Con Mồi Nguy Hiểm

Chương 15: Đêm Tiệc





Sau khi sự việc kia xảy ra, Lục Ninh Thuần đã quyết định ngừng làm việc cùng Tô An.

Số tiền lương cuối cùng của chị ta cũng đã được cô thanh toán đầy đủ.

Cho nên cô phải tìm một quản lý mới để đại diện cho cô làm việc với bên nhà sản xuất.

Cô định đăng tin tuyển dụng trêи mạng, quan trọng lần này yêu cầu của cô là nam.

Vừa định bấm gửi đi thì điện thoại bên cạnh Lục Ninh Thuần reo lên tiếng chuông báo.

Là tin nhắn từ Liêu Thần Duệ.

"Buổi tiệc tối nay bắt đầu lúc 7 giờ, 6 giờ tôi sẽ đến đón em."
Cô còn không thèm chạm vào điện thoại mà để màn hình tự tắt.

Tối nay hắn lại có tiệc và cô lại phải đi cùng hắn.

Ninh Thuần tắt máy tính đi tới chỗ tủ quần áo mở ra, bên trong có rất nhiều váy dạ hội lộng lẫy.

Tất cả những thứ này đều của Liêu Thần Duệ tặng cho cô để cô có cái để mặc đi dự tiệc cùng hắn.

Cô tùy tiện chọn ra một chiếc váy satin màu vàng nhạt rồi hướng về phía phòng tắm.

************
Bữa tiệc đêm nay thuộc một đẳng cấp khác xa hoàn toàn bữa tiệc xã giao hôm trước.


Đây là bữa tiệc sinh nhật của ngài thị trưởng thành phố A.

Tất cả những kẻ máu mặt trong tầng lớp thượng lưu của thành phố A đều tề tụ về đây.
Lục Ninh Thuần như cũ khoác tay người đàn ông tiến vào đại sảnh của ngôi biệt thự nhà thị trưởng.

Bên trong đại sảnh đầy ắp tiếng nói, tiếng cười của các vị khách quý.

Còn có tiếng nhạc du dương vang lên hoà vào thanh âm nhộn nhịp của bữa tiệc.

Liêu Thần Duệ vẫn là trung tâm của mọi sự chú ý.

Cô âm thầm nhìn người đàn ông đang đứng trò chuyện với vài vị khách quen biết, nét mặt hoà nhã nhưng vẫn nghiêm nghị.

Ánh mắt sắc lạnh mang đầy uy lực khiến cho người đối diện cảm thấy áp lực khi muốn trò chuyện cùng hắn.

Từng cử chỉ đều mang khí chất vương giả hơn người.

Các vị khách đến rồi lui liên tục làm hai người không có phút nào nghỉ ngơi.

Lần này ai mời rượu hắn đều uống, kể cả khi người ta mời Ninh Thuần, hắn cũng uống thay cô.

Còn cô chỉ uống một ít rượu vang dịu nhẹ.

Sau khi một vị khách rời đi, Liêu Thần Duệ mới quay sang nói bên tai cô.
"Chưa từng thấy bạn tiệc nào rảnh rỗi như em."
Trước đây phụ nữ được hắn đem đi dự tiệc cùng đều phải uống đỡ rượu cho hắn.

Hơn nữa còn phải dùng nhan sắc của mình để làm miếng mồi ngon trong các buổi ngoại giao của hắn.

Gương mặt anh tuấn rất gần với gò má cô, Ninh Thuần hoàn toàn ngửi thấy mùi rượu hoà cùng hương gỗ trêи cơ thể người đàn ông.

Cô nghiêng đầu nhìn hắn.

"Vậy thì anh cứ để tôi uống rượu mời là được mà."
Là hắn cấm cô uống rượu còn gì.

Liêu Thần Duệ nhếch môi trả lời.
"Cho em uống rượu? Để em quậy phá tiệc của người ta? Không chừng còn mắng chửi luôn khách ở đây"
"Anh đừng nói quá như thế, tôi cũng không đanh đá đến mức đó."
Lục Ninh Thuần hơi xấu hổ muốn phản bác.

"Tôi nói sai sao? Mắng chửi tôi giữa đường là em."
Người đàn ông lại nhắc về chuyện cũ.

Lục Ninh Thuần không vui chớp chớp mắt nhìn hắn.

"Sao anh là đàn ông mà lại thù dai như vậy chứ?"
"Đàn ông đương nhiên phải rộng lượng hơn phụ nữ nhưng một khi lòng tự trọng của họ bị chạm đến thì khó mà quên được."
Liêu Thần Duệ nhướng lông mày lạnh lùng đáp.


Cô không nói lại hắn, chỉ vếnh vếnh môi nhỏ uống rượu vang của mình.

Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên có một cặp đôi đi tới.

Một người đàn ông với gương mặt cương nghị, tri thức và một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc xoăn màu hạt dẻ.

Ninh Thuần không biết người đàn ông là ai nhưng cô nhận ra người phụ nữ bên cạnh.

