta còn có thể bảo các huynh đệ thủ hạ hộ tống bọn họ đến tận nơi. Bọn họ còn bất mãn rỗi gì?”


Thật ra chiêu này của Bàng Hổ là học từ chỗ Sở Hưu.

Sau khi Hàn Báo trở lại Kỳ Liên Trại đương nhiên cũng kể lại những chuyện mình trải qua, trong đó chuyên hắn hợp tác với Sở Hưu khiến Bàng Hổ rất hứng thú.

Bàng Hổ cũng chẳng phải kẻ ngốc. Sau khi Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu bị hủy diệt, Bàng Hổ cũng suy nghĩ lại, rốt cuộc Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu của mình vì sao lại bị diệt?

Cuối cùng Bàng Hổ đưa ra một kết luận, Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu bị hủy diệt không phải vì bọn họ cướp bóc của triều đình và các thế lực trong võ lâm, mà vì họ không tuân thủ quy củ. Phá hoại quy củ sẽ đắc tội với tất cả những người có thể đắc tội, cho nên mới bị liên thủ tiêu diệt.

Cho nên lần này Bàng Hổ liền tham khảo theo cách thức khi Sở Hưu và Hàn Báo hợp tác ở Thương Mang Sơn. Hắn chỉ thu phí qua đường, không làm gì quá đáng.

Đồng thời Bàng Hổ còn tăng thêm khoản phục vụ hộ tống, chỉ cần trả đủ tiền, giặc cướp Kỳ Liên Trại thậm chí còn đảm nhiệm cả tiêu cục.

Sở Hưu lắc đầu: “Bàng trại chủ, ngươi hiểu lầm ý ta rồi. Ta nói bất mãn không phải là những đội buôn qua đường kia bất mãn, mà là Tụ Nghĩa Trang bất mãn. Bởi vì Bàng trại chủ, ngươi cản đường của Tụ Nghĩa Trang!”


“Nghĩa là sao?”

Sở Hưu chấm rượu vẽ địa hình đại khái của Bắc Yên lên bàn nói: “Mấy năm gần đây nhờ công của Nhiếp Nhân Long, Tụ Nghĩa Trang phát triển rất nhiều. Có nói là thanh danh lan khắp giang hồ Bắc Yên cũng không sai. Mặc dù thực lực không mạnh nhưng thanh danh lại cực kỳ lớn mạnh.

Nhiếp Nhân Long lại là kẻ giỏi kinh doanh. Người thường trước kiếm lợi rồi mới kiếm danh, còn Nhiếp. Nhân Long lại giỏi dùng thanh danh thu được lợi ích. Giờ thanh danh của Tụ Nghĩa Trang đã đủ, Nhiếp Nhân Long đương nhiên muốn kiếm chút lợi ích thực tế.

Có điều Tụ Nghĩa Trang dùng nhân nghĩa làm danh, há có thể làm ra chuyện công phạt phá gia diệt môn? Cho nên phương thức đơn giản nhất chính là gây dựng một liên minh, Tụ Nghĩa Trang làm minh chủ liên minh. Liên minh này sẽ làm một chuyện gì đó, sau khi thành công chỉ cần thủ đoạn của Nhiếp Nhân Long thỏa đáng liên minh này sẽ không giải tán, còn tôn Nhiếp Nhân Long làm chủ.

Mà giờ xem hành động của Tụ Nghĩa Trang rõ ràng mục tiêu của bọn chúng chính là tiến quân về phía bắc. Mà Kỳ Liên Trại của Bành trại chủ đã trở thành mục tiêu chính của Tụ Nghĩa Trang, là thứ chắc chắn bọn chúng phải xử lý, là đá đặt chân cho chúng!”

Sở Hưu vừa nói xong, mọi người xung quanh lập tức vừa kinh ngạc vừa tức giận.

Kỳ Liên Trại bọn họ cũng từng có thời uy phong, khi Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu còn tồn tại, bọn họ còn dám khiêu chiến với triều đình Bắc Yên, ai ngờ giờ lại bị người ta coi như đá kê chân như vậy.


Hà Triển tức tới mức vỗ bàn quát lớn: “Khốn kiếp! Đám vô sỉ Tụ Nghĩa Trang kia còn nói gì mà tiêu diệt giặc cướp, trả lại yên bình cho Liêu Đông. Hóa ra là bọn chúng lấy muốn phát triển thế lực, lấy Kỳ Liên Trại chúng ta ra làm cới”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Thế gian này nào có ái tình vô duyên vô cớ, cũng chẳng có hận thù vô cớ vô duyên.

