Con Mồi Nguy Hiểm

Chương 57: Kẻ Đã Ám Sát Hắn





Một buổi tối, tuyết tiếp tục rơi dày đặc trắng xoá cả một thành phố Milan, các con đường nhỏ đều bị tuyết đóng lại hai bên.

Rất nhiều người phải đi ra dọn tuyết trước nhà.

Cùng lúc đó một chiếc xe hơi sang trọng dừng lại trước một căn nhà nhỏ cũ nát trống vắng giữa một vùng.
Liêu Thần Duệ cùng với các thuộc hạ của mình bước xuống xe, đi thẳng vào sân trước của căn nhà.

Đến trước cánh cửa gỗ cũ nát.

Hắn gõ cửa hai tiếng.

Stephen ở bên trong liền mở cửa cúi chào chủ nhân của mình.

"Liêu tổng."
"Hắn đâu?"
Liêu Thần Duệ hỏi.

"Hắn đang bị bắt trói dưới hầm, đã bị tra tấn từ đêm qua đến giờ."
Stephen nghiêm nghị đáp.

Hắn theo Stephen đi xuống tầng hầm của căn nhà liền trông thấy một tên người Anh da trắng nhiều râu bị trói chặt trên ghế.

Trên mặt đầy vết tích bầm tím và vết thương đang rỉ máu.

Y cả người rũ rượi gục trên ghế, vừa nghe thấy tiếng bước chân liền chậm rãi ngước mặt lên.

"Hắn ta là một sát thủ người Anh có tiếng trong giới hắc đạo chuyên được thuê để ám sát, tên là Davis Bogar."
Stephen giới thiệu sơ qua về lai lịch của y.
Liêu Thần Duệ ngồi xuống cái ghế ngay đối diện, lạnh lùng hỏi.

"Ai là người đã thuê mày?"
Davis Bogar ngước mắt nhìn hắn, khinh bỉ mở miệng.
"Mày nghĩ tao sẽ nói cho mày biết?"
Y làm sát thủ bao nhiêu năm nay, độ lì đòn của y cũng không phải dạng vừa.


Đánh bao nhiêu cũng không chịu khai.
Liêu Thần Duệ không hề tức giận trước thái độ của y, ngược lại còn nở nụ cười thâm hiểm.

Hắn liếc mắt với Stephen đang đứng bên cạnh.
Stephen liền lấy từ trong một hộp dụng cụ đồ nghề ra hai cây đinh lớn và một cây búa.

Bước tới trước mặt tên sát thủ kia.

Davis có chút dè chừng, rúc người lại.
"Mày định làm gì?"
Stephen nở nụ cười lạnh lẽo như tiết trời bên ngoài.

"Tao sẽ cho mày biết cảm giác bị đâm xuyên thịt là thế nào."
Davis kinh ngạc muốn giãy giụa nhưng bản thân đã bị trói chặt trên ghế không thể nhúc nhích.

Stephen đặt đầu nhọn của cây đinh lên trên cổ tay của y.

Tay bên kia chậm rãi cầm búa giơ lên cao.

Tên sát thủ trong phút chốc mặt mày đã trắng bệch, y cảm nhận được đầu đinh nhọn hoắc chạm vào da thịt mình.

Stephen lấy hết sức cầm búa giáng xuống.

"Khoan!"
Davis kinh sợ hét lên.

May mắn làm sao Stephen dừng tay kịp thời vì cây búa chỉ còn cách năm phân nữa là chạm đến đầu đinh.

"Tao nói, tao sẽ nói.

Nhưng có một điều kiện." Davis nặng nề mở miệng.

"Nói."
Liêu Thần Duệ uy nghiêm ra lệnh.

"Bọn mày không được giết tao hay đóng đinh tao, tao sẽ nói."
Davis ra điều kiện với hắn.

Người đàn ông nghiêng đầu nhìn y, lãnh đạm đáp.

"Được thôi."
Davis thở hổn hển mấy hơi mới khó khăn lên tiếng.

"Người đã thuê tao giết mày..."
Y chậm rãi nói ra cái tên.
"Là một người phụ nữ tên là Elina."
Khi tên sát thủ vừa thốt ra cái tên, ánh mắt người đàn ông trong một khoảnh khắc đã đông cứng thành lớp băng lạnh, vẻ mặt không thể tin được.
"Mày nói cái gì?"
"Tao nói người kêu tao giết mày là Elina..."
Davis khó chịu lặp lại.

