Liêu Thần Duệ sau đó tìm thấy cô đang sắp xếp các dụng cụ trong bếp cùng với Cao Dung.
Niên Vân Ni dường như rất thích trang hoàng nhà bếp của mình.
Mọi thứ được cô sắp xếp rất tỉ mỉ theo màu sắc và hình thù.
Cao Dung đứng phía sau cô phát hiện ra có người vừa bước vào, muốn lên tiếng chào hắn nhưng người đàn ông đã ra hiệu cho cô ấy phải im lặng.
Cao Dung liền biết ý âm thầm lui ra ngoài cho hai người có không gian riêng.
Niên Vân Ni đang sắp xếp mấy chiếc hộp chứa các loại hạt đậu.
Theo quán tính cô đưa một chiếc hộp cho người phía sau để rướn người lên đổi vị trí của mấy cái hộp trên cao.
"Dung Dung, cầm giúp chị thứ này với."
Người phía sau rất nhanh đỡ lấy giúp cô.
Niên Vân Ni nhón chân lên cao để đổi vị trí mấy cái hộp nhưng vì phần kệ quá cao khiến cô mất thăng bằng ngã về phía sau.
Chiếc hộp ở trên kệ chưa được đẩy sát vào cũng vì thế mà nghiêng ngả muốn rơi xuống người cô.
Bất thình lình có một thân ảnh cao lớn đỡ lấy cô từ phía sau, còn có một cánh tay nhanh như chớp thò ra chộp lấy chiếc hộp đang rơi kia.
Niên Vân Ni hết hồn còn tưởng là hộp đậu kia đã rơi trúng người mình rồi.
Cô giật mình xoay đầu phát hiện người phía sau mình lại là Liêu Thần Duệ.
"Thần Duệ..."
"Em làm cái gì vậy hả?"
Người đàn ông không vui hỏi cô.
"À, em đang muốn sắp xếp lại nhà bếp một chút ấy mà."
Cô thật thà đáp.
Tự hỏi sao hắn lại nổi giận vậy.
Liêu Thần Duệ với chiều cao nổi trội của mình rất dễ dàng cất lại hộp đậu lên kệ.
Sau đó ôm lấy người phụ nữ vào lòng, nôn nóng nói.
"Em cứ để người hầu làm mấy việc này là được rồi.
Sao lại đi làm mấy việc linh tinh này?"
Còn xém tí nữa làm mình bị thương.
Niên Vân Ni nghiêng đầu khẽ đáp.
"Tại em thích tự mình sắp xếp mấy thứ này mà.
Không phải là anh không thích cho em sắp xếp đồ đạc trong bếp của anh đó chứ?"
Người đàn ông vội phủ nhận.
"Đương nhiên không phải vậy rồi.
Anh chỉ sợ em vất vả thôi."
Ngược lại hắn còn rất vui vì cô thực sự xem nơi này như nhà của chính mình.
"Không có đâu.
Đây là sở thích của em mà, sao lại vất vả được."
Cô cười cười nói.
Liêu Thần Duệ bất giác trở nên trầm mặc nhìn cô.
Niên Vân Ni cảm thấy người đàn ông này tối nay dường có chuyện gì đó khiến hắn không được vui.
"Anh sao vậy?" Niên Vân Ni khẽ quan sát hắn, mở miệng dò hỏi.
Người đàn ông chầm chậm nhìn cô, giọng nghiêm nghị vang lên.
"Ni Ni, đừng uống thuốc tránh thai nữa."
Nghĩ đến việc cô không muốn mang thai con của hắn khiến cho Liêu Thần Duệ cảm thấy hụt hẫng lại rất khó chịu.
Trước đây, hắn không muốn những người phụ nữ khác có thể tùy tiện mang trong mình nòi giống của hắn.
Nhưng đối với Niên Vân Ni, hắn đột nhiên lại có một nỗi khát khao rằng cô có thể mang thai cho hắn, trở thành mẹ của con hắn.
Ở bên cạnh hắn vĩnh viễn không thể tách rời.
Cô ngạc nhiên trước lời nói của Liêu Thần Duệ.
Hắn biết cô uống thuốc ngừa thai rồi ư?
Niên Vân Ni đã dùng thuốc tránh thai từ lần đầu tiên lên giường với hắn.
Cho đến tận bây giờ, cô vẫn dùng biện pháp tránh thai.
Bởi vì cô và hắn ở hiện tại vẫn chưa phải thời điểm thích hợp có em bé, không phải sao?