Tụ Nghĩa Trang trước nay chưa từng nhân nghĩa như vậy, nếu không Tụ Nghĩa Trang đã chẳng phát triển được tới như hiện tại.

Bái Nguyệt Giáo vẫn luôn đứng yên tại Tây Sở, Tà Cực Tông cũng ở Bắc Nguyên, Tụ Nghĩa Trang nếu thật sự muốn vì dân trừ hại, sao không tới gây sự với Bái Nguyệt Giáo ấy? Ngại xa thì trực tiếp tìm Tà Cực Tông yếu hơn một chút, vậy chẳng tốt hơn sao?

Huống hồ nói theo cách khác, chư vị hiện tại chỉ là người Kỳ Liên Trại chứ không phải Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu. Ngày trước khi Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu trong thời đỉnh phong mạnh mẽ nhất, Tụ Nghĩa Trang làm sao dám tới gây sự với các ngươi?”

Mọi người ở đây đều gật nhẹ đầu, có điều lúc này Lâm Mộc Thông lại đột nhiên hỏi: “Lâm công tử, nếu Tụ Nghĩa Trang muốn phát triển, vì sao lại nhất quyết phải theo hướng đông bắc này mà không đi theo đường khác?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Rất đơn giản, bởi vì hai hướng kia Tụ Nghĩa Trang không trêu vào được.

Phía Yến Tây có Bình Diêu Hoàng Phủ thị. Mặc dù thực lực Hoàng Phủ thị không tính quá mạnh, có điều thân là một trong số thế lực lâu đời nhất Cửu Đại Thế Gia, Hoàng Phủ thị vẫn có rất nhiều thủ đoạn ẩn giấu.

Phía nam lại là Yến Nam Thần Vũ Môn. Mặc dù thực lực Thần Vũ Môn không mạnh nhưng Yến Hoài Nam lại là nhân kiệt đương thời. Tụ Nghĩa Trang cũng không muốn chọc tới Yến Hoài Nam.


Cho nên chỉ cần Tụ Nghĩa Trang phát triển theo hai hướng này chắc chắn sẽ bị đánh trở về.

Còn phía đông bắc, Liêu Đông Quận hoang vắng, gần Yến Đông. Còn Kỳ Liên Trại xuất thân Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu, bản thân đã là cái cớ rất tốt. Nếu đổi lại ta là Nhiếp Nhân Long ta cũng sẽ chọn mục tiêu theo. hướng này.”

Bành Hổ ở bên cạnh trầm giọng nói: “Vậy Lâm công tử có cách phá cục không? Tụ Nghĩa Trang liên hợp hơn mười thế lực đồng loạt ra tay, luận nhân số Kỳ Liên Trại †a không bằng.

Tên xảo trá Nhiếp Nhân Long cũng thật tàn nhẫn. Mặc dù ta có thực lực đối phó được với hắn, nhưng hắn lại rất ít khí xuất thủ chính diện. Đại hào võ lâm Bắc Yên Hàn Bá Tiên là sư phụ của Nhiếp Đông Lưu. Lần này bọn chúng còn mời cả Hàn Bá Tiên tới, ta đánh với hắn một trận, lưỡng bại câu thương, có lế ta còn bị thương nặng hơn một chút.

Hiện tại về mặt chiến lực cao cấp và nhân số, Kỳ Liên Trại chúng ta đều không bằng đối phương.”

Nghe thấy lần này ngay cả Hàn Bá Tiên cũng xuất thủ, Sở Hưu không khỏi hỏi: “Lần này Nhiếp Đông Lưu có tham dự không?”

Lâm Mộc Thông nói: “Đương nhiên. Hơn nữa kẻ bố trí tiêu diệt phân trại của Kỳ Liên Trại chúng ta chính là Nhiếp Đông Lưu.

Lão khốn kiếp Nhiếp Nhân Long đang dốc toàn lực giúp Nhiếp Đông Lưu tích lũy thanh danh. Thậm chí phần lớn kế hoạch tấn công Kỳ Liên Trại chúng ta đều do Nhiếp Đông Lưu bố trí.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.