Sở Cung một mình đấu với Lôi Hành Không đang cảm thấy đuối sức, nghe vậy như được đại xá, bèn gọi to:
- Lôi Hành Không ở đây này!
Lôi Hành Không tức giận nói:
- Sở Cung, ngươi muốn vi phạm lời dạy của tổ tiên, đem việc cái hộp sắt cho người ngoài biết ư?
Sở Cung cười nhạt:
- Ai vi phạm lời dạy trước thì trong lòng mọi người đều biết cả.
Lôi Hành Không không nói năng gì, tiếng sấm tiếng gió trên quyền càng thêm vang rền.
Chợt nghe Vân Thù cười dài, trong chốc lát đã đến gần, sang sảng nói:
- Bốn vị hẵng ngừng động thủ, Lôi Bảo chủ ở đâu?
Có mặt người ngoài, Lôi Hành chỉ đành tạm ngừng đấu, lạnh lùng nói:
- Thần Ưng môn và Lôi Công bảo chúng ta nước sông không phạm nước giếng, túc hạ tự tiện xông vào Bảo là đạo lý gì chứ?
Vân Thù cười nói:
- Vãn bối đuổi theo ba kẻ đối đầu mới đến đây. Theo như bạn bè giang hồ trông thấy thì vừa rồi có hai kẻ chạy tới hướng quý bảo, vãn bối sợ chúng nấp trong bảo nên nóng nảy mà xông vào, nếu có chỗ nào không thoả đáng thì xin được lượng thứ.
Lôi Hành Không nghe hắn nói năng khách khí thì nộ khí hơi dịu đi, nhưng lúc này hắn đang có việc gấp lòng loạn nên chỉ mong sớm tống cổ được thằng cha này đi, bèn nói:
- Được rồi, ta nể mặt Cận môn chủ. Lôi Chấn, con đưa Vân công tử đi lục soát, xem xem có phải có người đột nhập vào không.
Lôi Chấn vâng dạ, nhưng chớp mắt bỗng nghe Lôi Hành Không thét lên tức giận gầm lên:
- Hảo tặc tử!
Liễu Oanh Oanh không nhịn được ghé mắt qua khe cửa nhòm ra ngoài, chỉ thấy Lôi Chấn và Vân Thù đứng ở đằng xa, Sở Cung thì đang múa trường kiếm đang đấu kịch liệt với song quyền của Lôi Hành Không. Sở Vũ thì như một con chim oanh vàng xuyên mây lao thẳng tới hòn giả sơn. Thì ra, hai huynh muội họ nhân lúc Lôi Hành Không nói chuyện không để ý đã cùng nhau ra tay. Lôi Hành Không không kịp đề phòng liền bị Sở Cung đâm xoạt xoạt mấy kiếm chặn lại một bên. Sở Vũ bèn nhân cơ hội chạy tới trước hòn giả sơn, đang định chui vào thì bỗng cảm thấy eo lưng tê dại, huyệt Ngũ Khu đã bị điểm trúng. Liễu Oanh Oanh cười khanh khách ôm Sở Vũ vào lòng rồi chạy ào ra đấu thất, Lương Tiêu lướt theo sau.
Hai người đột nhiên xuất hiện khiến mọi người không ai là không sửng sốt. Liễu Oanh Oanh cười hi hi nói:
- Lôi bảo chủ, Sở tiên sinh, mọi người cứ thương lượng đi. Các ngươi thả chúng ta ra khỏi bảo, ta trả con dâu cho các ngươi.
Lôi Hành Không hai mắt như muốn phun lửa, cười nhạt nói:
- Ngươi nằm mơ ư!
Lôi Chấn mặt tái nhợt, hoang mang nói:
- Cha ơi, cứu người là quan trọng.
Liễu Oanh Oanh cười:
- Lôi Bảo chủ đừng tức giận, vừa rồi ta tìm được một vật hay lắm ở trong hòn giả sơn, ông có muốn xem không?
Lôi Hành Không trong lòng thấp thỏm, mặt cắt không còn hột máu.
Sở Cung đảo mắt, cười ha hả:
- Cô nương phát hiện ra vậy gì hay đấy? Sở mỗ muốn xem lắm.
Liễu Oanh Oanh cười khẽ, không đáp mà lại hỏi:
- Sở lão đại, em gái ông một lòng muốn giúp ông, không tiếc đắc tội với nhà chồng, thế mà ông không quan tâm tới sự sống chết của bà ta à?
Sở Cung ngẩn người, ngẫm nghĩ hộp sắt nhất định phải đòi lại về, nhưng nếu để mặc sự sống chết của em gái thì sẽ phạm phải điều luân thường đạo lý không dung tha. Cân nhắc nặng nhẹ hai đường rồi thì Sở Cung cho dù có bực tức nhưng cũng chỉ còn cách nghiến răng cười nhạt, không nói năng gì.
Liễu Oanh Oanh lại cười nói với Lôi Chấn:
- Thiếu bảo chủ, còn ông?
Lôi Chấn dứt khoát đáp:
- Ngươi nhất định không được đả thương Nhị nương. Ngươi nói gì ta đều sẽ làm theo.
Liễu Oanh Oanh nói có mấy câu mà khống chế được ba đại cao thủ thì đắc ý vô cùng, liếc mắt nhìn qua Vân Thù thì thấy hắn lưng đeo trường kiếm đứng đằng xa khoé miệng vương một nụ cười nhạt, bất giác thầm nghĩ: “Người này cười thật đáng ghét, nhưng không biết phải đối phó thế nào đây. Hừ, gặp núi mở đường, gặp sông bắc cầu, không bận tâm đến hắn vội.” Rồi đảo đôi mắt đẹp, cười hi hi nói:
- Lôi thiếu bảo chủ quả nhiên rất biết điều, đợi ta ra khỏi bảo, sẽ trả Nhị nương cho ông, để bà ta lại sinh cho ông hai thằng con mập ú nữa. Truyện "Côn Luân "
Sở Vũ và Lôi Chấn không biết con trai đã chết,trong lời nói của Liễu Oanh Oanh còn có ẩn ý nên nghe vậy đều đỏ mặt lên.
Liễu Oanh Oanh đưa mắt ra hiệu cho Lương Tiêu, hai người cùng sánh vai đi ra khỏi bảo. Vân Thù lạnh lùng đứng bên đường, đợi hai người đi đến gần thì bỗng trợn tròn đôi mắt đẹp, hung dữ bảo:
- Tiểu tặc xem chưởng đây.
Rồi vù một chưởng đánh thẳng tới đầu vai Lương Tiêu. Chưởng này toàn lực phát ra, lăng lệ tuyệt luân, Lương Tiêu không dám ngạnh tiếp nên bước chéo đi ra xa ngoài một trượng. Vân Thù thấy bộ pháp của hắn thì kêu í lên, ngạc nhiên nói:
- Kỳ quái.
Rồi tiến lên một bước, tả chưởng đẩy lên trước, hữu chưởng kéo theo sau. Lương Tiêu nhìn chưởng thế của y thì cũng lộ vẻ kinh hãi, cau mày nói:
- Kỳ quái.
Đột nhiên Vân Thù thân pháp nhanh hẳn lên, khoảng cách như ngắn lại một bước đã đuổi tới, liền có một chưởng vỗ tới mặt Lương Tiêu. Lương Tiêu tránh được chưởng đó rồi bỗng cùng Vân Thù nhìn nhau, đồng thanh kinh ngạc kêu:
- Ngươi cũng học được à?
Liễu Oanh Oanh thấy hai người thần thái ngôn ngữ đều cổ quái thì trong lòng rất kinh ngạc, lại thấy Vân Thù lạnh mặt nói:
- Tam Tài Quy Nguyên chưởng là do một mình gia sư sáng chế ra, trong thiên hạ không còn truyền cho ai khác. Tiểu tử thối, ngươi học lén ở đâu vậy?