Liêu Thần Duệ bất thình lình bật dậy nhào đến nắm lấy cổ áo y.
"Mày đang nói dối!"
"Tao không có nói dối, súng bắn tỉa cũng là cô ta cho tao dùng để bắn mày."
Giọng điệu của tên sát thủ vang lên đầy vẻ chắc chắn.

Con ngươi đen láy của Liêu Thần Duệ xoáy sâu như một vùng biển sâu không thấy đáy.

Hơi thở đầy hàn khí phát ra từ người đàn ông khiến người đối diện có chút dè chừng.

Liêu Thần Duệ không nói thêm một câu gì chậm chạp thả cổ áo y ra, bàn tay cuộn chặt thành quyền.

Thì ra tất cả cuối cùng cũng chỉ là một màn kịch mà cô đã sắp đặt ngay từ đầu để chơi Liêu Thần Duệ hắn.

Một lần nữa hắn đã bị người phụ nữ đó lừa gạt.
Hắn biết Niên Vân Ni vô cùng mạnh mẽ quyết liệt nhưng không thể tưởng tượng được người phụ nữ đó lại có thể thâm hiểm đến mức như vậy.


Cho người bắn hắn xong lại có thể điềm nhiên như không biết gì đưa hắn về trị thương còn cùng hắn triền miên trên giường.
Những ngày Liêu Thần Duệ ở cùng cô trong ngôi biệt thự đó, chưa có một giây nào hắn nghi ngờ cô.

Niên Vân Ni quá kín kẽ quá thâm sâu, hắn thực sự không nhìn ra nổi lòng dạ người phụ nữ đó.
Stephen cũng cảm nhận được sự khác lạ của chủ nhân, không dám gọi hắn.
Người đàn ông đứng đó trầm lặng một lúc rất lâu.

Giống như một kẻ bị phản bội chông chênh giữa mọi thứ.
Như sự tĩnh lặng của biển sâu trước một cơn bão lớn sắp ập đến.

"Tao đã nói cho mày biết rồi thì phải giữ lời đi chứ?!"
Davis không đủ kiên nhẫn mà lớn tiếng thúc giục.
Liêu Thần Duệ lại liếc qua Stephen ra lệnh.

"Đi thôi, Stephen."
Stephen hiểu ý quăng búa và đinh qua một bên rời đi theo hắn.

Tên Davis Bogar thấy bọn hắn định ra khỏi phòng ngay lập tức giận dữ nói.

"Này, phải thả tao ra chứ? Mày đã hứa rồi đó!"
Liêu Thần Duệ ra đến cửa thì dừng bước, quay đầu thấp giọng đáp.
"Tao chỉ hứa không giết mày chứ không hứa thả mày ra."
Nói xong hắn liền ra khỏi phòng bỏ lại sau lưng những câu chửi rủa của Davis.

Thần Duệ tiến thẳng ra cửa trước, sau khi bước ra khỏi căn nhà, hắn quay đầu nhìn lại, lạnh lẽo lên tiếng.
"Căn nhà này đã cũ nát quá rồi đừng nên để lại."
Nói xong, hắn ngay lập tức ngồi vào trong xe của mình rời đi.

Chỉ còn Stephen ở lại, y lấy ra hai can xăng đã chuẩn bị trước từ trong cốp xe của mình rải khắp xung quanh căn nhà.

Sau đó lôi bật lửa từ trong túi quần mình ra, bật lửa lên ném về phía trước.

Căn nhà ngay lập tức bốc cháy.

Ngọn lửa bốc lên cao nghi ngút khói mù mịt cả một vùng.
****************
"Mọi người nghỉ ngơi ăn trưa đi.

Lát nữa chúng ta sẽ tiếp tục."
Cô nhìn qua các trợ lý thấp giọng bảo.
Trong phòng nghiên cứu rộng lớn của tổ chức Papillon, Niên Vân Ni đang làm việc cùng với các chuyên gia vũ khí khác nghiên cứu về loại tên lửa mới.
Niên Vân Ni rời khỏi phòng nghiên cứu, cởi áo blouse trắng bên ngoài ra treo lên giá rồi đi ra thêm một lớp cửa nữa.

Cô bước đi giữa hành lang vắng lặng với lớp kính trong suốt ở hai bên vách tường, mà chỉ cần ngó xuống là nhìn thấy cả một nhà máy rộng lớn khủng khiếp bên dưới đang diễn ra hoạt động sản xuất vũ khí.

Cô vừa trở lại văn phòng làm việc của mình thì đã nhìn thấy Leo đứng chờ bên trong.

