Con Mẹ Nó, Ta Bị Hãm Hại

Chương 4



Sáng sớm hôm sau, khó cóđược một buổi sáng được ngủđến 10 giờ, thẳng đến khi bụng đói đến không chịu được, mới miễn cưỡng bò xuống giường, rửa mặt qua loa, rồi mặc đại bộđồ chuẩn bịđi tìm đồăn.

Đi xuống tới dưới lầu, lại phát hiện mẹ vẫn nằm ởđó không cóđứng dậy, xem ra lại xem phim trên tv suốt đêm qua. Buông tha cho ý nghĩđi đến đánh thức mẹ dậy, ta tự mình đi vào phòng bếp, đồăn nấu tối hôm qua vẫn còn, bỏ vào lò vi ba hâm nóng lại, coi như bữa sáng đãđược giải quyết.

Lại quay người trở lại gian phòng trên lầu, thay đổi quần áo thể thao, cầm bóng rổ chuẩn bịđi ra ngoài đến bãi đất trống đánh một hồi.

Bởi vì chỗ chúng ta là một tiểu khu, vốn người cũng không nhiều lắm, có thể là do cuối tuần, người so với bình thường nhiều hơn chút ít.

Tiểu khu ởđây trồng cây xanh rất nhiều, cho nên mặc dù là mùa đông, phòng ở xung quanh đây đều thấy một mảng lớn xanh biếc, mỗi cửa sổ nhỏ trên mỗi căn nhàđều có những chậu cây xanh nhỏđầy đủ các loại và màu sắc, từ những cây nhỏ như cây tiên nhân cầu, lô hội, cây trúc xanh, đến những cây lớn như la hán, long bách. Thật đúng là hưởng ứng phong trào xanh hóa tiểu khu với khẩu hiệu “màu xanh biếc tiểu khu, ôm vào trong rừng”.

Cách nhà của ta không xa có một bãi đất trống, có một cái sân bóng rổ, mà chổđó có thể xem là nơi mà ta hay đến nhất, bởi vì với cái danh tiếng của ta, chỉ cần ta tới đóđứng, không ai dám cùng ta giành, dần dà thì thành nơi riêng của ta, mà theo như lời nói thì“địa bàn của ta, ta làm chủ”.

Rất xa đã thấy bảy, tám người tại nơi đó hét lớn, quả thật cũng đã gần một năm không tới nơi này, địa bàn cũng đãđổi chủ. Đến gần mới phát hiện một nhóm người đang đấu với nhau, xem ra trận đấu đang đến lúc kịch liệt. Con mắt ta quét qua một lượt, không có ai quen thuộc cả, đều là những khuôn mặt lạ hoắt, xem ra là người ở bên ngoài tiểu khu vào đây, nếu không lúc trông thấy ta, đã sớm bỏđi hết rồi, chứ không còn ở lại đây chơi thoải mái như vậy.

Nghĩ thầm mình đã tới chậm, vậy thì ngồi nhìn cũng được.

Lúc đầu ta vốn tưởng rằng chỉ làđánh chơi mà thôi, ai ngờ lúc sau nhìn lại mới phát hiện họđánh cũng rất khá. Nhất là tên tiểu tử có mái đầu vàng kia, là nổi bật nhất, đáng tiếc lại đang thua vài điểm, nhưng ném rất tốt.

Chỉ là xem thôi mà ngay cả mình cũng nhiệt huyết sôi trào, cảm giác cóđiểm kích động. Tên tóc vàng rất nhanh vượt qua hàng phòng thủ của đối phương, trong vài giây ngắn ngủi trực tiếp nhảy lên cho bóng vào rổ, ta nhịn không được hét lên: “Bóng tốt!”.

Những người kia không ngờ tới có người đột nhiên lớn tiếng hét lên như vậy, nguyên một đám xoay đầu lại nhìn ta chằm chằm.

“Mọi người cứ tiếp tục”. Ta cười cười, nâng tay phải lên chào hỏi.

Tên nhóc tóc vàng nhìn ta vài giây, sau đó ném bóng rổđến chân của ta, cười nói: “Thì ra cậu cũng tới chơi bóng, đáng tiếc lại không đúng dịp, chúng ta vừa vặn đang có cuộc tranh tài”. Nói xong còn đối với ta trừng mắt nhìn.

Ha ha, quả là một tên tiểu tử thú vị.