Lương Tiêu lạnh lùng nói:
- Ai học lén? Quá nửa là do ta tự nghĩ ra. Truyện "Côn Luân "
Lời hắn nói vốn là sự thật nhưng Vân Thù thì lại cảm thấy vô cùng hoang đường, tức giận hừ một tiếng rồi cười nhạt:
- Tiểu súc sinh toàn nói những chuyện lời nhảm nhí. Tự sáng chế ra võ công, thứ ngươi mà xứng à?
Rồi soạt soạt mấy chưởng, bổ về phía Lương Tiêu.
Hắn chưởng pháp tinh kỳ, Lương Tiêu không chống đỡ nổi nên liên tục thi triển bộ pháp lùi về sau. Vân Thù rắp tâm dò xét chân tướng hắn nên không ra đòn sát thủ, chỉ đeo bám không rời. Trong khoảnh khắc, hai người một tiến như gió lốc, một lùi như chớp nháy, nhảy múa bay lượn nối đuôi nhau xoay loạn. Mọi người thấy hai người bọn họ bộ pháp như cùng một đường lối thì đều cảm thấy kinh ngạc.
Lại đuổi một vòng, Vân Thù đã nhìn ra hư thực của Lương Tiêu liền đột ngột cười nhạt rồi hét lên:
- Tiểu súc sinh, cho dù ngươi có học lén thì cũng chẳng học được hết!
Hai chân xoay như đèn cù, thân hình vụt bật lên rồi một chưởng đánh xuống. Lương Tiêu tuy bị hạn chế về nội lực không thể thi triển hết chưởng pháp nhưng lại hiểu rất rõ về đạo lý quyền thuật, nhìn thế xông tới của y thì biết là đã dùng ra “Thất thất đại diễn bộ”, lập tức co mình lại lướt ra sau, nhưng Vân Thù xuất thủ quá nhanh, chưởng phong như đao soạt một tiếng đã cắt mất một mảnh tay áo của hắn.
Liễu Oanh Oanh thấy Lương Tiêu bỗng gặp hiểm chiêu thì kinh hãi tim đập thình thịch, vụt rút ra một thanh chuỷ thủ kê vào cổ Sở Vũ, quát :
- Lôi Đại Lang, ngươi có muốn bà ta sống không?
Lôi Chấn kinh ngạc:
- Tự nhiên là muốn… ây da, ngươi cẩn thận cái tay đấy, đừng có loạn động.
Liễu Oanh Oanh đáp:
- Vậy được, ngươi ra giúp Lương Tiêu!
Lôi Chấn trong lòng tuy ngàn vạn lần không muốn, nhưng tính mạng vợ là quan trọng nên đành phải tiến lên, vung song quyền tấn công Vân Thù.
Vân Thù thấy quyền pháp của hắn cương mãnh thì đành bỏ Lương Tiêu, sử “Lưỡng Nghi Hồn Thiên công”, song quyền đánh tròn, cuốn song quyền của Lôi Chấn vào trong. Song quyền của Lôi Chấn song quyền đụng vào nhau đau đến kêu lên oai oái. Vân Thù ít tuổi nhưng khí thế, không đợi Lôi Chấn biến chiêu đã thét:
- Đi!
Hữu chưởng đẩy vù ra, ấn trúng vào vai Lôi Chấn. Chưởng này tuy nặng, nhưng vẫn lưu lại đường thoát, Lôi Chấn nếu biết lùi lại, tất có thể hoá giải được, nhưng hắn khăng khăng thà gãy chứ không chịu khuất phục, đứng im bất động. Ai ngờ nội kình của Vân Thù rất đặc biệt, đánh lâu vẫn không dứt, mọi người chỉ thấy Lôi Chấn cắn răng trợn mắt, hai chân đóng đinh tại chỗ, trên người lại như bị một sức nặng ngàn quân, từ từ cong xuống.
Chợt có bóng người chớp lên, Lôi Hành Không lao ra đỡ Lôi Chấn rồi nhìn Vân Thù cười lạnh:
- Bản lĩnh khá lắm!
Miệng thì nói cứng nhưng trong lòng lại rất buồn bực: “Đằng sau danh tiếng của Thần Ưng môn thật ra chẳng có gì chống đỡ cả. Võ công của Vân Vạn Trình cũng không thắng được lão phu, tiểu tử này nói về tuổi tác thì vì sao có thể lợi hại thế này được?” Còn đang cảm thấy do dự thì chợt nghe Sở Cung cười nhạt nói:
- Võ công của Lôi Công bảo chẳng qua cũng chỉ thế thôi, hừ, cái gì mà Bôn Lôi quyền pháp (người dịch: quyền pháp sấm sét), cứ như ta thấy, đổi tên thành Tao Dương quyền pháp (ngườii dịch: quyền pháp gãi ngứa) thì đúng hơn.
Lôi Hành Không vô cùng tức giận, hai mắt trợn ra, hừ lạnh:
- Bôn Lôi quyền pháp tự nhiên không bằng Phân Hương kiếm thuật rồi, chỉ có điều người học kiếm phần lớn đều gan nhỏ như chuột, lâm trận là chạy, không dám động thủ với người!
Những lời này lão nói chính là nhằm vào Sở Tiên Lưu lúc gặp Cửu Như không đánh mà bỏ chạy.
Sở Tiên Lưu chính là kỳ tài trăm năm khó gặp của Thiên Hương sơn trang, một thanh thiết mộc kiếm đã từng áp phục vô số cường địch đại khấu, về sau gặp một vị đại kiếm khách, hai người luận kiếm một ngày, Sở Tiên Lưu thua mất nửa chiêu, từ đó hiệu là Thiên hạ đệ nhị kiếm, phong kiếm quy ẩn, thanh danh trên giang hồ đần dần lụi tàn, nhưng người trong tộc vẫn kính trọng ông ta như thần minh, không cho phép người khác sỉ nhục. Truyện "Côn Luân "
Sở Cung bị Lôi Hành Không kích bác như vậy liền biến sắc mặt, cười nhạt nói:
- Lôi lão đầu, danh tiếng của Thiên Hương sơn trang là chiến đấu có được chứ không phải thổi phồng mà ra đâu..
Đoạn xoay tay rút kiếm, cao giọng nói:
- Vân công tử, Sở mỗ bất tài, xin thỉnh giáo đôi chút.
Vân Thù thấy mấy người không rõ địch hay bạn này tranh nhau làm khó mình thì trong lòng rất bực tức, nhưng lại không muốn thất lễ, đành vòng tay cười đáp:
- Thiên Hương thần kiếm danh bất hư truyền, Vân mỗ xưa nay trong lòng vẫn rất lấy làm khâm phục. Ngày nọ Sở tiền bối chỉ dựa vào kiếm ý đã khiến kẻ hèn này thua triệt để, đến giờ vẫn không dám quên..
Hắn đoán Sở Cung được mơn trớn sĩ diện thì sẽ tự rút lui. Nào ngờ Sở Cung nghe câu ấy lại hừ lạnh, nói:
- Hôm đó hàng phục ngươi là gia thúc, không phải là ta đây.
Rồi trường kiếm lắc lư, đâm vào Vân Thù, kiếm pháp của ông ta sở trường về tốc độ, nhát kiếm này đột ngột bắn ra, khiến người ta không kịp nghĩ.