Leo cầm điện thoại đưa đến trước mặt cô.
"Lúc nãy Niên tổng có gọi điện tới thưa chủ nhân."
"Tôi biết rồi"
Niên Vân Ni nhận lấy điện thoại của mình.

Cô có thói quen không giữ điện thoại trong người khi vào phòng nghiên cứu vì cô phải tập trung tối đa nên thường sẽ đưa cho Leo giữ giúp.

Cô vừa ngồi xuống bàn làm việc, Leo đã nhanh chóng báo cáo công việc.

"Đơn hàng của Salomon đã vừa được chuyển đi bằng máy bay vận tải.

Chắc là đêm nay sẽ đến nơi."
"Đã báo cho bên đó rồi chứ?"
Cô cẩn thận hỏi lại.

"Dạ rồi thưa chủ nhân."
"Còn đơn hàng của Victor thì sao?"
Cô lại hỏi.
"Tiến độ đang rất nhanh, chắc có lẽ tầm năm ngày nữa là đầy đủ hàng hoá."
Leo đáp.


"Vậy thì tốt."
"Thuộc hạ của chúng ta ở Milan báo rằng, Liêu Thần Duệ vừa lên máy bay trở về nước.

Có vẻ như anh ta đã tìm ra tên sát thủ kia."
Leo cẩn thận báo cáo lại.

Chuyện này đã nằm trong dự tính của bọn họ.
Đã gần một tháng rồi, hắn chưa trở về nước.

Niên Vân Ni biết rằng ngoại trừ việc hắn muốn tìm tên sát thủ kia còn có một lý do nữa đó là vết thương của hắn quá nặng nên không thể đi máy bay.

Vết mổ của hắn cần đợi ít nhất một tháng để ổn định, mới có thể chịu được việc di chuyển bằng máy bay.
Có vẻ một cơn bão lớn sắp ập đến rồi đây.
Sau khi Leo rời đi cô mở lại lịch sử cuộc gọi của mình thấy có hai cuộc gọi nhỡ từ Niên Kiệt.

Niên Vân Ni liền bấm nút gọi lại rồi áp điện thoại lên lỗ tai mình.
"Em nghe đây."
***************
Giữa sân bay đông đúc, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông cao lớn, ngũ quan anh tuấn, khí chất cao ngạo uy quyền.

Vẻ đẹp trai của hắn khiến cho bất kỳ phụ nữ nào cũng phải ngoái nhìn.

Liêu Thần Duệ vừa bước ra khỏi cổng đã có Trương Luân và hai tên vệ sĩ chạy đến đón mình.

Trương Luân cúi đầu trước mặt hắn.

"Chào mừng anh trở về nước, Liêu tổng."
Đi theo Liêu Thần Duệ còn có một tên thuộc hạ đẩy hành lý cho mình.

Vai hắn vẫn còn bị thương nên phải chờ đến tuần thứ 4 vết thương tương đối ổn định mới trở về được.

"Mấy tuần qua vất vả cho cậu rồi trợ lý Trương."
Liêu Thần Duệ khẽ nói.

Trương Luân vội vàng đáp.

"Tôi không có vất vả gì lắm thưa Liêu tổng, cũng nhờ phó tổng rất có năng lực."
Hắn gật gù.
"Đúng vậy, Minh Hiên đã làm rất tốt khi tôi vắng mặt."
Hai người cùng vệ sĩ bắt đầu di chuyển ra xe bên ngoài.

Vừa ngồi vào xe, Liêu Thần Duệ đã lên tiếng hỏi.

"Bên phía La Đồng Vĩ đã di chuyển căn cứ chưa?"
"Dạ rồi thưa Liêu tổng, băng đảng Phiêu Ma đã chuyển đi.

Hiện nay La Đồng Vĩ cũng đang tuyển thêm rất nhiều lính mới theo lời dặn của Liêu tổng."
Trương Luân kính cẩn nói.

"Đã hẹn gặp mặt với viên cảnh sát Vương Nhật Anh rồi chứ?"
"Dạ rồi thưa giám đốc, tôi đã sắp xếp một bữa ăn tối nay cho hai người rồi ạ."
Liêu Thần Duệ gõ gõ ngón tay lên đầu gối khẽ trầm tư.

Bây giờ chỉ còn đợi hàng từ Papillon nữa thôi.

Hắn nhất định sẽ không tha thứ cho kẻ đã tính toán mình, nhất định sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.