Con Mồi Nguy Hiểm

Chương 46: Tình Cờ Gặp Mặt





Sau khi phiên chợ đen kết thúc, Leo đã sắp xếp một cuộc gặp mặt với đối tác cho Niên Vân Ni vào ngày hôm sau.

Đối tượng chính là ông trùm băng đảng Solomon ở Lybia.

Địa điểm là tại phòng ăn VIP kín đáo trong một khách sạn cao cấp nằm ở giữa lòng thành phố Milan.
"Tôi không ngờ bà trùm Elina nổi tiếng lại trẻ đẹp như vậy đấy."
Khalifa ngồi đối diện người phụ nữ, nở nụ cười đầy ám muội.

Niên Vân Ni đã quá quen với ánh mắt của bọn đàn ông nhìn mình nên cô vẫn điềm nhiên lạnh lùng như cũ.
"Cám ơn lời khen của anh.

Nhưng mà tôi vẫn giữ nguyên qui tắc của mình, chúng tôi sẽ chỉ tiến hành làm đơn hàng của anh khi nhận được trước 50% số tiền."
Khalifa nhếch môi mang theo sự giễu cợt.

"Elina, cô không cảm thấy qui tắc của mình hơi quá đáng sao.

Tất cả những tổ chức bán vũ khí khác đều chỉ nhận tiền khi khách hàng nhận được hàng đúng và đủ số lượng.

Từ trước đến nay tôi chỉ đưa tiền khi đã nhận được hàng của mình.

Và đó là qui tắc của tôi."
Ông ta cố tình nhấn mạnh câu nói cuối.

Niên Vân Ni không hề nao núng trước thái độ cứng rắn của ông, thẳng thừng nói.

"Vậy thì công việc làm ăn giữa chúng ta kết thúc tại đây.

Tôi rất tiếc."

"Tôi không nghĩ một người làm ăn lớn như cô lại không biết trước biết sau như vậy.

Nếu cô cứ cứng nhắc thì sẽ mất đi một khách hàng lớn đấy."
Lão Mafia kia không vui khuyên bảo cô.

Nhưng đáp lại ông ta, cô chỉ cười nhạt.

"Khách hàng lớn hay không thì tôi chưa biết được nhưng tôi biết vị khách đó sẽ mất đi cơ hội sở hữu vũ khí tối tân nhất hiện nay.

Ít nhất thì cũng phải bốn, năm năm nữa các tổ chức hay công ty vũ khí khác mới có thể làm ra được những loại vũ khí như chúng tôi.

Nếu ngài Khalifa đây chấp nhận chờ đợi thì chắc cũng không sao cả."
Giọng điệu của Niên Vân Ni vô cùng tự tin mang theo niềm kiêu hãnh của tổ chức Papillon.

Vẻ mặt của Khalifa vẫn điềm tĩnh nhưng ánh mắt đã thoáng vẻ chần chừ trước lời nói của cô.

"Cô ngạo mạn thật đấy, không khác lời đồn là bao."
Bà trùm vũ khí, nhan sắc diễm lệ, tính khí mạnh mẽ quyết liệt, không bao giờ chịu yếu thế trước một ai.

"Không dám nhận, tôi chỉ nói sự thật thôi."
Lời nói của Niên Vân Ni quả thực khá ngạo mạn nhưng không phải không đúng.

Cô hoàn toàn có cơ sở để kiêu ngạo khi đang trị vì cả một tổ chức vũ khí hàng đầu thế giới.

Các tổ chức mafia đang muốn đặt hàng vũ khí của cô còn phải xếp hàng chờ.

Khalifa suy đi tính lại một hồi vẫn là phải chịu nhún nhường trước người phụ nữ kia.
Cuối cùng hai bên đã quyết định ký hợp đồng và định ngày giao hàng.

Sau khi Khalifa cùng thuộc hạ đi khỏi, Leo bước lại bên cạnh cô nói.

"Chủ nhân, Niên tiên sinh đang đợi người ở quán cà phê tầng 89."
"Tôi biết rồi."
Niên Vân Ni khẽ đáp lại.

...
...
Niên Vân Ni một mình bước vào trong thang máy.

Đưa tay bấm nút có con số 89.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại cho đến khi chiếc giày da Ý của ai đó đưa vào làm chặn quá trình đóng lại của cánh cửa.

Cánh cửa lại mở ra, Niên Vân Ni ngẩng mặt lên, trong phút chốc đôi mắt xinh đẹp mở lớn.

Người đàn ông cao lớn bước vào trong thang máy như một áp lực vô hình tràn vào trong không gian chật hẹp.

"Một thời gian rồi không gặp, Niên tiểu thư."
Liêu Thần Duệ đứng ngay trước mặt cô, giọng tràn đầy từ tính nói.

Người đàn ông đứng rất sát cô, thân thể cao lớn chỉ cách cô có mười phân che đi cả ánh sáng trong thang máy.

Cánh cửa thang máy từ từ đóng lại.

Trong không gian chật hẹp chỉ còn mình cô và hắn.

"Gặp được Liêu tổng ở một nơi xa xôi như thế này, đúng là bất ngờ thật."
Giọng của cô vang lên rất điềm tĩnh, không có vẻ gì là kinh ngạc.


"Sao tôi lại thấy Niên tiểu thư không có vẻ gì là bất ngờ nhỉ."
Hắn nhướng mày quan sát vẻ mặt người phụ nữ.
Niên Vân Ni lạnh nhạt mở miệng.
"Liêu tổng nhìn không kỹ rồi."
"Nhưng mà anh không bấm tầng lên sao?"
Cô lại liếc qua bảng điều khiển hỏi.