Vân Thù trong lòng tức giận vô cùng, thấy kiếm của Sở Cung đến thì đột ngột lấy trường kiếm cả vỏ xuống, tuyệt nhiên không tuốt kiếm mà tiện tay đè lên thân kiếm của Sở Cung. Sở Cung hổ khẩu nóng bừng, trường kiếm cơ hồ rơi xuống đất, liền kinh hãi rút kiếm lùi nhanh về, ai ngờ thanh kiếm nguyên vỏ của Vân Thù bèn như bóng theo hình, cứ đuổi sát theo lên. Nhất thời chỉ thấy hai thanh kiếm dính vào nhau, xoay chuyển hai vòng. Lôi Hành Không thấy vậy vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, cười ha hả
- Thì ra Phân Hương kiếm thuật (người dịch: kiếm thuật toả lan mùi thơm) cũng chỉ vậy thôi, cứ như ý ta thì nên đổi là Giảo Thỉ kiếm thuật (người dịch: kiếm thuật quấy phân) thì tuyệt đúng không còn gì bằng.
Sở Cung tím mặt, chợt lùi mấy bước rồi hét lớn một tiếng, vận đủ khí lực, rung kiếm tiến lên đâm, nhưng không ngờ lúc này Vân Thù đột nhiên thu kiếm. Kiếm Sở Cung chợt nhẹ bỗng rồi kình lực toàn thân đánh trượt liền truyền cả vào thân kiếm, chỉ nghe leng keng một hồi, thanh kiếm dài bốn thước gãy làm ba đoạn
Vân Thù ôm quyền cười nói:
- Đa tạ Sở trang chủ nhân nhượng!
Sở Cung nắm thanh kiếm gãy, khuôn mặt không còn hột máu. Sở Vũ cũng không khỏi kinh hãi: “Mới mấy tháng không gặp, kiếm pháp của thiếu niên này lại tấn tới nữa à?” Hốt nhiên thấy cổ đay nhói, một thanh chủy thủ chọc vào thịt, tiếng Liễu Oanh Oanh vang lên:
- Lôi lão đầu, Lôi Chấn, Sở lão đại, các ngươi cùng ngăn chặn tên này cho ta.
Ba người kia nhìn nhau, Vân Thù lập tức hú một tràng, lao tới Lương Tiêu. Lương Tiêu né tránh, đánh trả một chưởng. Chỉ trong khoảnh khắc, hai người đã thi triển bộ pháp, nhanh như chớp chiết liền mấy chiêu. Vân Thù càng đánh càng sôi sục, tiếng hú vang đi mãi không dứt, động tác càng lúc càng nhanh, Lương Tiêu dần dần không nhìn kịp nữa, suýt nữa thì trúng hiểm chiêu. Liễu Oanh Oanh thấy thế, gắt ầm lên:
- Ba lão ngu xuẩn kia, còn không xông lên đi?
Ba người giận điên, nhưng tình thế bắt buộc, đành phải lao lên vây Vân Thù. Vân Thù thấy thế, thình lình tung một chưởng vào bên trái Lương Tiêu. Lương Tiêu né tránh sang phải, không ngờ Vân Thù đã tính trước, vụt sử Đại diễn bộ, lướt ngang đi đến hơn một trượng trên cao, ào đến mé phải Lương Tiêu, sử Tam tài quy nguyên, song chưởng ung dung vỗ tới. Lương Tiêu không ngờ gã lại có thể thi triển được bộ pháp trên cao, nhất thời không kịp tránh, chỉ cảm thấy chưởng phong táp vào mặt, cực chẳng đã phải sử một chiêu Tam tài quy nguyên chưởng, vung song chưởng lên đón.
“Bộp” một tiếng, song chưởng của hai người xô vào nhau, Lương Tiêu chỉ cảm thấy một luồng khí nóng cuồn cuộn ùn ùn đổ sang mình, khiến cho khí huyết toàn thân sôi sục. Lúc này bọn Lôi Hành Không vừa lúc đã chạy tới, Vân Thù giữa song chưởng vụt sinh ra một thứ lực dính rất mạnh, thân hình xoay tít, kéo Lương Tiêu quay lưng vào mọi người, cười hỏi:
- Ai dám lên nào?
Liễu Oanh Oanh thấy gã vẫn nói năng rất ung dung, Lương Tiêu thì mặt đỏ mắt hoe, biết rõ Lương Tiêu rơi vào thế hạ phong, vội quát:
- Mau lui xuống!
Bọn Lôi Hành Không tức thì tránh sang một bên. Vân Thù trông thấy Liễu Oanh Oanh, cười bảo:
- Tốt nhất là cô nương nên thả Sở Nhị nương ra, nếu không ta ấn một cái là thằng súc sinh này mất mạng đấy!
Miệng hắn vẫn nói cười, nhưng song chưởng thì ngấm ngầm dồn khí, nội kình như thủy triều, tràn đi tấn công mọi kinh mạch toàn thân Lương Tiêu. Lương Tiêu muốn chống lại, nhưng luồng khí ấm áp dữ dội vô cùng, luồn lách đi khắp mọi chỗ, chân khí của bản thân chạm phải nó, hệt như băng tan tuyết rữa, muốn há miệng gọi cũng không được nữa.
Liễu Oanh Oanh thấy mặt Lương Tiêu từ đỏ chuyển sang tím, từ tím chuyển sang đen, toàn thân đẫm mồ hôi, mồ hôi chảy ra lại hóa thành khí trắng bay lên, mặt cô ta trắng bệch, bèn cắn môi dưới nói:
- Được, ngươi thả hắn ra trước.
Vân Thù cười:
- Vì sao cô nương không thả ra trước?
Liễu Oanh Oanh tức giận:
- Ngươi thả hay không? Nếu không thả, ai nấy cùng liều cho vàng đá cùng nát cả.
Nói rồi cô ta trở chủy thủ lại miết vào cổ Sở Vũ. Lôi Chấn sợ tái mét mặt, khua tay loạn xạ:
- Đừng, đừng.
Rồi hắn trừng mắt, thét bảo:
- Tên họ Vân kia, bảo ngươi thả người thì ngươi thả ra, làm gì mà lảm nhảm nhiều thế?
Vân Thù không thèm lý đến Lôi Chấn nữa, cười nhạt bảo Oanh Oanh:
- Đã vậy, một khắc cô nương không thả người, thì mọi người hao phí một khắc, một ngày cô không thả, thì mọi người hao phí một ngày, xem ai nhẫn nại hơn ai?
Liễu Oanh Oanh thấy gã không chịu mắc lừa thì tức lồng lộn, nhưng không còn cách gì khả dĩ nữa.
Lương Tiêu lúc này như bị chưng hấp, chỉ cảm thấy mỗi giọt mồ hôi chảy ra thì chân khí trong người lại theo đó bị tiêu tan một phần, mồ hôi hóa thành hơi nước sôi, khí trắng ngùn ngụt quanh mình.
Liễu Oanh Oanh nghiến răng, giơ chủy thủ chà đi chà lại trên mặt Sở Vũ, căm hận bảo:
- Ngươi mà không thả người, ta sẽ rạch mười tám nhát trên mặt bà ta, để bà ta biến thành một con quỷ dạ xoa.
Sở Vũ cảm thấy hàn khí rờn rợn, trong lòng kinh hãi vô cùng, nghe câu ấy càng khiếp vía hơn nữa, bà ta bình sinh giữ dung mạo như tính mạng, nếu gương mặt bị hủy hoại thì có thể nói là sống không bằng chết, nước mắt như mưa. Lôi Chấn nhìn vợ rơi lệ thì nóng lòng sốt ruột, nhưng không dám nói nặng nói nhẹ Liễu Oanh Oanh, chỉ còn nước ngoạc mồm rủa xả Vân Thù để trút giận.
- Được rồi, cô nương cứ rạch một nhát đi, ta sẽ bẻ một rẻ xương của thằng súc sinh này, để xem hắn có bao nhiêu xương để bẻ đây?