Người đàn ông nhìn thấy cô im lặng trước lời yêu cầu của mình, trong lòng lại trở nên nôn nao.
Niên Vân Ni cụp mắt né tránh hắn, thấp giọng đáp.
"Không được."
Liêu Thần Duệ càng nóng nảy hơn, nâng cằm cô lên, nhướng mày hỏi.
"Chẳng lẽ em không muốn sinh con cho anh sao?"
Cô chớp mắt nhìn hắn, nghiêm túc nói một câu.
"Em chỉ sinh con cho chồng của em thôi."
Một tia sáng loé chớp trong đôi mắt đang u ám của hắn.
Người đàn ông đột ngột ôm chặt lấy cô, cúi đầu nói.
"Vậy thì chúng ta kết hôn là được rồi."
Hai từ kết hôn trôi tuột ra khỏi miệng hắn một cách thật dễ dàng.
Trông thấy bộ dạng vội vàng của người đàn ông, Niên Vân Ni lại đưa ngón tay đẩy đẩy ngực hắn ra, có chút giận dỗi.
"Chẳng lẽ anh muốn lấy em chỉ vì muốn em sinh con cho anh thôi sao?"
"Tất nhiên là không phải."
Liêu Thần Duệ chụp lấy bàn tay cô, thẳng thắn đáp.
"Bởi vì chỉ có em mới đủ tư cách làm vợ anh.
Trên thế giới này chỉ có em mới khiến cho trái tim anh lao lực đến như thế.
Ni Ni, lấy anh đi."
Giọng nói của Liêu Thần Duệ trầm ổn cất lên, mang theo một nỗi mong chờ.
Hai cánh tay rắn chắc vẫn ôm chặt lấy cô không buông.
Niên Vân Ni nhìn thấy sự căng thẳng được giấu trong đôi mắt thâm thúy của người đàn ông.
Trái tim có chút mềm đi.
Nhưng mà cô vẫn luôn đỏng đảnh như một nữ hoàng trước mặt hắn.
"Đây là lời cầu hôn của anh ư?"
Người đàn ông tự dưng hắng giọng mấy tiếng, ngập ngừng mở miệng.
"Nếu em nghĩ vậy thì chính là như vậy."
Lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Liêu Thần Duệ.
Thì ra là lại trông đáng yêu như vậy.
Bỗng dưng cô nổi hứng muốn chọc ghẹo hắn thêm.
"Niên Vân Ni em không chấp nhận một lời cầu hôn mang tính bộc phát vậy đâu."
Liêu Thần Duệ tiếp tục bị cô làm cho nôn nóng.
Hắn biết nữ hoàng ngạo kiều trong lòng không dễ chiều chút nào.
"Em yên tâm, anh nhất định sẽ đem nhẫn và hoa đến đường đường chính chính cầu hôn em."
Vẻ mặt của hắn chọc cười đến cô.
Không nghĩ đến Liêu Thần Duệ hắn lại chịu làm những hành động sến súa ấy chỉ vì mình.
Liêu Thần Duệ luôn luôn thông suốt mọi chuyện vậy mà trong việc cầu hôn này lại tỏ ra lúng túng như thế.
"Ni Ni, em đúng là người phụ nữ xấu xa mà."
Người đàn ông có chút giận dỗi khi nhìn thấy cô cười mình.
Ngay lập tức hung hăng hôn lấy người phụ nữ.
Niên Vân Ni cũng để mặc hắn trút giận lên môi mình.
Cô vòng tay qua cổ hắn, cùng đôi môi mỏng quấn quýt cùng một chỗ.
Mùi hương gỗ nhàn nhạt bao quanh lấy không gian của người phụ nữ, tấn công vào trong khuôn miệng nhỏ.
Trong căn bếp thanh bình, hai người ôm lấy nhau hôn hít một lúc lâu sau cũng vẫn còn lưu luyến không muốn dứt ra.
***********
Chiếc Puissant màu xám lái nhanh vào căn biệt thự của Liêu gia.
Liêu Minh Hiên bước xuống xe, bộ dạng nghiêm trọng đi vào trong nhà.
Anh rất nhanh tìm thấy cha mình đang uống trà trong phòng khách.
Liêu Vĩnh nhìn thấy đứa con trai út của mình bước vào, thái độ vẫn điềm nhiên uống trà.
Liêu Minh Hiên bước tới vài bước, khẽ nói.
"Thưa cha con mới về."