“Không sao, mọi người cứ chơi đi”. Ta cũng không có việc gì, chỉ là ngẫu nhiên nhìn một lát, huống hồ tiểu tử trước mắt này đối với ta cũng chẳng là gì.

“Ta khinh, tên kia, đang trong trận đấu, ngươi hô hào cái gì, lão tửđã bị ngươi hại thua một quả rồi”. Ta nghe được ngữ khí lời nói có chút không thiện ý, quay đầu nhìn lướt qua, thì ra là một người của đội đối phương vừa bị thua một quả. Ta nhận ra hắn chính là người vừa rồi bị tên nhóc tóc vàng dùng động tác giả lừa gạt. Lớn lên rất cao to, chỉ là cánh tay thật là thô.

“Mẹ kiếp, chính là ngươi, đứng ngốc ởđàng kia làm cái gì?”. Bên cạnh có một người đoán chừng là muốn ngăn hắn, lại bị hắn một phen đẩy ra đụng vào trụ bóng rổ.

Ta cũng không đểýđến hắn, hướng đến bên người tên nhóc tóc vàng trừng mắt lên, ý hỏi hắn là bạn ngươi?

Tên nhóc tóc vàng đối với ta cười khổ một cái, lắc đầu.

Xem tình huống này, ta đại khái cũng đoán được hơn phân nửa, xem ra là mấy người kia cùng tên tóc vàng này đấu bóng rổ, cho nên chọn lấy địa bàn của ta đểđấu. Lại thấy tên nhóc tóc vàng liên tiếp thắng trận, cho nên bọn chúng trong nội tâm đã sớm khó chịu, vừa rồi ta lại hô lớn như vậy, làm cho tức giận trong bụng không có chỗ phác tác liền đem đổ hết lên người ta.

Hừ, dám đem ta làm nơi trút giận?

“Khốn kiếp, lão tử nói ngươi đó, mẹ ngươi cái b**, nghe không hiểu sao?”. Lớn lên mặc dù là cường tráng nhưng hoàn toàn không biết lễ phép. Ta mặc dù lời nói cóđiểm thô tục, nhưng ta cũng chỉ vẻn vẹn dừng lại ở chỗân cần hỏi thăm mẹ nhà người ta mà thôi, cái này chỉ tương đương với ý tứ chào hỏi, cũng xem như hành vi lễ phép. Mà hắn lại còn ân cần thăm hỏi tổ tông.

Đúng là thiếu giáo dục. Ta cũng không đểýđến hắn, trực tiếp đi đến bên cạnh người giống như trọng tài, nói một câu: “Thay người”.

Sau đó đem tên nhóc tóc vàng thành một đội…lại cảm thấy… có nhiều người thừa thải cũng không cóích gì, lại cho vài tên trong đội ra bên ngoài, ba đối ba, vốn định trận này đấu ngang, đã quyết định xong ta đi xuống bãi đất trống.

“Con mẹ nó, tiểu tử ngươi dám kiêu ngạo như vậy, như thế nào, dám thách thức bọn ta sao, lão tử hôm nay phải giáo huấn cho ngươi thật tốt”.

Tên nhóc tóc vàng đối với hành động của ta có chút kinh ngạc, lại  cảm thấy được tâm tình của ta cóđiểm khó chịu thì cũng không nói gì, chỉ làđi tới nhẹ giọng nói với ta: “Cậu cần phải cẩn thận một chút với tên to con kia!”.

Hừ, vừa rồi nhìn một lúc, ta cũng đã sớm đoán ra. Tên to cao kia ỷ vào dáng người to lớn, mạnh mẽ nhào đâm tới, mỗi lần như vậy còn ra ám chiêu, chỉ biết ở sau lưng người khác làm chuyện mờám, mà tên trọng tài kia xem chừng cũng là người của bọn họ, luôn mở một mắt nhắm một mắt xem những chuyện kia như không thấy.

Cho nên mặc dù tên nhóc tóc vàng kia có kỹ thuật tốt, nhưng điểm số qua một thời gian cũng không có tăng lên, cho nên dù chơi tốt hơn đối phương, lại vẫn thua tới hai ba điểm.

Nhưng màđấu với loại người này, ta chính là có biện pháp riêng.

Trận đấu bắt đầu, đối phương là người đầu tiên ném bóng.