Liễu Oanh Oanh thấy gã không chịu mắc lừa, đúng thực là lo lắng cuống cuồng, nhất thời không có cách gì, mắt bắt đầu đỏ hoe. Lúc này, chợt nghe phía xa có tiếng hô hoán ầm ĩ, đảo mắt nhìn ra, chỉ thấy góc đông nam lửa cháy ngút trời, khói đùn lên cuồn cuộn. Cha con Lôi Hành Không tức thì biến sắc. Liễu Oanh Oanh biết chắc chắn là Chu Đại Thành và hai tên đồng bọn thấy mình vào đã lâu mà không trở ra, trong lòng sốt ruột, không nhẫn nại được nữa bèn phóng hỏa, định nhân lúc hỗn loạn mà chạy trốn. Chỉ vì lửa không chỉ cháy một nơi, lửa được hướng gió nên cháy càng mạnh. Cha con họ Lôi lộ vẻ lo lắng, nhưng việc hiện thời cũng vô cùng khẩn cấp, không thể bỏ đi được, thế là cứ bồn chồn giậm chân tại chỗ.
Vân Thù cũng biết nếu để lâu lửa lan rộng ra là không sao dập tắt được nữa, cười hỏi:
- Hai bên cùng thả người một lúc, được không?
Liễu Oanh Oanh cũng không còn cách nào khác, đành gật đầu ưng thuận. Vân Thù thả lỏng song chưởng, Lương Tiêu đã tê dại cả người, lảo đảo suýt ngã. Vân Thù nắm lấy cổ tay trái của gã, để giữ cho gã khỏi ngã, mỉm cười nói:
- Xin mời cô nương.
Liễu Oanh Oanh đành phải tiến lên, tay trái giữ Lương Tiêu, tay phải nắm Sở Vũ, Vân Thù thì chìa một tay ra, nắm lấy cổ tay phải của Sở Vũ, rồi hô:
- Thả!
Hai người đồng thời buông tay, lấy con tin về.
Chỉ trong nháy mắt, Vân Thù đẩy Sở Vũ sang phải, cười ngất, khum tay trái thành trảo phóng vù ra. Liễu Oanh Oanh hoảng hốt co lại sau, Vân Thù vừa định đuổi theo thì đằng lưng có tiếng gió nổi lên, liền vội vã lật chưởng lại đỡ. Chưởng chạm quyền, kình phong bạt ra tứ phía, Vân Thù định thần nhìn, người đó là Lôi Hành Không, gã kinh ngạc hỏi:
- Lôi bảo chủ, thế này là cớ gì…
Lôi Hành Không không đáp một lời, mặt mày sa sầm, lại đánh ra hai quyền. Vân Thù tức giận, đành xuất thủ chiết giải. Sở Cung nhân lúc hai người còn giằng co, chưa phân định rạch ròi, liền vung thanh kiếm gãy nhảy bổ vào Oanh Oanh.
Lôi Hành Không đời nào để Sở Cung thực hiện được âm mưu, bèn vung đôi quyền lên đấm vù vù, buộc Sở Cung rút lui. Chợt lại thấy Vân Thù vừa được rảnh tay liền phóng về phía Liễu Oanh Oanh, thì lại vội vàng nhảy bổ theo chặn. Vân Thù không làm sao được, đành trở chưởng chống đỡ.
Truyện "Côn Luân "
Sở Cung thầm nhủ hai tên này võ công đều cao hơn mình, cho dù đoạt được hộp sắt thì cũng khó mà thoát thân êm đẹp được, liền tung mình lên, tưởng chừng là bổ nhào tới Liễu Oanh Oanh, nhưng đến nửa đường thì chém ra hai nhát kiếm sột sột, đâm Lôi Hành Không và Vân Thù. Hai người đều bị bất ngờ, vừa đón đỡ vừa giận dữ chửi rủa.
Liễu Oanh Oanh nhân cơ ba người đấu nhau liền dìu Lương Tiêu chạy trốn. Chợt nghe có tiếng quát lanh lảnh, Sở Vũ và Lôi Chấn lao theo sau, nhất tề xuất kích. Liễu Oanh Oanh phải cầm cự với cả hai người nên luống cuống vô cùng, đấu được mấy hiệp thì Sở Vũ nhìn thấy một sơ hở. Bà ta căm thù Oanh Oanh thấu xương, chỉ mong giết được nàng mới hả dạ, nên lập tức đâm trường kiếm ra thật nhanh, vừa đúng lúc này Vân Thù đang thi triển bộ pháp thoát ra khỏi vòng đấu, thấy vậy thì hoảng hồn, tuốt kiếm ra khua trường kiếm của Sở Vũ đi. Lôi Chấn thấy gã dám trở kiếm ngăn vợ mình thì nổi giận, quay sang múa quyền đánh tới, thành thử hai vợ chồng lại hợp chiến Vân Thù. Liễu Oanh Oanh thừa cơ tung mình nhảy ra, chui vào trong ngõ.
Hai người chạy được một quãng, Lương Tiêu thở đều dần, cảm thấy toàn thân tê dại, bèn nói:
- Oanh Oanh! Để ta nghỉ một lát!
Oanh Oanh buông gã ra, Lương Tiêu vận khí vào đan điền, hít một hơi thật sâu, tập trung nội lực, nào ngờ vận khí mãi mà đan điền vẫn rỗng không. Lương Tiêu tưởng tại mình mệt quá mà ra, lại hít hơi vài lần nữa, vận không thấy đan điền có động tĩnh gì. Liễu Oanh Oanh thấy Lương Tiêu cứ đờ đẫn ngồi ngây ra, tức giận mắng:
- Mau lên, kẻo không kịp chạy đâu!
Lương Tiêu do dự một thoáng rồi nói:
- Ta không điều khiển được nội lực nữa rồi!
Liễu Oanh Oanh cáu kỉnh nói:
- Tiểu sắc quỷ, lúc này là lúc nào mà ngươi còn có hứng lừa gạt người ta?
Lương Tiêu cũng phát cáu:
- Ta không lừa ai cả, ta... ta không còn nội lực nữa rồi!
Liễu Oanh Oanh nhìn bộ dạng ngơ ngẩn của gã, không có vẻ gì là dối trá, cũng ngẩn người ra, chợt nghe sau lưng có tiếng áo bay phần phật, bèn ngoái cổ lại nhìn, thì thấy Vân Thù đang nhấc chân chạy ào tới như lốc cuốn, nàng vội giục Lương Tiêu:
- Thôi, lát nữa hãy nói!
Đoạn cõng gã lên lưng, quăng Độn Thiên trảo lên móc vào một góc mái hiên, rồi tung mình nhảy lên.
Vân Thù giậm chân nhảy theo, cũng chạy phăm phăm trên các nóc nhà, đeo theo không rời. Lúc này Lôi Hành Không, Sở Cung và vợ chồng Lôi Chấn cũng đã ào ào chạy tới. Liễu Oanh Oanh dầu sao cũng là đàn bà con gái, chạy chưa đến một trăm bước là đã thở nặng nhọc, mồ hôi đầm đìa, Lương Tiêu thấy đối thủ đã sấn tới, lo lắng, bèn giục:
- Oanh Oanh, cô chạy đi đi, cứu ta sau cũng được!
Oanh Oanh mắng:
- Bậy bạ...
Nàng thở gấp, chân chậm hẳn đi, mấy người kia đuổi tới mỗi lúc một gần.