"Về rồi đó à."
Ông chỉ hờ hững hỏi một câu.
"Vâng."
Liêu Minh Hiên đáp.
Anh ta chằm chằm nhìn cha mình một lúc lâu khiến cho ông phải khó chịu lên tiếng hỏi.
"Sao con lại nhìn ta như vậy?"
Liêu Minh Hiên cuối cùng cũng mở miệng nói.
"Sao cha lại đến gặp Ninh Thuần?"
Liêu Vĩnh đặt tách trà xuống, ngước nhìn anh.
"Nó nói với con sao?"
Ngày hôm qua, ông đã chủ động hẹn gặp mặt Lục Ninh Thuần.
Nói với cô ta rằng, nên tự cảm thấy xấu hổ khi bám lấy con trai ông.
Từ sau vụ việc hủy hôn của Liêu Thần Duệ, ông không thể kiểm soát được đứa con trai lớn của mình nên đành phải chuyển hướng sang Liêu Minh Hiên.
Đã một đứa ngỗ ngược không nghe lời ông, ông không thể để đứa thứ hai cũng như thế.
Vợ ông mất từ sớm, một mình ông phải dạy dỗ cả hai đứa con trai khôn lớn.
Vậy mà bây giờ vì phụ nữ mà cả hai đều cãi lời ông.
"Không phải cô ấy nói nhưng mà cha, chuyện của con và Ninh Thuần là chuyện tình cảm riêng tư của bọn con.
Xin cha đừng xen vào."
Anh biết được cha mình tìm gặp Ninh Thuần thông qua báo cáo của thuộc hạ theo dõi cô hàng ngày.
Minh Hiên hiểu với tính cách của Ninh Thuần, cô tuyệt đối sẽ không nói với anh chuyện này dù chính mình đã chịu ủy khuất thế nào.
Từ sau khi anh hai hủy hôn, cha của Minh Hiên lại bắt đầu theo dõi kiểm soát anh nhiều hơn.
Ông còn muốn anh đi xem mắt với vị tiểu thư con nhà giàu nào đó nhưng Minh Hiên một mực từ chối.
"Đúng là càng ngày càng không ra thể thống gì.
Có phải con cũng muốn học tập theo anh trai mình muốn chống đối ta không?"
Liêu Vĩnh không hề vui trước thái độ của đứa con trai.
"Cha, con không phải muốn chống đối cha nhưng xin cha hãy để bọn con được quyền tự do chọn lựa và kết hôn với người mà bọn con yêu."
Liêu Minh Hiên hạ giọng nói với ông.
Liêu Vĩnh nghe thấy những lời của con trai mình, trong ánh mắt chỉ toàn giễu cợt.
"Đường đường là nam nhi chí lớn, là thiếu gia của nhà họ Liêu vậy mà chỉ vì một người phụ nữ lại đi nói đến những loại tình cảm tầm thường như thế.
Tình cảm có giúp ích được cho Liêu thị không? Có khiến cho Liêu gia trở nên phồn vinh hơn không?!"
"Cha à, việc Liêu thị có phát triển hay không phải dựa vào thực lực của chính mình.
Tự tay con và anh hai sẽ xây dựng Liêu thị trở nên lớn mạnh hơn mà không cần cuộc hôn nhân nào hết."
Giọng của người đàn ông mạnh mẽ vang lên.
Liêu Vĩnh cảm thấy thật nực cười.
"Ta sẽ không nói nhiều với con nữa.
Nếu con không chia tay với người phụ nữ ấy thì đừng trách tại sao ta lại nặng tay với gia đình cô ta."
Liêu Vĩnh đã điều tra được cả gia đình Ninh Thuần đang định cư ở bên Mỹ.
Ông hoàn toàn có thể sai người đe doạ cha mẹ cô ta.
Nhưng Liêu Minh Hiên lại đứng thẳng lưng, cương quyết nhìn cha mình.
"Con biết cha sẽ không để yên chuyện này.
Nhưng con cũng sẽ dùng tất cả mọi thứ của mình để bảo vệ Ninh Thuần và gia đình cô ấy."
Khi Minh Hiên biết chuyện cha mình tìm gặp Ninh Thuần thì anh đã sớm chuẩn bị tinh thần rồi.
Liêu Minh Hiên sẽ dùng mọi cách để giữ trọn vẹn đoạn tình cảm này.
Cả đời này của anh chỉ dành cho Lục Ninh Thuần mà thôi..