Con Mẹ Nó, Ta Bị Hãm Hại

Chương 20



Sau khi cơm nước xong, tất cả mọi người đều chuẩn bịđi ra ngoài đốt pháo hoa.

Năm nay, cha mua cái pháo hoa thật lớn, chừng vài tấc mà lớn gần bằng cái TV vậy. Hơn nữa lại còn rất nặng, ta cùng Quân Dật hai người phải khiêng thật lâu mới đưa được cái pháo hoa này đến khoảng đất trống bên ngoài.

Vài đứa nhỏ nhìn thấy chúng ta khiêng đi cái pháo hoa lớn như vậy, liền cũng chạy theo xem.

Làm cho những phụ nữ cùng tiểu hài tử lui ra phía sau, liền tiến lên cẩn thận màđốt ngòi nổ. Nương theo âm thanh tiếng nổ, vang giống như tiếng nổ máy của ô tô, mọi người bắt đầu hô lên, những chùm pháo hóa rực rỡ sáng lạn được bắn lên giữa không trung, ở trước mặt chúng ta mà tỏa ra thành từng đóa, sau đó lại bắt đầu mờ dần lại giống như mưa mà rơi xuống, biến mất trong giữa màn đêm, bầu trời lúc đó giống nhưđược nhuộm lên từng mảnh màu sắc.

Cảnh tượng xinh đẹp trong nháy mắt làm cho tất cả mọi người đều say mê mà nhìn ngắm, chìm đắm vào cái khoảnh khắc kia.

Ta nhìn nhìn đến những người đứng ở bên trái, bên phải của ta, ánh sáng từ những chùm pháo hoa được bắn lên khiến cho bọn họ luôn ngước mặt nhìn về phía trên mông lung mê ly ấy, giống như một giấc mơ huyền ảo mà màu sắc trong đó không ngừng biến đổi. Vốn nên là thời khắc vui vẻđể nói chuyện, chúng ta vài người lại tương đối im lặng mà không nói gì.

Ta cúi đầu nhìn mặt đất có chút lạnh lẽo, cảm thấy trên người dường như có chút lạnh.

Một cái pháo hoa vốn lớn như vậy, vậy mà bắn không đến mười phút liền hết. Cha, mẹđể cho ta ở bên ngoài chơi một lát, sau đó liền đi về trước.

Cha, mẹ ta chân trước vừa rời đi, thìỨng Sí Bàng bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Đường Thể Kiệt, cùng tôi tới đây một chút, tôi có việc muốn nói cùng cậu”. Sau đó, quay đầu đối Trầm Tiểu Doanh nói: “Chị, em mượn cậu ấy trong chốc lát”. Sau đó ngón tay hướng đến một địa phương có chút xa mà chỉ, ý bảo ta đi đến nơi đó.

Ta im lặng màđi theo phía sau hắn đến góc hẻo lánh bên kia.

“Cậu rốt cuộc là cóý tứ gì?” Không có một câu nói dư thừa nào, đối phương vừa đứng lại liền đặt câu hỏi.

“Cái gì là có ý tứ gì?” Ta hỏi lại.

“Đường Thể Kiệt, cậu không cần phải giả ngu với tôi”. Ứng Sí Bàng khuôn mặt trầm hạ, âm thanh bắt đầu có chút lạnh lùng.

Ta cười khổ. Nếu như nói ta thật sự không hiểu hắn muốn cùng ta nói cái gì, thìđó chính là gạt người. Hôm nay, lúc ăn cơm thìđã cảm nhận được khác thường, tối thiểu cũng đãđoán ra được một điểm nào đó. Bất quá, ta xác thực không biết hắn hỏi chính là cái gì.

“Cậu có còn nhớ hay không ngày đó tại bệnh viện tôi đã cùng cậu nói cái gì?”. Ứng Sí Bàng tiếp tục hỏi.

Ngày đó…… Ngày mà ta đáp ứng với Trầm Tiểu Doanh cùng một chỗ, Ứng Sí Bàng đã chạy đến tìm ta, cảnh cáo ta phải chiếu cố Trầm Tiểu Doanh thật tốt. Vì vậy ta gật đầu.