Lương Tiêu nghe những lời ấy thì ứa nước mắt, thình lình nảy ra một ý, vội vã bảo:
Liễu Oanh Oanh không hỏi han gì, cứ thế mà chạy. Lôi Công bảo bố trí nhà cửa theo nguyên lý tương sinh của Bát quái, vốn dĩ dùng để hãm chân ngoại địch. Lương Tiêu tuy mất hết nội lực, nhưng kiến thức thì vẫn còn, lập tức tập trung tinh thần quan sát, liên tục lên tiếng chỉ hướng, Liễu Oanh Oanh chạy theo lời gã, lúc rẽ lúc vòng, mấy người trên mái nhà chỉ một thoáng đã bị bỏ lại đằng sau.
Liễu Oanh Oanh chạy được một lúc, Lương Tiêu bỗng bảo:
- Rẽ trái!
Liễu Oanh Oanh ngoặt sang bên trái, vừa vòng qua góc tường thì đứng sững lại, ngẩn người ra vì kinh ngạc. Chỉ thấy trước mắt lửa cháy ngút trời, hơi nóng phì vào mặt nàng. Lương Tiêu tuy giỏi trận pháp, nhưng đâu ngờ đến trận hỏa hoạn này. Họ đưa mắt nhìn trong vòng hai mươi trượng xung quanh đều là tường bao, con đường phía trước đã bị lửa bít lối, không còn cách gì thoát được. Chợt có hai tiếng hú dài, Lương Tiêu ngoái lại nhìn, thì thấy Vân Thù và Lôi Hành Không từ mái nhà bay xuống, song song chạy tới. Truyện "Côn Luân "
Liễu Oanh Oanh vừa chạy dồn dập một hồi, bây giờ thở dốc, hai má đỏ bừng. Nàng ngước mắt nhìn quanh, trông thấy giữa nhà cửa và tường bao có một cột cờ rất lớn, cao tới mấy trượng, chót vót trên cao là một lá cờ hình vuông. Liễu Oanh Oanh sực nghĩ ra một cách, bèn thét Lương Tiêu:
- Ôm chặt vào!
Lương Tiêu làm theo lời, cảm thấy thân thể Oanh Oanh mềm ấm như bông, mặc dù đang lúc nguy hiểm cũng không nén nổi đôi chút mơ màng, lại thấy Liễu Oanh Oanh vung tay, quăng Độn Thiên trảo lên mái ngói. Nàng mượn lực bay lên, lại quăng tay, Độn Thiên trảo đã mắc lên lá cờ. Liễu Oanh Oanh mừng rỡ, tóm lấy dây xích nhảy ào xuống.
Khinh công của Vân Thù cao hơn Lôi Hành Không nên chạy tới nơi trước, vung tay túm lấy lưng Lương Tiêu, nhưng chỉ xé được nửa tấm áo của Lương Tiêu. Thấy Liễu Oanh Oanh và Lương Tiêu như gió cuống xông ra khỏi biển lửa, rơi xuống bờ tường đối diện.
Liễu Oanh Oanh đáp xuống bờ tường, ngoái đầu nhìn lại, trông thấy Vân Thù và Lôi Hành không đang đứng cách mình một biển lửa, ngửa mặt đứng trên mái ngói, trợn mắt xuôi tay, vẻ mặt ảo não. Liễu Oanh Oanh đắc ý phá lên cười, lửa hắt lên đôi má của nàng, trông đỏ hồng diễm lệ lạ thường. Truyện "Côn Luân "
Chợt thấy Lôi Hành Không và Vân Thù trao đổi với nhau mấy câu rồi chuyển mình chạy đi. Liễu Oanh Oanh đoán hai người nhất định sẽ vòng qua đường khác đuổi tới, liền huýt vang một tiếng, từ trong rừng Yên Chi lập tức lao ra. Liễu Oanh Oanh cõng Lương Tiêu lên nhảy khỏi bờ tường, cố ý muốn trêu tức hai người, liền lấy Thuần Dương thiết hạp ra khỏi túi, cười gọi:
- Lôi bảo chủ, đa tạ đã kính biếu bảo hạp, chia tay ở đây thôi, không phải tiễn nữa.
Lôi Hành Không tức giận tím tái cả mặt mày, Sở Cung và vợ chồng Lôi Chấn cũng chạy tới, bốn người cãi cọ mãi không dứt. Vân Thù thì ngơ ngẩn nhìn hai người cưỡi ngựa chạy đi, trái tim trống trơn, chẳng rõ là cảm giác gì. Đang lúc thất vọng, chợt thấy phía quan đạo có bụi đất bốc lên mù mịt, chừng mấy chục nhân mã phi tới, Vân Thù nhận ra là người của Thần Ưng Môn thì rất mừng rỡ, bèn gọi to lên rằng:
- Đại sư huynh, các huynh đến đúng lúc quá, chặn hai người kia lại!
Lúc ấy, một kỵ mã tách ra, vượt lên cả toán, đó là một lão già gầy gò nhỏ thó, trợn mắt nghiến răng, hầm hầm nét mặt, Liễu Oanh Oanh nhận ra là Cửu Đầu Ngoan Bạch Tam Nguyên. Lương Tiêu thì nhận ra người đi đầu dáng điệu hiên ngang, chính là Cận Phi, môn chủ Thần Ưng môn
Cận Phi thấy Bạch Tam Nguyên một mình phi ngựa chạy lên, bèn cũng thúc ngựa đuổi theo, níu lấy Bạch Tam Nguyên bảo: Truyện "Côn Luân "
- Bạch huynh đừng vội.
Vân Thù lúc này đang nhảy xuống tường thành, bèn gọi to:
- Địch có thần câu, hãy lập trận để sẵn sàng đối phó.
Cận Phi gật đầu, các kỵ mã sau lưng tản ra thành nửa vòng tròn, cùng khép vòng vây vào. Vân Thù gọi to:
- Đại sư huynh hãy giữ Chấn vị! Phương lão giữ Khảm vị, Lưu sư huynh giữ Tốn vị, Lang sư đệ giữ Đồng nhân vị...
Mọi người theo chỉ dẫn chiếm lấy các phương vị, tiến dần về phía Yên Chi mã. Liễu Oanh Oanh định thúc ngựa xông bừa ra, chợt nghe Lương Tiêu bảo:
- Oanh Oanh, đừng vội.
Liễu Oanh Oanh bĩu môi:
- Ngươi cứ ngồi đấy mà nói thôi à, bây giờ nên làm sao đây?
Lương Tiêu nói:
- Cô đưa dây cương đây.
Liễu Oanh Oanh được Lương Tiêu chỉ đường đã rất tín nhiệm vì cắt đuôi được truy binh vừa rồi, liền đưa dây cương cho hắn. Lương Tiêu giật dây cương, nói to:
- Bát Môn Thiên Quan Trận chỉ là tiểu xảo, có đáng kể gì?
Vân Thù nghe hắn gọi đúng tên trận pháp khán gia của mình thì rất kinh ngạc, đúng lúc ấy, chỉ thấy Lương Tiêu dây cương giật về đằng sau, Yên Chi vụt lui lại sau năm trượng. Lương Tiêu hô lên, dây cương giật chéo, Yên Chi phi thật nhanh sang trái. Được ba trượng thì Lương Tiêu lại kéo cương thúc ngựa chạy sang phải bốn trượng. Tiến thoái chừng bốn năm lần như thế, Yên Chi vụt hí lên, xông vào Bát môn thiên quan trận, tiến mà như lùi, đi mà như chạy.
Trận pháp này biến hóa rất nhanh, nhìn đến hoa mắt, xoay vòng vòng từng lớp, không nhận ra hướng đông hay tây. Vân Thù càng nhìn càng kinh ngạc, chợt hiểu ra, thất thanh kêu:
-Trời ơi! Quy nguyên bộ!