Đối phương một người chuyền bóng cho tên còn lại, ta quan sát lại phát hiện tên cao to đã chuyển bóng đến người bên trái sân bóng. Như thế nào, nghĩ chờđợi tiếp ứng? Chứng kiến người nọ muốn chuyền lại bóng cho tên cao to, ta rất nhanh lao qua giúp người của đội ta chống đỡ, đem bóng cướp đi, sau đó trực tiếp khống chế bóng ném tới phía rổ bóng, mà tên cao to lúc này đãở bên kia chuẩn bị xong hàng phòng thủ, chuẩn bị tư thếđể ngăn cản ta tiến công.

Ta nhìn những tên trước mắt so với ta còn cao hơn nửa cái đầu, cũng không vội vã ném bóng vào rổ, cứ như vậy chuyển quả bóng trong tay, tại hai cánh tay trong lúc trao đổi bóng qua lại, cẩn thận khống chế bóng đồng thời nhằm tìm điểm yếu của đối phương.

Thái độ không nhanh không chậm của ta đã triệt để chọc giận người trước mắt. Ta nghiêng người tránh thoát đối phương, hay nói giỡn, hắn lớn hơn ta như vậy, ta sao có thể cùng hắn va chạm được chứ. Vừa đứng vững, bên người lại xuất hiện một người muốn tiến qua đoạt bóng, trong thâm tâm ta nở một nụ cười lạnh lẽo, nào có thểđể cho các người đoạt bóng dễ dàng như vậy, ta tay trái vừa chuyển, đem bóng chuyền đến tay tên nhóc vàng đứng cách đó không xa.

Chỉ thấy tên nhóc tóc vàng mỉm cười, lùi một bước nhỏ, sau đó thu chân, nhảy lấy đà, hai tay giơ lên cao quá mức, một tay nắm bóng một tay phụ trợ, một cái chuyển động  cổ tay nhẹ nhàng đem bóng đẩy đi ra ngoài, một loạt động tác hoàn thành trong nháy mắt, tư thếđẹp lại trôi chảy không mang theo một tia yếu thế nào.

Không thể nghi ngờđược nữa cái tên tiểu tử tóc vàng này nhận bóng của ta lại có thểđánh một đường bóng đẹp như vậy, thật sự rất lợi hại.

Lại nhìn đến cái tên cao to kia, trên mặt hắn đã dần dần âm trầm, mắt lộ ra hung quang, hận không thểđem ta xé rách. Hừ, nếu bàn về quyết đấu công bằng, tùy tiện một tên nhóc tóc vàng cùng ta cũng có thể trực tiếp làm cho bọn họ bại trận.

Ta tối ghét những người sử dụng kỹ xảo không bằng người, còn cứng đầu không thừa nhận ở sau lưng giở thủđoạn hại người. Hôm nay đụng phải ta, coi như các ngươi không may, dám ở trước mặt của ta phỉ báng cũng phải nhìn xem ngươi có xứng hay không.

Đấu ngang vốn không giống với những trận đấu chính quy, chúýởđây chính là năng lực cá nhân. Mà ta cùng tên nhóc tóc vàng hợp lại đối phó với mấy tên ởđây là dư dả, mà tên nhóc tóc vàng lúc trước bị thua cũng là bởi do tên cao to kia cốý làm khó dễ, đương nhiên càng chủ yếu chính là không có người cùng hắn phối hợp.

Hiện tại là bất đồng, ta cùng hắn lập thành trận hình có tiến có thủ. Chúng ta đã thương lượng tốt, một người đi thủ, tên còn lại tự nhiên toàn lực đạt được. Điểm số cũng nhờ sự phối hợp ăn ý của hai ta màđãđược rút ngắn.

Càng tới lúc cuối cùng của trận đấu, điểm số chênh lệch đã kéo ra đến tám phần. Cứ dựa vào tình hình như vậy, chúng ta thắng là cái chắc. Hiện tại chỉ cần làm gì chắc đó, đừng làm cho đối phương chiếm được ưu thế.

Bây giờđến lượt tên cao to kia phát bóng, mà lúc này phòng thủ người của hắn chính là ta. Đối với chuyện này ta cũng không dám phớt lờ, chỉ là thân thể của ta cùng hắn có sự khác biệt quá lớn vàđó cũng chính là trở ngại. Mà ta cũng không có ngu ngốc cùng hắn cứng đối cứng. Ta muốn làm chỉ là vận dụng một thân kỷ xảo của bản thân, đúng thời điểm ngăn cản hắn tiến lên ném bóng vào rổ.