“Cậu rõ ràng đãđáp ứng tôi sẽ chiếu cố cho chịấy thật tốt. Vậy cậu bây giờ là như thế nào? Tôi không biết mấy ngày hôm trước hai người các ngươi đi ra ngoài đã có chuyện gì xảy ra, nhưng là khi chị tôi trở về vài ngày sau đóđều rầu rĩ không vui. Hôm nay, cậu gọi điện thoại mời chúng tôi đến nhà chơi, có biết chịấy đã vui vẻ rất nhiều không, còn cốý trang điểm, ăn mặc đẹp một phen. Chính là cậu thì sao, căn bản là không có chúý tới. Vừa rồi cậu nói muốn đi nấu đồăn, chị nói muốn giúp cậu, vậy tại sao cậu lại không chịu?”

“Tôi……” Chỉ là cảm thấy côấy là khách, nên mới không để cốấy xuống giúp mà thôi.

“Đừng nói với tôi cái lý do bởi vì là khách nhảm nhíấy, tôi không bao giờ tin đâu. Nếu nói như vậy, thì tại sao cậu lại cùng cái tên Quân Dật kia tại phòng bếp mà nấu ăn, mà ngay lúc đang trên bàn cơm còn mắt đi mày lại”. Ứng Sí Bàng như là nhìn thấu suy nghĩ của ta, trào phúng mà nói.

“Người kia là hắn phải không?”

“Cái gì?”. Đột nhiên bị hỏi một câu như vậy, ta ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hắn.

“Cái người mà hại cậu nằm viện kia chính là hắn phải không?”Ứng Sí Bàng lại hỏi.

Ta thoáng cái đứng im tại chỗ, hai mắt mở lớn mà nhìn chăm chăm vào người trước mặt.

Ứng Sí Bàng nhìn nhìn biểu tình của ta, cười khổ một cái liền nói: “Xem ra thật sự là người kia rồi, hôm nay lúc vừa bước vào nhà của cậu, lại nhìn thấy cậu cùng hắn, hai người ở trên ghế sô pha, lúc ấy nhìn bộ dáng các cậu tôi đã cảm thấy kì quái rồi”.

“Chị ta đã sớm biết chuyện rồi”. Ứng Sí Bàng hạ thấp thanh âm, sau đó xông lại túm lấy cổáo của ta, hướng ta mà quát: “Cậu rốt cuộc có biết hay không hắn đối với cậu đã làm cái gì?”

Đối với câu hỏi của hắn, ta chỉ có thể khiếp sợ nhìn người trước mặt.

“Bị làm chuyện như vậy, cậu làm sao có thể một chút cũng như không có gì mà lại có thể thoải mái ở chung với hắn, lại điềm nhiên như không có chuyện gì mà cùng với chị của tôi kết giao?”. Ứng Sí Bàng nhìn thấy bộ dáng giật mình của ta, lại càng thêm phẫn nộ, giống như muốn đem ta xé ra thành từng mảnh nhỏ, bàn tay nắm lấy cổáo của ta cũng vì giận dữ mà có chút phát run lên.

Ta ngơ ngác mà nhìn hắn, thừa nhận những phẫn nộ mà hắn muốn trút lên người của ta.

Mỗi một câu người kia nói cũng giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào ***g ngực của ta, đánh trúng vào chỗ yếu hại nhất. Đúng vậy, rõ ràng bị Quân Dật làm chuyện quá phận, vì cái gì chính mình còn có thể không có việc gì, lại cùng hắn nói chuyện bình thường, cùng hắn ở chung.

Những vấn đề này ta luôn một mực lẩn tránh, cốý im lặng không nhắc tới. Lại không nghĩ tới rằng, những điều này lại do một người ngoài nhắc tới.

Nguyên lai…… Cũng không phải ta lừa mình dối người, chỉ là không nghĩ sẽ nói ra, nếu như cái sự kiện kia không có phát sinh qua, thì chắc chắn người khác cũng sẽ không biết được.