Thì ra Lương Tiêu gặp nguy hiểm, tự nhiên lại nghĩ ra một điều chưa ai nghĩ tới bao giờ, đó là cưỡi con ngựa quý thông linh nhất đời, đi theo bộ pháp cao thâm khó lường Cửu cửu quy nguyên bộ. Thế là Yên Chi mã cất vó chạy như gió, phi tới phi lui, chỉ mấy lần khứ hồi là đã cắt xé tan tành trận pháp Bát môn thiên quan trận. Đột ngột, Yên Chi mã hí lên vang dội, mở đường máu chạy ào ra như một cơn gió, dù làVân Thù gào đến vỡ cả cổ họng nhưng cũng không ngăn cản được.
Cận Phi thấy vậy thì hét:
- Giữ vững trận thế, lấy cung tiễn đối phó!
Mọi người rào rào rút cung tên ám khí ra, Lương Tiêu cười nhạt:
- Cứ thoải mái đi! – rồi giật dây cương. Yên Chi thoăn thoắt xông pha, lúc trái lúc phải, lúc tiến lúc lui, tuy không đi thẳng đường chính, nhưng những mũi tên và ám khí không trúng một phát nào. Chỉ một lát sau, cả đám đã bị bỏ lại đằng sau càng lúc càng xa, chỉ biết hò la mắng chửi, ngoài ra không còn cách nào.
Liễu Oanh Oanh lần này đột phá vòng vây, cảm thấy lơ mơ như trong cơn mộng. Mãi cho đến khi Yên Chi chạy được mười mấy dặm, nàng mới lấy lại được sự tỉnh táo, trở tay đấm Lương Tiêu một cái, vui vẻ nói:
- Tiểu sắc quỷ, ngươi thật là giỏi!
Cú đấm rất nhẹ, vậy mà Lương Tiêu trúng quyền thì ngã bật về đằng sau, rơi thình xuống đất. Liễu Oanh Oanh hoang mang, nhảy xuống vực gã dậy, thấy đầu Lương Tiêu sứt một miếng to, máu chảy dầm dề, mặt đỏ bừng, người mềm lả, không sao đứng dậy được. Liễu Oanh Oanh hối hận, nói nhỏ:
- Ta xin lỗi!
Lương Tiêu cười khổ:
- Không phải tại cô đâu, lúc nãy ta phải cố sức quá nên mới thế.
Liễu Oanh Oanh cau mày:
- Rốt cục là ngươi khó chịu ở chỗ nào?
Lương Tiêu ủ ê:
- Không phải là khó chịu chỗ nào, mà là toàn thân cứ nóng ran, không vận kình được.
Liễu Oanh Oanh nói:
- Không đau không ngứa thì chắc là không có gì đáng ngại lắm, ngủ một giấc là ổn thôi.
Lương Tiêu tự nhủ, e rằng chẳng đơn giản như thế đâu, nhưng không muốn để Oanh Oanh lo lắng, bèn gật đầu. Liễu Oanh Oanh băng bó vết thương cho Lương Tiêu xong, thì đỡ gã lên ngựa. Lại nhìn con đường vừa đi qua, vụt có một ý tưởng, giục ngựa đi giật lui lại một đoạn, để lại một chuỗi dấu chân ngựa to tướng, nhác trông thì tưởng đổi hướng đi xuôi lại. Truyện "Côn Luân "
Liễu Oanh Oanh cười:
- Ngươi xem, bọn ngu ngốc ấy mà đuổi đến đây, thấy dấu chân ngựa nhất định sẽ lú lẫn, đuổi theo hướng ngược lại.
Lương Tiêu không nói năng gì, cúi xuống nhìn, rồi nhắm mắt muốn ngủ. Liễu Oanh Oanh sợ gã ngủ lâu không tỉnh, nên cấu gã thật mạnh. Lương Tiêu bị đau, mở mắt nói:
- Oanh Oanh, ta buồn ngủ lắm!
Liễu Oanh Oanh không cầm được nước mắt, chỉ sợ Lương Tiêu trông thấy lại lo, nàng bèn nói át đi:
- Đang cưỡi ngựa tại sao lại ngủ? Muốn ngủ thì để đến chỗ nghỉ hãy ngủ.
Lương Tiêu gật gật đầu, cố gắng dướn mắt lên. Liễu Oanh Oanh cưỡi ngựa đi được một lúc, vừa đi đúng chiều vừa đi giật lùi, cố ý bày đánh lạc hướng. Đi như thế một lúc lâu, đưa mắt nhìn ra xa, thấy đằng trước trên sườn núi có một ngôi nhà, bèn thúc ngựa lại gần. Liễu Oanh Oanh dìu Lương Tiêu vào trong, thấy khắp nơi phủ một lớp bụi dày.
Liễu Oanh Oanh đưa Lương Tiêu đến giường. Mặt Lương Tiêu vẫn đỏ ửng, kêu lên
- Khát quá! Nước, có nước không?
Liễu Oanh Oanh tháo túi rượu xuống, Lương Tiêu tu một hơi cạn sạch, vẫn than không đủ. Liễu Oanh Oanh ra cửa ngó nghiêng tứ phía, chỉ thấy sau nhà có một cái giếng, thì mừng rỡ chạy lại, nhưng thấy đáy giếng toàn là bùn. Liễu Oanh Oanh nhớ lại trên đường đến đây có một dòng suối nhỏ, bèn đứng dậy đi vào nhà, thấy Lương Tiêu đã ngủ thiếp đi. Liễu Oanh Oanh đưa tay vào mũi hắn, thấy vẫn thở đều, lại vuốt ve mặt gã, thấy nóng bừng, tức thì rớm nước mắt, nghĩ ngợi: “Để hắn ngủ, suối cũng gần đây thôi, ta đi lấy nước rồi về. ”
Nàng nhẹ nhàng đi ra cửa, ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy trời trải ra xanh biếc, trong lòng cũng thấy dễ chịu hơn, nàng tự nhủ: “Ngoài chết ra không có việc gì là lớn nữa. Nếu quả thực hắn trở thành phế nhân, đời này ta sẽ chăm sóc cho hắn. ” Nàng nghĩ tới đây, cảm thấy trên đời không có việc gì khó giải quyết nữa, bèn quay mình nhảy lên lưng ngựa, lao vút đi xa như một làn khói.
Nguyên lai Lương Tiêu bị Vân Thù đẩy nội công vào người, toát mồ hôi, dần dần cảm thấy cổ họng nóng như có lửa cháy, tuy hôn mê nhưng vẫn nhớ ra là cần nước, mơ hồ một hồi, cố gắng lắm mới mở được mắt, thì thấy trong phòng vắng ngắt, bất giác kinh ngạc, gọi Oanh Oanh mấy tiếng mà không ai đáp lời. Lương Tiêu hoảng hốt, cố ngồi dậy, cảm thấy miệng khô đắng, đoán thầm: “Nhất định là cô ấy đi tìm nước rồi. ” Trong lúc chờ đợi hắn nhắm mắt lại vận công, chẳng bao lâu, cảm thấy đôi chút nội lực đã dần dần chảy về đan điền, lập tức thổ nạp một hồi, nhưng luồng chân khí yếu ớt đó hồi lâu sau cũng không động đậy gì nữa cả.
Lương Tiêu đang cảm thấy đau lòng, chợt nghe ngoài cửa có tiếng động thì mừng rỡ, lê bước đẩy cửa ra đón, loáng thoáng nhìn thấy Liễu Oanh Oanh đứng xoay lưng về phía mình, tai áp vào giấy dán cửa, tựa hồ đang lắng nghe điều gì, Lương Tiêu liền tiến đến vỗ vai cô ta, hét lên:
- Nghe trộm cái gì?