Là người phụ nữ của Liêu Thần Duệ, là người đã nói chuyện với cô ở công ty hôm trước, Hàn Nhiễm.
Cô không biết rõ mối quan hệ của cô ta và Liêu Thần Duệ là như thế nào nhưng qua cách nói chuyện của hai người hôm ở khách sạn thì cô ta không khác gì tình nhân của hắn.

Một công cụ giúp hắn đạt lợi ích.
Hàn Nhiễm khi nhìn thấy cô đi cùng hắn thì cũng có vẻ kinh ngạc.
"Liêu tổng, lâu quá không gặp."
Vu Nhuệ Thiên bước tới chủ động giơ tay chào hỏi hắn.

Liêu Thần Duệ lịch sự bắt tay lại.

"Đúng là lâu quá không gặp.

Nghe nói dạo này Vu thị đang phát triển rất nhiều dự án lớn.

Vu tổng đúng là có tài nhìn xa trông rộng."
"Liêu tổng nói quá rồi, tôi làm sao có thể lợi hại bằng Liêu tổng danh tiếng lẫy lừng đây."
Nhuệ Thiên có thể cảm nhận cái bắt tay của người đối diện vô cùng mạnh mẽ, uy lực muốn bóp nát mình.

Anh ta hiểu rất rõ kẻ đứng trước mắt mình có tính cách ngang tàng thế nào đằng sau vẻ điềm tĩnh kia.

Cũng may tay anh ta cũng rất khoẻ, nhanh chóng dùng lực đáp trả.

Hai người đàn ông vốn không ai chịu thua kém ai.

Từ lâu hai tập đoàn Liêu thị và Vu thị đã cạnh tranh với nhau trêи mọi phương diện.

Liêu Thần Duệ và Vu Nhuệ Thiên còn là đối thủ thành tích của nhau khi cả hai mới chỉ là những học sinh cấp ba.

Đúng là duyên nợ trời ban.
Rất lâu sau, Liêu Thần Duệ chủ động buông tay ra trước.

Lúc này, Nhuệ Thiên mới nhìn sang cô, mang trong mình phong thái của một quý ông lịch lãm mở miệng.

"Còn quý cô xinh đẹp đây là..."
Anh ta bất ngờ nâng tay cô lên, lịch thiệp hôn xuống mu bàn tay cô khiến người đàn ông bên kia nhíu mày.
Ninh Thuần ngại ngùng muốn rút tay lại.

"À...!Tôi là Lục Ninh Thuần."
"Cái tên mới đáng yêu làm sao."
Người đàn ông lên tiếng khen ngợi cô.

Rồi anh ta hướng về Liêu Thần Duệ, bất chợt hỏi thăm.


"Em trai anh dạo này vẫn khoẻ chứ?"
Bàn tay đang lắc ly rượu của hắn đột nhiên dừng lại.

Đôi mắt sắc bén loé lên một tia quỷ dị.

Sau đó lại trở về như bình thường, tĩnh lặng như mặt nước.
"Vẫn khoẻ, cám ơn Vu tổng đã quan tâm."
"Vậy thì tốt."
Vu Nhuệ Thiên mỉm cười như có như không.
Hàn Nhiễm thấy vậy vội ôm cánh tay người bên cạnh, nhỏ nhẹ nói.

"Vu tổng, em muốn khiêu vũ một chút."
Nhuệ Thiên liền nhìn cô ta cười cười.
"Được rồi."
"Tôi phải đi phục vụ mỹ nhân rồi, hai người ở lại vui vẻ."
Anh xin phép rồi dẫn Hàn Nhiễm đi ra giữa sàn nhảy.

Lục Ninh Thuần đứng bên cạnh nãy giờ cảm thấy có chút lạ.

Lúc nãy Hàn Nhiễm với Liêu Thần Duệ như không thân không biết, chỉ gật đầu chào hỏi.

Sau một hồi tiếp chuyện, cô vì quá mỏi chân nên đã xin phép hắn ra một góc để ngồi.

Hôm nay cô mang một chiếc váy dài chấm đến đất cho nên phải mang đôi giày cao hơn một chút để phù hợp.

Nhưng vì cô không quen mang cao đến vậy cho nên chân bị nhức mỏi do đứng quá lâu.

Ninh Thuần cảm thấy bên trong ồn ào quá nên đã ra ngoài ban công ngồi hóng gió một chút.

Đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một bóng dáng cao lớn trong bộ âu phục xám.

Mái tóc bạch kim phảng phất trong gió như một bức tranh.

Cô tròn xoe mắt bật dậy.
"Bách Niên?"
Trình Bách Niên nở nụ cười ma mị.

"Trùng hợp thật, lúc nãy tôi thấy cô đang dự tiệc với bạn nên không tiện lại chào hỏi."
Anh ta quét mắt nhìn bộ dạng của cô, khẽ nhận xét.
"Nhìn cũng không tồi đấy.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.