Đến cuối cùng……

Tất cả chuyện này đều là lỗi của ta. Nếu như không phải ta hèn hạ lợi dụng tình cảm của Trầm Tiểu Doanh đối với ta để trốn tránh sự việc, nếu như không phải như vậy thì ta như thế có thể qua loa màđáp ứng cùng cô kết giao, nhưng ta cũng không cóý xúc phạm tới cô.

“Thực xin lỗi”. Hiện tại ta không biết phải nói cái gì ngoại trừ những lời này.

“Cậu…… Cậu nói như vậy là cóý gì?”. Thấy ta chỉ nói được những lời này, Ứng Sí Bàng không nhịn được mà trừng lớn hai mắt.

“Thực xin lỗi” Ta nặng nề mà nhắc lại một lần nữa.

“Con mẹ nó, đến cuối cùng cậu cũng chỉ biết nói ba chữ này thôi sao?”. Ứng Sí Bàng quát lên, sau đó không nhịn được phẫn nộ mà một quyền đánh tới đem ta đánh ngã trên mặt đất.

Ngã xuống mặt đất lạnh như băng, bàn tay bị cát đá bén nhọn dưới mặt đất cắt vào da thịt làm cho đau đớn không thôi. Ta lại hoàn toàn không cảm nhận được cái gì. Đối với việc Ứng Sí Bàng hung hăng cho ta một quyền ta tuyệt đối không cảm thấy tức giận. Hơn nữa so vềđau đớn trên tay của ta cùng với đau đớn mà ta đã tạo ra cho Trầm Tiểu Doanh, thương tổn đó nhất định còn đau đớn hơn nhiều.

Ta nắm chặt bàn tay, tùy ýđể cho đau đớn xâm chiếm toàn thân, lại đứng dậy.

Ứng Sí Bàng nhìn thấy ta đứng lên, lại định xông tới cho ta quyền thứ hai.

“Cậu đang làm cái gì?” Hai đạo âm thành truyền đến, ngăn cản hành động của Ứng Sí Bàng.

Trầm Tiểu Doanh nhìn thấy Ứng Sí Bàng muốn đánh ta, thoáng cái xông lên phía trước ôm chầm lấy hắn.

“Chị, Chị mau thả em ra”

“Không cần phải như vậy, Sí Bàng, em đang ởđây làm cái gì?”.

“Em muốn đánh cho cái tên hỗn đản khiến cho chị bị thương tổn kia tỉnh ra”

Quân Dật bước nhanh đi đến bên cạnh nâng ta dậy, nhìn thấy tay ta bị trầy xước đến chảy cả máu, trong mắt hiện lên một tia đau lòng, lấy ra khăn tay ôn nhu thay ta lau đi máu trên vết thương. Khi thấy nhìn thấy khóe miệng của ta cũng bịđánh đến chảy máu, thì ngay lập tức sắc mặt liền biến thành khó coi, ánh mắt cũng dần biến thành âm lãnh. Quay đầu lại, nghiến răng đối với Ứng Sí Bàng mà lạnh lùng mở miệng: “Ngươi đang ởđây nổi điên cái gì?”

Ứng Sí Bàng nhìn thấy Quân Dật, lại càng giãy dụa lợi hại hơn, một bên cúi đầu đối với Trầm Tiểu Doanh đang ôm lấy mình nói buông ra, một bên ngẩng đầu đối Quân Dật quát: “Đều là do ngươi, nếu không ngươi, chị của ta cũng sẽ không thương tâm.”

Quân Dật nghe hắn nói đến Trầm Tiểu Doanh, trên mặt lại càng lạnh thêm vài phần: “Ngươi nói cái gì?”

“Ngươi làđồđồng tính luyến ái, phạm tội cưỡng gian, biến thái, ngươi đến tột cùng có cảm thấy thẹn với lòng hay không, có biết hay không ngươi rất đáng ghét, tôi nhìn thấy ngươi làđã ghê tởm muốn nôn.”Ứng Sí Bàng không không hề lựa lời mà nói ra, từng lời, từng chữ của hắn giống như những mũi dao nhọn đâm vào người khác.

“Sí Bàng, không cần phải……” Trầm Tiểu Doanh vừa nghe xong lại càng ôm chặt lấy Ứng Sí Bàng đang không ngừng giãy dụa, muốn xông lên phía trước màđánh người.

Mà ta nghe đến những lời nói của Ứng Sí Bàng, mặt thoáng cái đã trắng bệch không còn chút máu.

Quân Dật chỉ lẳng lặng đứng đó, chỉ là hai bàn tay đang nắm thật chặt của hắn tiết lộ hắn lúc này đang kiệt lực khắc chế chính mình.

Trong không gian buổi tối yên tĩnh chỉ còn lại âm thanh hô hấp của chúng ta.

“Đúng vậy, ngươi nói đều đúng”. Quân Dật đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Ứng Sí Bàng, nói ra một câu làm cho những người khác đều  khiếp sợ.

“Ngươi…… Ngươi nói cái gì?”Ứng Sí Bàng đột nhiên dừng lại động tác, như là không tin mà hỏi lại.

“Đúng vậy, tôi thừa nhận tôi không bình thường, tôi làđồng tính luyến ái, nhưng tôi chỉ yêu Tiểu Kiệt mà thôi”. Hai mắt Quân Dật khẽ rũ xuống che đi đôi con ngươi mang đầy u buồn, lại nói: “Không đểýđến việc Tiểu Kiệt phản đối, lại bắt buộc cậu ấy thừa nhận tôi là tôi không đúng, là lỗi của tôi”

Ta khẽ run lên. Hắn vì cái gì……

“Ngươi còn dám thừa nhận?”

“Có cái gì lại không dám thừa nhận chứ, đó xác thực là lỗi của ta”. Quân Dật cười cười tự giễu, ngẩng đầu, trong đáy mắt tràn ngập áy náy đối diện với ánh mắt kinh ngạc của ta.

“Tôi đối với Tiểu Kiệt làm ra loại chuyện đó, cho dù cậu ấy cóđánh tôi như thế nào, mắng tôi như thế nào, tôi cũng không cóý kiến, chính là……”. Lời nói liền chuyển: “Cái này cũng hoàn toàn là chuyện của tôi cùng Tiểu Kiệt hai người, ngươi tính là người nào, có tư cách gì nói chuyện ởđây.” Lời nói không chút cảm tình, ánh mắt mang đầy lạnh lùng không chút hơi ấm như muốn giết người, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào Ứng Sí Bàng.

“Ngươi……”Ứng Sí Bàng thoáng cái bị hắn nói đến không thể phát ra lời, chính là lập tức cải lại nói: “Ai nói ta không có tư cách nói chuyện, đừng quên, hắn chính là bạn trai của chị tôi”

Quân Dật cười nhạo một tiếng, nói: “Thì tính là cái gì, chị ngươi còn không có mở miệng, khi nào thìđến phiên ngươi mở miệng?”

“Tôi……”

“Đủ rồi, Sí Bàng, đừng nói nữa”. Trầm Tiểu Doanh nắm chặt lấy vạt  áo trước ngực của Ứng Sí Bàng, trong ánh mắt mang theo cầu xin.

“Chị……”Ứng Sí Bàng nhìn Trầm Tiểu Doanh, nhìn cô một bộ dáng muốn nói lại thôi, hai tay nắm chặt lấy vạt áo hắn có chút nới lỏng, rồi lại nắm chặt.

Cuối cùng hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Quân Dật mà nói: “Hôm nay, tôi thay cho chị của tôi, cầu xin ngươi không cần phải lại đến phá hư chuyện của chịấy cùng Đường Thể Kiệt, tôi chưa từng nhìn thấy chịấy yêu mến một người nhiều đến như vậy, thật vất vả mới cùng người đó có bắt đầu, cho nên……”. Như làđã quyết định, Ứng Sí Bàng cúi đầu xuống: “Cho nên tôi cầu xin ngươi, buông tha đi”

Đối phương đột nhiên ăn nói khép nép mà cầu xin như vậy làm cho mặt Quân Dật trong nháy mắt trắng không còn chút máu.

“Buông…… Vứt bỏ…… ?” Quân Dật chậm rãi mà thốt ra mấy chữ này, lập tức ngẩng đầu cười hỏi: “Cậu có biết tôi đã yêu mến Tiểu Kiệt trong thời gian dài bao lâu hay không?”

“Cái gì…?”

“Mười năm, suốt mười năm, từ nhỏ cho đến lúc lớn lên, trong khoảng thời gian dài đó tôi đã yêu Tiểu Kiệt rồi, so với những người khác thì yêu hơn rất nhiều”

“Làm sao có thể ngươi là nam, ngươi như thế nào có thể……”

“Nam …… Thì thế nào? Cũng bởi vì ta là nam cho nên ta không thể yêu mến Tiểu Kiệt? Cũng bởi vì Trầm Tiểu Doanh là nữ thì mới có thể yêu mến cậu ấy, mới làm cho cha, mẹ Tiểu Kiệt vui vẻ? Loại sự tình này tôi  sẽ không thừa nhận. Bảo tôi buông tha cho cậu ấy, căn bản không có khả năng”.

“Ngươi……”

“Luôn miệng nói sẽ làm cho côấy thương tâm, vậy tôi sẽ không thương tâm như vậy sao? Cậu làm sao mà biết tôi vì muốn để Tiểu Kiệt ở lại bên cạnh của mình màđã luôn cố gắng, lại vì không cho cậu ấy rời đi mình mà tôi làm không ít chuyện sai trái? Thậm chí…… chuyện cường bạo cậu ấy cũng làm ra. Chính là đến cuối cùng……Đến cuối cùng, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ấy bị người khác đoạt đi, vậy tôi đây tính là cái cảm giác gì? Cậu biết rõ nhiều hay ít?” Quân Dật dùng thanh âm trầm thấp không mang theo một tia phập phồng nào cứ như vậy mà chậm rãi nói ra cảm thụ của mình, lại giống như là loại ngữ khíđùa cợt mà thổ lộ cũng như che dấu không muốn người khác biết đến tiếng lòng của mình.

Chính là vì cái gì…… Vì cái gì ta lại có thể cảm thấy trong lòng của hắn lúc này mang thật nhiều bất đắc dĩ cùng đau thương?

“Ngươi…… Ngươi không bình thường”. Ứng Sí Bàng sắc mặt tái nhợt, đối với Quân Dật mà lẩm bẩm.

“Đủ rồi, không cần nói thêm gì nữa.” Trầm Tiểu Doanh đột nhiên kích động mà lớn tiếng kêu lên, sắc mặt đồng dạng trắng bệch.

“Chị?”Ứng Sí Bàng chần chờ mà nhìn Trầm Tiểu Doanh.

“Sí Bàng, trở về thôi.” Trầm Tiểu Doanh nói, thanh âm mang theo mỏi mệt.

“Chính là chị……”Ứng Sí Bàng giớ tay lên muốn  tiếp tục nói.

“Chị nói đủ rồi.”Đột nhiên thanh âm mang theo bén nhọn, sau đó lại như vô lực màđối với Ứng Sí Bàng nói: “Ít nhất…Chừa lại cho ta chút tôn nghiêm.”

Sau đó xoay đầu nói với ta: “Thể Kiệt, thật xấu hổ, chúng tôi về trước, thay tôi hướng bác trai, bác gái nói tiếng xin lỗi”. Sau đó cũng không chờ ta trả lời, thẳng đi về phía trước.

Ứng Sí Bàng nhìn thấy Trầm Tiểu Doanh đi xa, đứng tại chỗ mà do dự nửa ngày, cuối cùng lưu lại một câu: “Tôi sẽ không từ bỏýđịnh đâu.” Sau đó nhanh chóng xoay người bước đi thật nhanh.

Nhìn Trầm Tiểu Doanh bọn họđi xa, trên bãi đất trống yên tĩnh giờ chỉ còn lại ta cùng Quân Dật hai người.

***ai, tội cho tiểu doanh quá đi TT^TT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.