Liễu Oanh Oanh cả kinh quay đầu lại. Lương Tiêu trông rõ mặt cô ta thì cũng kinh ngạc, người con gái này không phải là Liễu Oanh Oanh, mà là một thiếu nữ hoàn toàn xa lạ, mình mặc bộ áo màu xanh lá giống của Oanh Oanh, nhưng khuôn mặt hoàn toàn khác, mặt tròn xoe, cũng thanh tú, nhìn Lương Tiêu trừng trừng, vẻ mặt kinh hãi.
Lương Tiêu ngạc nhiên hỏi:
- Cô là ai?
Rồi sực hiểu ra nguy hiểm, vội vàng sử chiêu Giả Nghị Phấn Bỉ trong Thánh Văn Cảnh, điểm vào huyệt kỳ môn của thiếu nữ, nhưng sức yếu, xuất thủ quá chậm, ấn nhầm vào bộ ngực của cô ta. Thiếu nữ mặt tròn kêu lên “ối chà” rồi giật lui mấy bước liền, mặt bừng đỏ, quất chưởng phải vào ngực Lương Tiêu. Lương Tiêu sử chiêu Diện ích Tam Mao, định giải khai chưởng thế của thiếu nữ, chiêu này vốn dĩ rất cao minh, nhưng gã quên mất rằng mình đã mất hết nội lực, nên không những không giải khai được bàn tay trắng trẻo của thiếu nữ, ngược lại còn bị thân hình thon thả của cô ta lao vào, tống một chưởng lên ngực. Thiếu nữ vừa ra tay đã đánh trúng thì kinh ngạc hơn cả vui mừng, ngẩn ra một chút thì chân tay rối loạn cả lên, ấn vào huyệt Đản trung của Lương Tiêu, Lương Tiêu thậm chí không kịp kêu một tiếng, người rũ oặt xuống.
Thiếu nữ mặt tròn lại ngẩn ra, lẩm bẩm:
- Kì quái!
Rồi vội vàng cõng Lương Tiêu lên đi vào rừng, trong rừng có một con ngựa màu đen. Lương Tiêu vừa tức vừa hoảng hốt, liền ngất lịm đi.
Một lát sau, hắn mới lơ mơ tỉnh lại, cảm thấy nôn nao, bèn mở mắt nhìn, thấy mình đang bị vắt ngang trên lưng ngựa, không nhịn được nôn thốc nôn tháo. Thiếu nữ mặt tròn nghe tiếng nôn ọe thì cúi xuống nhìn, kinh hãi kêu lên:
- Ối chà, xin lỗi!
Rồi dừng ngựa lại, đỡ Lương Tiêu ngồi lên cho ngay ngắn, định ôm lấy hắn cho hắn khỏi ngã nhưng ngượng quá, đành thôi, an ủi rằng:
- Không sao đâu, một lúc nữa sẽ đến Thố Nhĩ cương thôi.
Lương Tiêu tức uất người, mắng rằng:
- Thố cái mẹ ngươi ấy!
Thiếu nữ mặt tròn ngẩn người kinh ngạc:
- Ngươi quen mẹ ta hả? Ta chưa gặp bà ấy bao giờ cả.
Lương Tiêu ngớ ra, nghĩ bụng: «Nha đầu này giả ngốc với ta, hay là không có mẹ thật?» Gã lại mắng:
- Ngươi không có mẹ, lẽ nào là do cha sinh ra ư?
Thiếu nữ lại ngẩn người nói:
- Ta cũng không có cha. Các vị thư thư nói, ta nứt ra từ một khe đá, vì vậy đầu óc là một tảng đá, vừa ngu vừa đần.
Lương Tiêu bơ vơ từ nhỏ, nghe nói thiếu nữ này không cha không mẹ thì rất đồng cảm, bèn bảo:
- Tiểu nha đầu, ngươi thả ta ra, chúng ta hóa giải chuyện lúc trước.
Thiếu nữ mặt tròn lắc đầu:
- Không được đâu, A Lăng tỷ sai ta đi truy tìm ngươi và Liễu cô nương, nói có cơ hội là bắt các ngươi. Ôi, ta cũng không muốn bắt ngươi đâu, nhưng việc do chủ nhân giao nên không thể trốn tránh.
Lương Tiêu tức giận:
- Nha đầu kia, ngươi có giỏi thì thả ta ra, chúng ta đấu một trận đường hoàng.
Thiếu nữ lắc đầu:
- Không được, ta xưa nay không dám đánh nhau với ai bao giờ cả. Chủ nhân lại thường dạy: vật gì mình lấy được thì nhất thiết phải giữ cho chặt, nếu không sơ suất một chút thì sẽ biến mất.
Lương Tiêu không lừa được cô gái, tức giận mắng:
- Đánh rắm!
Thiếu nữ đỏ mặt hỏi:
- Ngươi… ngươi muốn đánh rắm à? Ngươi cứ tùy tiện đánh, ta… ta bịt mũi lại là được.
Lương Tiêu tức quá:
- Ta nói chủ nhân ngươi thối như đánh rắm ấy!
Thiếu nữ tái mặt:
- Ngươi mắng chửi ta thì không sao, đừng mắng chủ ta, không ổn đâu.
Lương Tiêu hỏi:
- Có cái gì ghê gớm hả? Ta cứ mắng đấy!
Thiếu nữ sầm mặt lại, nhíu mày chống má một lúc lâu, chợt thò tay điểm lên huyệt Thiên đột của Lương Tiêu. Lương Tiêu đang chửi bới thì bị im. Thiếu nữ nói:
- Ta đã nghĩ rồi, ngươi không nói năng gì thì hơn, tránh để chủ nhân nghe thấy thì sẽ gây hại cho ngươi.
Thiếu nữ thúc ngựa chạy một quãng thì tới một gò núi, trên sườn núi có hai hòn đá khổng lồ, dài mỏng, trông như đôi tai thỏ. Thiếu nữ mặt tròn nhìn lên, thấy trên gò không có một ai thì càu nhàu:
- A Lăng thư thư bảo ta đợi ở đây, tại sao chính tỷ ấy lại không đến?
Cô ta xuống ngựa, ôm Lương Tiêu đi lên gò, ngồi dưới chân khối đá tai thỏ bên trái, lấy ra một bầu nướchỏi Lương Tiêu:
- Ngươi muốn uống không? Muốn thì chớp mắt đi.
Lương Tiêu từ sớm đã khát khô cả cổ, bèn chớp chớp mắt. Thiếu nữ nâng cằm gã lên cho uống nửa bì, rồi tự mình cũng uống, ai ngờ mới uống một hớp chợt nhớ ra Lương Tiêu vừa uống xong, thì ngượng nghịu liếc trộm gã, gương mặt tròn xoe đỏ bừng.
Thiếu nữ uống nước xong, chẳng có việc gì làm, lại không thể trò chuyện với Lương Tiêu, đành cúi đầu nghịch tà áo. Lương Tiêu cũng nhân lúc đó chợp mắt xung khai huyệt đạo, nhưng nội tức ở đan điền rất mơ hồ. Lương Tiêu thử liền mấy lần, đều tốn công vô ích, rất là buồn bực
Một lát sau, chợt nghe dưới gò có tiếng cười khanh khách. Lương Tiêu mở mắt, trông thấy một cô gái đẹp đi lên, cô ta mặc áo xanh lá, thon thả yểu điệu, tuy không đẹp bằng Liễu Oanh Oanh, nhưng có phần hấp dẫn hơn. Lương Tiêu không nhịn được, phải ngắm nàng, chợt nghe thiếu nữ mặt tròn reo lên:
- A Lăng tỷ đến rồi!
A Lăng lên tới gò, nhìn Lương Tiêu ngạc nhiên rồi cười chào:
- A Tuyết đến sớm thế!