Cũng không ngờđược tên cao to kia đột nhiên tăng tốc, hướng bên phải ta lao đến, ta chỉ kịp nghĩ ngăn cản hắn, ai ngờ hắn lại mạnh mẽđứng lại, trực tiếp nhảy lên ném bóng. Không có dễ dàng như vậy, ta cũng chạy theo nhảy lên. Bóng rổ từ cánh tay to bay ra, không phải hướng về khung cầu, cũng không phải chuyền hay ném, mà là thẳng tắp bay vào mặt ta.

Ta dù thần thông quảng đại cũng không thể ngờđược tên cao to lại ra một chiêu như vậy, nhất thời không có phòng bị, bị bóng rổ vừa vặn đập vào mặt.

Trên sân một hồi la hét, ai cũng không có ngờ tới sự tình phát triển đến mức này. Lập tức tên nhóc tóc vàng chạy đến bên cạnh muốn đỡ ta đứng dậy, ta khoát tay áo ra hiệu bảo hắn đừng tới đây.

“Tách…”, Một giọt máu lạnh như băng rơi xuống mặt đất. Tiếp đó lại đến một giọt.

Chảy máu mũi.

Chắn hẳn là như vậy rồi, lỗ mũi cũa ta mặc dù không cao, nhưng trên mặt thì nó lại là bộ phận cao nhất, bị một quả bóng rổ trong khoảng cách gần như vậy đập vào mặt, không chảy máu ta còn cảm thấy gặp quỷ, con mẹ nó.

“Uy, cậu có sao không”. Bên cạnh truyền đến thanh âm ân cần hỏi thăm của tên tóc vàng.

Ta không có đểý, trực tiếp đứng lên, lập tức cảm thấy đầu một hồi váng mắt hoa. Ta xoa xoa cái đầu cóđiểm đau nhức, không nghĩ tới lại làm cho máu mũi chảy càng nhiều hơn, hiện tại ngay cả màu trắng của quần áo thể thao vài chỗđều bị dính màu đỏ của máu.

Ta nhìn chằm chằm vào vệt máu khoảng chừng vài giây, sau đó giương mắt lên nhìn thẳng, mặt không biểu tình hướng phía tên cao to đi tới. Vừa đi một bên vừa kéo ra khóa kéo của áo thể thao.

Chờđến trước mặt hắn, cũng không cùng tên đóđánh nhau mà chỉ thẳng tắp theo dõi hắn, hắn nhìn đến máu mũi của ta chảy ròng ròng, trên mặt hiện lên sựđắc ý rõ ràng.

“Như thế nào, không phục?”…Mười

“Dám ở trước mặt lão tử khoe khoang”…Sáu

“Ngoan ngoãn quỳ xuống nhận sai với lão tửđi”…Ba

“Nói không chừng lão tử còn…”…Một

Trong lòng âm thầm đếm ngược, trong giây phút đếm tới một, ta nhanh nhẹn nâng chân đá vào nơi giữa hai chân tên cao to kia. Sau đó thừa lúc hắn đau nhức xoay vòng, dùng hết sức một quyền đánh vào bên phải mặt hắn. Sau đó nắm lên tóc đối phương, thuận thế dùng sức nâng đầu gối từ dưới lên cho hắn thêm một cước. Trở lại túm lấy đối phương lại đá tới một cước, lúc hắn mất đi cân bằng, trong một giây ta đá vào chân cho hắn ngã xuống đất, lại đối với bụng hắn lại quyền đấm cước đá hơn mười quyền. Mỗi lần đánh xuống đều dùng hết toàn lực, một lần đánh xuống đều hận không thểđem người trước mắt đánh cho thủng người.

Chờđến lúc ta ngừng lại, người nằm dưới đất một tiếng rên rỉđều không thể phát ra nổi.

“Dám ở trước mặt ta xưng lão tử, ta xem ngươi mới là không muốn sống!”. Nói xong còn vỗ nhẹ nhẹ trên trán dính đầy máu của hắn, mặt hắn bây giờ quả thật cùng khay đồng đều đồng dạng.

Lập tức đứng lên, học bộ dạng lưu manh trong tv , nói: “Ngươi dám hại ta trên sân đấu bị thương, con mẹ nó, cho ngươi vĩnh viễn không thể làm người”.

Duỗi ra một cước đạp vào bộ phận quý giáđang trọng thương của đàn ông, lại dùng sức nghiền nghiền, sau khi thỏa mãn, ta nâng chân lên, xoay người cất bước đi, sau đó giơ lên hai tay pose một kiểu giống như sau khi kết thúc một trận thể thao, làm như cả trận đấu đều không có sự khúc mắc nào.

Nhìn lại, đoàn người đằng sau đã sớm rơi vào trạng thái hóa đá, nguyên một đám duỗi dài cổ miệng há lớn, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn về phía bên này.

Hừ, chưa thấy người ta đánh nhau bao giờ hay sao? lại có thể bị dọa thành như vậy. Thiệt là, ta gần đây rất giữđúng chừng mực, đánh như vậy cũng không thể chết người được đâu, nhiều nhất thì cũng chỉ bị liệt dương mà thôi.

Mà người đầu tiên có phản ứng là tên tóc vàng, cùng khuôn mặt cứng ngắt và tái nhợt đi đến trước mặt ta, nói: “Cậu thật lợi hại, lần đầu tiên thấy có người đánh nhau mà như vậy…như vậy…”.

“Chính xác như vậy”. Ta tốt bụng vì hắn mà tìm từ ngữ thích hợp thay thế. Lại nhìn thấy khóe miệng tên tóc vàng có chút run rẩy.

“Ách…không sai biệt lắm”. Tóc vàng nhìn lên trời tựa hồ cóđiểm dở khóc dở cười, lại nhìn nhìn ta, rất kỳ quái hỏi: “Cậu làm vậy là cóý gì, đánh cũng đãđánh xong, còn giơ tay cao như vậy làm cái gì?”.

Thì ra là ta đến bây giờ vẫn duy trì cái tư thế hai tay giơ cao lên trời, ta bất đắc dĩ nhìn lên trời đưa ra một cái xem thường rồi nói: “Tôi biết rõ mà, nhưng không phải người ta thường nói nếu lỗ mũi bên trái chảy máu, thì phải giơ cao tay phải, nếu lỗ mũi bên phải chảy máu, thì phải giơ tay trái lên sao, hiện tại  hai lỗ mũi đều chảy máu, đương nhiên là phải giơ hai tay”.

“…Vậy cậu vừa rồi, cuối cùng… chính là vì muốn máu mũi ngừng chảy mới cửđộng hai tay?”

“Đúng vậy, như thế nào?”. Ta có chút buồn bực.

“…Không có, không có việc gì”.

Về sau tóc vàng vì muốn cảm ơn ta nên kiên trì muốn tiễn ta vềđến nhà, chúng ta cùng nhau trao đổi tên cùng phương thức liên lạc. Đáp ứng lần sau lại gặp mặt, a, thì ra là tên tóc vàng muốn hẹn ta lần sau lại cùng nhau đi chơi bóng rổ, đối với việc này bản thân ta cũng hết sức vui vẻ, dù sao cũng rất ít khi có thể gặp được đối thủ tốt như vậy.

Vềđến nhà, mẹ vừa nhìn thấy vết máu trên áo của ta dọa bà nước mắt đều chảy ra, sau khi ta vất vả giải thích chẳng qua chỉ là chảy máu mũi, mới thoáng yên tâm. Sau đương nhiên lại nhận thêm vài cái đánh của mẹ ta, khá tốt là ta da thô thịt ráp vẫn có thể chịu được, bằng không chắc chắn hôm nay ta phải đi khám bệnh.

Sau khi ăn xong buổi cơm trưa,  như thế nào không thấy tên tiểu tử họ Quân kia ta cóđiểm buồn bực, kết quả nghe nói đêm qua cơm nước xong, sáng sớm hôm nay phải đi trường học, ước chừng hội học sinh có chút việc phải xử lý. Nghe được tin tức như vậy, ta chỉ kém không cóđứng dậy đập bàn vỗ tay, cao hứng còn không kịp nữa là.

Nhưng đến khi trời xế chiều ta lại bị mẹ uy hiếp cùng nàng xem phim hàn quốc dài tập. Nhiều lần ta tại trên ghế sa lon mà ngủ gật, không phải là bị mẹđánh vào đầu vài cái thì cũng bị bà lớn giọng đánh thức.

Thật vất vảđợi cho đến thời gian buổi cơm chiều, ta nghĩ rằng thời gian cực hình cuối cùng cũng đã kết thúc, mẹ ta lại hăng hái nói: “chúng ta buổi tối tiếp tục”.

* oa oa bạn thụ dã man quá đi a… thế này thì chết con người ta rùi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.