Người đàn ông vẫn đứng yên chắn ngang trước mặt cô không nhúc nhích, chỉ với tay bấm nút tầng 90 rồi lại nhìn cô.
"Dù vậy, Liêu tổng không cảm thấy mình đứng thế này sẽ rất mất lịch sự sao? Có người muốn vào thang máy thì phải làm sao đây?"
Cô lạnh lùng hỏi.

"Khi nào có người thì chúng ta sẽ tính tiếp.

Còn bây giờ tôi cảm thấy đứng như thế này nói chuyện sẽ tốt hơn."
Liêu Thần Duệ điềm nhiên mở miệng.

Niên Vân Ni khoanh tay trước ngực, hơi nghiêng đầu nói.
"Tình hình của Liêu tổng có vẻ đã ổn định rồi nhỉ, còn có thể chạy đến đây vui chơi?"
"Tại sao Niên tiểu thư lại biết tôi đến đây không phải vì công việc? Em điều tra tôi sao?"
Đôi lông mày anh tuấn nhướng cao, giọng nói vẫn đều đều truy hỏi cô.

"Cũng giống như Liêu tổng đây đã cho người theo dõi tôi thôi.

Sao nào? Hoà nhau rồi chứ?"
Cô không hề phủ nhận ngược lại còn tiến lên một bước gần như dính sát vào cơ thể người đàn ông nhưng cô đã khoanh tay trước ngực làm hàng rào chắn giữa hai cơ thể.

Niên Vân Ni không phải Lục Ninh Thuần, cô không sợ bất cứ điều gì cả.
Liêu Thần Duệ ánh mắt có chút khựng lại, sau đó lại tràn ngập hứng thú nhìn cô.

Quả nhiên cô biết rất rõ tất cả.
Người phụ nữ này quả thực không thể xem thường cô được.

"Sao có thể nói hoà là hoà được chứ? Niên Vân Ni tôi nói cho em biết, Liêu Thần Duệ này hận nhất là bị kẻ khác tính toán.

Tôi, sẽ không buông tha cho em đâu."
Thanh âm cứng rắng vang lên hướng về phía cô.

Niên Vân Ni đột nhiên cười lạnh.

"Liêu tổng yên tâm, Niên Vân Ni tôi cũng hận nhất là kẻ khác làm tổn thương người thân của mình.

Tôi nhất định không tha cho kẻ đó đâu."
Bàn tay rắn chắc của hắn bỗng nhiên vòng qua eo người phụ nữ kéo cô dán chặt vào người mình.

Mùi hương Vanilla quen thuộc lại chui vào hô hấp người đàn ông.
"Được thôi, vậy chúng ta cứ chờ xem.

Trò chơi này ai mới là kẻ thắng cuộc?"
Liêu Thần Duệ giọng điệu hơi cao ngập tràn thích thú.

Nhưng người phụ nữ lại lạnh lùng gỡ tay hắn ra khỏi eo mình.

"Xin lỗi Liêu tổng đây, nhưng nếu anh thích chơi trò chơi thì hãy chơi một mình đi.

Tôi, không có hứng thú chơi cùng anh đâu."
Cô lạnh lùng khước từ.


Đúng lúc này cửa thang máy kêu một tiếng rồi mở ra.

"Vậy tôi xin phép đi trước."
Niên Vân Ni cao giọng nói, nhích người mình ra, đi lướt qua vai người đàn ông để ra khỏi thang máy.

...
...
"Chú."
Niên Vân Ni nhìn thấy người đàn ông trung niên ngồi bên bàn cà phê ngoài trời, đang chậm rãi nhìn ngắm thành phố bên dưới, không kiềm lòng được mà cất tiếng gọi.

Niên Khiếu quay đầu nhìn thấy cô liền đứng lên ôm chầm lấy cháu gái mình.

"Ni Ni, ta nhớ cháu quá."
Hai người ôm nhau trong chốc lát, Vân Ni liền kéo ông ngồi xuống.

Cô gọi một tách cà phê sữa rồi nói chuyện cùng ông.
"Chú cháu ta thời gian qua ai cũng bận rộn, chẳng có thời gian gặp nhau gì cả.

Gần đây cháu có về Niên gia không?"
Niên Khiếu hỏi thăm cô.

Vân Ni có chút trầm lắng khi ông hỏi về Niên gia, chỉ khẽ lắc đầu.

"Không, lâu rồi cháu không có về."
"Sao vậy? Cháu vẫn còn giận cha chuyện Đắc Vi sao?"
Niên Khiếu ngạc nhiên, quan tâm hỏi.

Sau khi Đắc Vi mất, Niên Cảnh Lai cha cô dường như không bao giờ nhắc đến tên chị cô.

Ngay cả những thành viên khác trong gia đình cũng không dám nhắc vì sợ cha cô nổi giận.

Mọi người đều biết cái chết của đứa con gái lớn vừa là nỗi đau nhưng cũng vừa là nỗi xấu hổ của nhà họ Niên thế nên không ai dám nhắc đến.

Chỉ có Niên Vân Ni cả gan nhắc đến Đắc Vi trong ngày sinh nhật của chị ấy.

Lúc đó cô và cha đã tranh cãi rất to.

Thời gian sau đó mọi thứ cứ tiếp diễn như thế.

Cô luôn cho rằng chị mình vì bị người đàn ông kia tổn thương nên muốn tự sát.

Nhưng cha cô cũng là một phần tác nhân trong đó.

Nếu không phải từ nhỏ, ông gây áp lực lên Niên Đắc Vi nhiều như thế chị ấy cũng không bức bối muốn giải thoát cho bản thân sớm như vậy.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.