Thiếu nữ mặt tròn gật đầu:
- Em nghe lời tỷ, gắng sức đi bắt Liễu Oanh Oanh. Đuổi mãi, đuổi mãi... tuy rằng không bắt được ả, nhưng lại bắt được tên đồng bọn này.
A Lăng nhìn sang Lương Tiêu, tỏ vẻ:
- Em lập được công lớn rồi, chủ nhân mà biết thì nhất định sẽ trọng thưởng.
A Tuyết xấu hổ nói:
- Thưởng hay không không quan trọng. Chỉ cần chủ nhân không bực, không mắng là A Tuyết em phải tạ ơn Trời Phật rồi!
A Lăng ngồi xuống một tảng đá, cười nói:
- Em lập được công lao, chủ nhân thương em còn không hết, có lẽ nào bực bội? Ôi, êm lần đầu xuất trận đã lập được thành tích xuất sắc thế này, công lao của ta và A Băng đều bị lu mờ rồi!
A Tuyết ngạc nhiên hỏi:
- Thế ạ? Em đã lập được công lớn lắm ư?
A Lăng mắt lóe lên ghen tị, nhưng vẫn nói bình tĩnh:
- Đúng đấy! Ta nghe chủ nhân nói, tiểu tử này là tình nhân của Liễu Oanh Oanh. Con nha đầu ấy yêu hắn lắm. Bắt được hắn thì chủ nhân ra điều kiện gì, ả ta cũng phải chấp thuận, tuyệt đối không dám phản kháng. Nhưng Liễu Oanh Oanh gian ngoan xảo quyệt lắm, đến chủ nhân còn phải e ngại ả vài phần, thật không ngờ một kẻ ngốc như e lại may mắn thế!
A Tuyết cúi đầu:
- Đều nhờ tỷ cả! Nếu tỷ không bắt em đuổi theo thì em cũng không tài nào tóm được hắn ta đâu.
A Lăng gượng cười:
- Em hiểu thế là tốt, nhưng đừng kể với chủ nhân điều ấy nhé.
A Tuyết ngạc nhiên:
- Tại sao ạ? Chủ nhân biết thì sẽ trọng thưởng cho cả tỷ nữa.
A Lăng mặt xám đi:
- Ngốc nha đầu, bảo ngươi đừng kể thì đừng kể, hỏi nhiều ta cắt lưỡi bây giờ!
A Tuyết không ngờ cô ta đột nhiên nổi giận như vậy, sợ run người, cúi đầu nín lặng.
A Lăng mắng xong thì mặt mày đỏ bừng, ngực hổn hển, nhưng cô ta lại cười ngay:
- Xin lỗi A Tuyết, chị đang buồn bực nên mới nổi nóng như vậy, em đừng để bụng nhé!
A Tuyết gật đầu:
- Em tính ngu ngốc, chị có mắng cũng phải!
A Lăng cười khanh khách:
- Đúng là A Tuyết rất ngoan mà. Em có hiểu vì sao chị giận không?
A Tuyết lắc đầu.
A Lăng cười khổ:
- Là vì em lập được đại công, ta thì chẳng làm được gì hết. Ta buồn lắm.
A Tuyết không hiểu ngầm ý của A Lăng, vội nói:
- tỷ đừng buồn, nếu sau này còn cơ hội lập công, em nhất định sẽ nhường cho tỷ, để tỷ lập được công to.
A Lăng thấy cô ta không hiểu ý thì tức lắm, nhưng lại cười ngay:
- Chị em chúng ta đã lâu rồi không luyện chưởng pháp. Nhân hôm nay rảnh tập luyện một chút vậy.
Nói xong cô ta đứng dậy. A Tuyết không dám làm trái cũng đứng lên:
- Xin thư thư chỉ giáo!
A Lăng tủm tỉm gật đầu, đứng theo thế, A Tuyết cũng đứng theo tư thế tương tự, đứng đối diện với cô ta. Lương Tiêu nhìn tư thế mà kinh ngạc quá đỗi, đó chính là chiêu thức Phiêu tuyết thần chưởng. Khi luyện công, Oanh Oanh đã từng biểu diễn lộ chưởng pháp này cho hắn xem, do vậy hắn nhận ra ngay.
A Lăng bật cười khanh khách:
- Tỷ bắt đầu trước nhé!
Nói rồi bay lên, vỗ song chưởng ra. Lương Tiêu nhận ra là ThiênTtuyết Cái Đỉnh của Phiêu tuyết thần chưởng, trong lòng càng thêm kinh ngạc, bèn tập trung tinh thần chăm chú theo dõi. A Tuyết thì sử chiêu Băng Đông Tam Xích, chưởng hai bên chạm nhau, gió lạnh nổi lên. Lương Tiêu nghĩ bụng: “Đánh cũng được lắm, nhưng vẫn kém Oanh Oanh. ”
A Lăng cười hì hì:
- Chưởng pháp của Tuyết muội khá lên nhiều rồi đó! Thảo nào lập được đại công, khiến người ta ngưỡng mộ.
Cô ta vừa nói vừa sử chiêu Tuyết hoa lục xuất, vỗ liền sáu chưởng theo đúng vị trí sáu cánh của hoa tuyết. A Tuyết vội vàng dùng chiêu Thu sương tứ tán, gắng gượng chiết giải.
Phiêu tuyết thần chưởng vốn là lộ chưởng pháp do sư tổ khai sáng phái Đại Tuyết Sơn nhìn cảnh gió tuyết mà sáng tạo ra, vì vậy nó nhẹ nhàng bay bổng như gió tuyết, A Lăng, A Tuyết còn trẻ, lại xinh đẹp, nên trận tỷ thí diễn ra rất đẹp mắt. Lúc đầu A Tuyết còn luống cuống chân tay, nhưng càng đánh càng tập trung, không còn nghĩ đến một điều gì khác, chiêu thức rất ổn định. A Lăng tuy ra chiêu rất nhanh, nhưng nội lực thì hơi đuối, đấu càng lâu thì càng đuối sức. Lại thêm vài chiêu nữa, A Tuyết thình lình ra chiêu Thụy tuyết triệu phong quật trúng chưởng vào vai A Lăng. A Lăng cảm thấy vai tê dại, lập tức lướt lại sau mấy bước, quát:
- Ngốc nha đầu kia, ngươi dám đánh ta ư?
A Tuyết thấy A Lăng nhìn mình với vẻ tàn độc rồi chồm tới, mặt lạnh lùng thì rất khiếp đảm, chiêu thức bỗng chậm đi, tức thì bị A Lăng trúng một chiêu Lục nguyệt phi tuyết vào vai. A Tuyết lùi ra sau ba bước, vai đau trào nước mắt. A Lăng thấy ra chiêu trúng đòn mà chưa đánh ngã được A Tuyết thì hơi ngạc nhiên, bèn chạy vòng ra sau, đánh một chưởng nữa vào lưng cô ta. A Tuyết ngã dúi về phía trước, kêu lên Truyện "Côn Luân "
- Tỷ tỷ, A Tuyết đau lắm rồi!
A Lăng ra chiêu này nữa vẫn chưa đánh ngã được A Tuyết thì càng kinh ngạc. Thì ra A Lăng rất thông minh nhưng tính tình lười nhác, gặp phải bài luyện khó thì thường trốn tránh. A Tuyết tuy chậm chạp nhưng chăm chỉ nên nội lực rất vững. A Lăng ngày thường vẫn tưởng mình giỏi hơn A Tuyết, hôm nay lại thất thế thì vừa tức vừa xấu hổ. Cô ta vốn định xuất chưởng đánh chết A Tuyết, cướp lấy công lao, nào ngờ nội công của nha đầu này mạnh đến thế, không đánh ngã được, cô ta suy nghĩ thật nhanh rồi cười khanh khách: