Nếu có một từ dành cho anh…
Thì tôi sẽ nói…
Xin lỗi anh…
***
Hương chỉ thốt lên được cái tên “Phong” rồi ngất lịm. Cả người ngã xuống. Bàn tay của Vũ Phong kịp giơ ra đỡ lấy thân hình mềm oặt ấy. Khuôn mặt đầm đìa nước mắt, lông mày nhíu chặt lại.
Vũ Phong nhìn người con gái trong lòng mình. Cô thất bại rồi ư? Đau đến có thể ngất đi như vậy sao. Lấy tay lau dòng lệ vẫn tuôn tràn. Nước mắt của cô chạm vào ngón tay, tê buốt. Vũ Phong ngẩn người nhìn bàn tay của mình. Trong tim, một cảm xúc lạ lùng nào đó vừa vụt qua.
Rồi, vòng tay nhấc bổng Hương lên, anh chạy vội về phía cánh cổng trước mặt. Bước chân dài ra, tay ôm chặt hơn. Trời thì lạnh, sao trán lấm tấm mồ hôi? Lòng anh lúc này quặn lại, khó chịu vô cùng. Cái đồ ngốc này, lại khiến anh lo lắng đến thế.
Một tay ôm lấy cô, một tay cầm lái. Chiếc xe moto lượn lách qua làn người đông đúc, hướng về phía bệnh viện.
Vũ Phong bế Hương chạy xộc vào trong, lớn tiếng gọi bác sĩ. Y tá trực đêm nhấn nút gọi. Bác sĩ chạy đến và cô được đưa đến khu cấp cứu tạm thời. Trên giường bệnh trải ga trắng muốt, khuôn mặt Hương trắng bệch, môi bợt bạt hơi mấp máy. Bàn tay Phong nắm chặt lại, mắt căng ra, hết nhìn cô rồi lại nhìn vị bác sĩ.
-Cô ấy không sao.
Sau một hồi khám tổng thể, bác sĩ quay lại, nhíu mày:
-Chỉ là kiệt sức thôi. Do không ngủ đủ giấc, ăn uống thiếu chất, lại chịu áp lực nên bị ngất đi. Ở lại truyền nước biển, mai là có thể xuất viện.
-Vâng.
-À, vết thương ở chân, chút nữa tôi sẽ bảo y tá băng lại, kẻo nhiễm trùng. Cậu đi làm thủ tục đi.
-Vâng. Cám ơn bác sĩ.
Mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện khiến Phong cảm thấy khó chịu. Khi quay lại giường bệnh của Hương, đồng hồ treo trên tường, kim giờ và phút cùng gặp nhau trên con số 12.
-Qua nửa đêm… phép thuật sẽ biến mất…
Phong lẩm bẩm, cúi xuống nhìn cô. Phép thuật biến mất rồi, thời gian ngọt ngào cũng không còn. Cô khi tỉnh lại sẽ đối mặt với hiện thực như thế nào? Cô rất ngây thơ, chỉ biết hết lòng với mọi việc, không nghĩ rằng nếu thất bại bản thân sẽ thê thảm vô cùng. Chính bản thân anh cổ vũ cô đi bày tỏ, bây giờ lại thấy hối hận. Hối hận đã để cô đi… Hối hận đã thốt ra những lời ngu xuẩn như vậy… Những giọt nước mắt của cô làm tim anh nhói lên…
Điện thoại của Vũ Phong rung lên.
-Mẹ? Con có việc… dạ vâng… con sẽ về muộn một chút…. Vâng…
Đút điện thoại vào túi quần, Vũ Phong mới chợt nhớ, khi đưa Hương đến đây, do vội vã mà chẳng nói cho ai biết cả. Cô cũng chẳng mang điện thoại theo. Kiểu này, gia đình cô ấy sẽ rất lo lắng. Nhưng lúc này, anh không muốn để cô một mình. Cái cô ngốc này…..
Có tiếng nói chuyện rì rầm.
Mệt quá. Hương kéo chăn lên trùm kín đầu. Cô muốn ngủ thêm chút nữa. Nhưng khi giơ tay lên kéo chăn thì có một vật gì đó dính vào gần khuỷu tay, vướng víu vô cùng. Cô hé mắt nhìn. Cả người đau ê ẩm. Hương đưa tay lên che đi tia nắng chiếu dọi vào mặt. Phòng cô sao hôm nay lại kéo rèm lên vậy?
Hé mắt nhìn. Một màu trắng đập vào mắt. Lập tức cô mở to mắt, bật dậy.
Cô đang ở chỗ nào vậy? Đây không phải nhà cô, càng không phải phòng của cô. Ngó trái ngó phải, khi thấy bịch nước đã được truyền gần hết, lại thấy chiếc giường bệnh, Hương mới nhận thức mình đang nằm ở đâu.
-Tỉnh rồi à?
Một giọng nói vang lên. Hương quay ra phía cửa ra vào. Vũ Phong đang bước vào, khuôn mặt lộ vẻ nhẹ nhõm.
-Sao em lại ở đây?
-Em bị ngất. Tôi đưa em đến đây.
-Ngất?
-Uh. Do kiệt sức. Bây giờ em thấy trong người thế nào?
-Em ổn.
-Vậy, chờ đó, tôi đi gọi bác sĩ đến khám lại, rồi xuất viện.
Chiếc váy dạ hội khiến Hương đi lại vô cùng khó khăn. Mọi người đều nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên. Vào bệnh viện với chiếc váy tím lộng lẫy và bàn chân trần chắc chỉ có mình cô. Hương cúi đầu, mặt đỏ ửng, cố bước thật nhanh.
-Đằng nào mọi người cũng nhìn. Em đi nhanh như vậy để làm gì?
Vũ Phong bước theo cô, khẽ gọi. Anh có ý muốn bế cô, nhưng Hương gạt phắt đi. Như thế còn gây chú ý hơn. Không vì mình cô mà chính cả anh cũng đang thu hút bao nhiêu ánh mắt. Chiếc áo vest được cởi ra, vắt ngang cánh tay, bên trong là chiếc áo sơmi màu xám, kết hợp với thân hình cao lớn của Vũ Phong thật đẹp. Hương phải thừa nhận bản thân cũng có chút rung động. Vì vậy, tuyệt đối không để anh ấy bế. Tim cô sẽ đập loạn lên mất. Giày của anh lại to, chân cô đi vào chỉ chực tuột ra. Vết thương ở gót chân cũng không nặng, cô hoàn toàn có thể đi được. Điều quan trọng lúc này là về nhà. Mẹ đã gào lên khi cô gọi về. Đưa chiếc điện thoại cách xa tai để tránh âm thanh cao vút, cô nhăn mặt. Phen này, chết chắc rồi!
-Anh có thể đi nhanh được không?
-Em chắc chứ?
Vũ Phong nheo mắt nhìn cô, đôi môi hơi mím lại. Hương gật đầu không chút do dự, trèo lên chiếc moto. Và sau đó, mặt mũi tái mét, miệng hét ầm lên, hai tay vào qua eo mà ôm chặt lấy Vũ Phong. Không phải chạy mà là bay thì đúng hơn. Anh ta định ám sát cô à? Cô nói đi nhanh chứ đâu có nói là phóng thục mạng?
Chỉ mất 10 phút, cả hai đã có mặt trước cổng nhà Hương. Lảo đảo bước xuống, cô nói không ra câu:
-Em…. Em… sẽ không bao giờ…. Để anh chở em nữa đâu….
-Thì em bảo tôi đi nhanh mà?
-Đó không phải là nhanh! Mẹ ơi. Em tưởng tim mình bay luôn ra ngoài rồi chứ?
-Nhát gan.
-Ai cũng sẽ phản ứng như em thôi.
Cửa mở. Mẹ và Thu Hà ngó đầu ra. Nhìn thấy cô, họ trừng mắt, nhưng khi đưa mắt sang bên cạnh, ánh mắt lập tức có chút thay đổi. Cô chỉ kịp gọi “mẹ” rồi tay đã bị nắm lấy lôi tuột vào nhà.
-Anh chàng đó là ai?
Khi cô đã yên vị trong nhà, mẹ cô lập tức hỏi.
-Dạ?
-Cái cậu đẹp trai ngoài cửa ý. Bạn trai con à?
-Mẹ! Anh ấy chỉ là bạn con thôi. Anh ấy là người đưa con vào bệnh viện đấy.
-Thế thì mời cậu ta vào nhà, ẹ cảm ơn.
-Dạ?
Hương nhìn mẹ mình, rồi thở dài. Mẹ lại thế rồi. Những người mẹ bình thường khác khi thấy con gái mình đi cùng một chàng trai lạ mặt về thì lập tức tra hỏi, rồi cấm đoán, giảng một bài ca về tuổi còn nhỏ, phải học hành cho cẩn thận… Còn mẹ cô? “Bao giờ con có bạn trai đây?” , “Khi nào con dẫn bạn trai về nhà?” – Mẹ cô luôn tra tấn cô bằng những câu hỏi vô lý như vậy.
Cô há miệng định thanh minh về mối quan hệ với Phong thì…. Xoẹt… Mẹ cô đã tặng cho cô một cái nhìn cháy xém mặt, đưa tay chỉ về phía cửa ra vào.
Thế là Hương lủi thủi cắm đầu bước đi.
Khi cô bước ra, hình như Vũ Phong và Thu Hà đang nói chuyện gì đó. Phong đứng quay lưng về phía cô. Cô chỉ thấy khuôn mặt Thu Hà không được tốt lắm, tái mét lại.
-Hai người đang nói chuyện gì vậy?
Nhìn thấy cô, Thu Hà khẽ giật mình, bối rối hết nhìn cô rồi lại nhìn Vũ Phong.
Hương ngơ ngác nhìn chị mình, rồi đưa mắt sang phía Vũ Phong. Trước đôi mắt dò hỏi của cô, Vũ Phong mỉm cười:
-Không có gì. Chỉ là nói lại cho chị em chuyện hôm qua em bị ngất thôi.
-Vậy sao?
-Uh. Tôi nói cô ấy không phải lo, sức khỏe của em đã ổn định. Nhưng cô ấy vẫn không yên tâm.
Cô cảm động ôm lấy cánh tay Thu Hà, bặm môi.
-Chị. Em ổn mà. Chị đừng lo….
Thu Hà tránh ánh mắt cô, ấp úng đáp:
-Uh… uh… Chị…. Chị… sẽ không lo nữa….
Hương bật cười. Chị cô thật là… Thu Hà là người đa sầu đa cảm, chị ấy yếu đuối vô cùng. Thu Hà giống như một bông hoa violet mềm mại, duyên dáng nhưng lại mỏng manh. Bông hoa xinh đẹp này khiến ai ngắm nhìn cũng say mê và muốn che chở. Nhưng sao, nụ cười dịu nhẹ trên môi cô tự lúc nào dần đắng ngắt và khô cứng.
Một bàn tay đặt lên vai cô, siết nhẹ. Hương ngước lên, bắt gặp ánh mắt thâm trầm của Phong. Đôi mắt một đen một nâu tối lại, sâu thẳm không rõ vui hay buồn. Khuôn mặt của anh vẫn thản nhiên, không chút biểu cảm, nhưng đáy mắt càng ngày càng sẫm lại. Hương gật nhẹ một cái, cố để giọng nói của mình không khàn đi:
-Mẹ em nói, mời anh vào nhà để bà cám ơn.
-Tôi có việc phải đi rồi. Nói với mẹ em hộ tôi, xin bác thứ lỗi, lần sau tôi sẽ đến chào hỏi cho phải phép.
-Anh phải đi ư?
Nói xong, bản thân cô có chút ngạc nhiên. Giống như…. Cô đang níu kéo anh vậy. Nhưng trong lòng cô, lúc này, dâng lên nỗi quyến luyến, muốn Vũ Phong ở bên cạnh. Cô quay đi nơi khác, không để anh thấy ánh mắt bất an của mình. Dường như hiểu được tâm trạng của cô, Vũ Phong lấy bàn tay to xoa đầu cô, nhẹ giọng:
-Tôi phải đi, nhưng… tôi sẽ gọi cho em. Được chứ?
-Vâng…
-Vậy… tôi đi đây.
Chiếc xe gầm lên rồi lao đi. Bóng dáng chiếc áo màu đen cũng mất hút theo. Con người này, mãi mãi có bóng dáng của một cơn gió – tự do tự tại, không thể nắm giữ được, không có ai kìm nổi chân.
Cô nhìn theo cơn gió đó, đến khi khuất xa tầm mắt mới quay vào nhà.
Vừa đặt chân vào, Hương đã bị khuôn mặt giận dữ muốn ăn tươi nuốt sống của mẹ dọa cho giật mình. Bà đi đến chỗ cô với tốc độ nhanh khủng khiếp, nắm lấy cánh tay của cô và lôi cô đến chỗ ghế sôpha. Cô méo xẹo mặt, trong khi Thu Hà thì bịt miệng cố nín cười.
-Mẹ…
-Anh chàng đẹp trai của con đâu?
-Dạ?
-Giả ngây giả ngô cái gì hả? Mẹ hỏi anh chàng kia đâu?
-Anh ấy… anh ấy có việc nên phải đi rồi ạ…. Oái! Mẹ nghe con nói đã…. Anh ấy nói lần sau sẽ đến chào mẹ đàng hoàng….
-Nó nói như vậy thật ư?
-Thật ạ. Mẹ hỏi chị thì biết con nói thật hay không.
Mẹ cô đưa mắt sang phía Thu Hà. Chị cô lập tức vứt bỏ khuôn mặt cười cợt, nghiêm túc gật đầu. Bà nhìn cô rồi lại nhìn cô. Hương hiểu bà bắt đầu toan tính điều gì đó rồi.
-Cuối tháng này….Bố con về…. Dẫn cậu ta đến ăn cơm….
-Dạ? – Hương đứng phắt dậy
-Con… cả con nữa – bà chỉ tay vào Thu Hà – đưa bạn trai về nhà ăn cơm. Cấm kháng chỉ.
Cô đưa mắt nhìn chị, cổ họng khô khốc, khó khăn cất tiếng hỏi:
-Chị…. Đã….
-Uh. Hôm qua Bình đưa chị về. Chị nói với mẹ rồi. Bình và chị bắt đầu hẹn hò.
-Chúc… chúc mừng chị.
-Cảm ơn em.
Cánh cửa phòng ngủ vừa đóng lại sau lưng, nước mắt của Hương cũng bắt đầu rơi. Cô tựa người vào cửa, bàn tay nắm chặt lại. Nước mắt thi nhau rơi. Cô đưa tay bịt chặt miệng để không phát ra tiếng. Ngực thắt lại, khó thở vô cùng. Câu nói của anh, khuôn mặt hạnh phúc của chị cứ hiện ra trước mắt. Tất cả rõ ràng rồi, cơ hội cho cô cũng không còn nữa. Đau quá… Tim như có hàng ngàn mũi dao đâm vào, rỉ máu….
Hương không biết mình có thể mạnh mẽ đến thế. Cô vẫn có thể đối diện mà cười nói với Thanh Bình, thản nhiên đến kinh ngạc.
Lúc này, cô đang đứng trên hành lang, vô tình ánh mắt lướt qua sân trường, hình ảnh anh và chị sánh bước lập tức được thu vào. Họ cười nói với nhau, chị còn khẽ đập nhẹ lên vai anh. Dưới anh nắng vàng dịu, như một bức tranh, đẹp mắt lạ lùng. Và tim cô nhói lên một cái, đau buốt như kim châm.
-Chị cậu và anh Bình hẹn hò đúng không?
Mấy cô bạn đang đứng cùng cô, hiển nhiên cũng nhìn thấy khung cảnh đó.
-Uh.
-Họ đẹp đôi thật. Nếu là chị Thu Hà thì mình đồng ý.
-Vậy sao?
-Bởi họ thật sự rất hợp nhau, chỉ có chị Hà mới xứng đáng ở bên cạnh anh Bình thôi.
-Đúng vậy.
Hương cười, nụ cười nhạt thếch. Ra vậy. Phải xứng đôi thì mới nên ở bên cạnh nhau. Vậy thì cô không được rồi. Tay nắm quá chặt, móng bấm vào da, hằn từng vết đỏ thẫm.
Thu Hà ngẩng đầu lên, thấy cô thì cười rạng rỡ, vẫy vẫy tay. Hương cũng cười và giơ tay lên đáp lại. Thanh Bình nhìn chị cô rồi từ từ ngẩng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào cô. Nụ cười trên môi cô đông cứng lại, bàn tay đang vẫy vẫy cũng đờ ra. Anh cứ nhìn cô như vậy, một lúc lâu. Ánh mắt chiếu thẳng và chăm chú ấy khiến cô mất tự nhiên. Cô vội đưa mắt về hướng khác. Khi quay lại, anh không còn ở đó nữa. Ánh mắt lúc nãy còn trốn tránh, giờ lại hoảng loạn đưa khắp nơi tìm bóng dáng của anh. Sống mũi đã bắt đầu cay cay.
Bàn tay đang đặt trên lan can bị ai đó nắm lấy, và cô bị kéo tuột đi. Hương ngước lên bắt gặp đôi mắt nâu nhạt đang cúi xuống dò xét.
-Chúng… chúng ta đi đâu đây?
-Sân thượng.
Hải đáp gọn một câu rồi lại lôi cô đi. Khuôn mặt lạnh lùng, bàn tay nắm lấy tay cô siết chặt.
Khi cả hai đã đứng trên sân thượng, Hải vẫn không buông tay cô ra. Hương tròn mắt nhìn cổ tay mình bị cậu ta cầm. Tên này hôm nay lại sao vậy??
-Cậu định như vậy đến bao giờ?
Xoay người đối diện cô, Hải gằn từng chữ.
-Hả? Cậu nói gì tôi không hiểu.
-Cậu định trốn tránh đến bao giờ? Rõ ràng biết anh tôi không thích cậu, sao cứ cố chấp thế?
Cô hất tay cậu ta ra, giận dữ trừng mắt:
-Tôi không hiểu cậu nói gì.
-Cậu… Đây là lựa chọn của cậu ư? Lừa dối chính bản thân… Giả vờ cao thượng vui đến thế sao? Biết rõ bản thân không được chọn, cậu phải bỏ cuộc đi chứ? Còn tiếp tục thích anh tôi để làm gì? Chỉ có mình cậu đau thôi. Anh tôi đã chọn chị cậu rồi.
-Tôi biết! – Cô hét lên – Tôi biết. Cậu không cần nhắc nhở đâu. Nhưng, thích anh ấy, là lựa chọn của tôi. Cậu chẳng có quyền gì mà ngăn cản hay cấm đoán cả.
-Đó là lựa chọn sai lầm.
-Sai lầm thì cũng là quyết định của tôi.
-Anh tôi sẽ không bao giờ chọn cậu đâu. Kể cả không có chị cậu đi chăng nữa, anh ấy cũng không bao giờ chọn cậu…
BỐP!!!
Bên má trái của Hải in hằn vết năm ngón tay của cô. Nhìn bàn tay vừa giơ lên của mình rồi nhìn má cậu ta đỏ ửng, Hương hốt hoảng lùi lại.
-Xin… xin lỗi… Tôi…
Hải không tức giận, cũng chẳng kinh ngạc gì, đôi mắt nâu chỉ dửng dưng nhìn cô như thể người bị ăn tát không phải cậu ta vậy.
-Cậu… Có sao không? Tôi… tôi… không cố ý….
-Cậu cứ phải cố chấp như vậy sao?
Hương ngẩng lên. Hải đang chăm chú nhìn cô, trong đáy mắt lộ vẻ đau xót. Cô bối rối cúi xuống.
-Sẽ đau lắm… nếu cậu định tiếp tục như thế này.
-Tôi biết.
-Vậy sao cậu…
-Tôi hiểu cậu muốn tốt cho tôi…. Nhưng hiện tại… tôi không thể từ bỏ được…
-Ngu ngốc…
-Cậu có thể nói tôi như thế…. Vì tôi thực sự ngốc mà. Nếu không ngốc, tôi đã dũng cảm hơn… Nếu không ngốc…. tôi đã nói cho anh ấy….tình cảm của mình....nếu không ngốc….
Hải đưa tay ôm lấy cô. Ngẩn người, rồi cô lấy tay đẩy cậu ta ra, nhưng càng bị ôm chặt hơn.
-Khóc đi….
-….
-Khóc đi. Cậu sẽ thấy dễ chịu hơn đấy.
Vòng tay của Hải siết chặt thêm, cả người Hương bị cậu ta ôm gọn. Hơi ấm tỏa ra từ con người này khiến bức tường cô dựng lên để che giấu cảm xúc bên trong sụp đổ. Đưa tay bấu vào vai Hải, cô gục vào lòng cậu ta bật khóc nức nở. Nước mắt thi nhau tuôn rơi. Cô khóc ngon lành như một đứa trẻ bị ngã. Hải cau mày nhìn cô, tim đau thắt. Đứa trẻ ấy, khi khóc xong, nó sẽ lại cười tươi, vết thương cũng không khiến nó buồn đau thêm nữa. Vết thương trong lòng cô, hy vọng sau ngày hôm nay, không còn đau nữa….Đối với anh cậu, sau ngày hôm nay, không còn lưu luyến nữa…Hy vọng cô sẽ chôn chặt mọi thứ, để nó ngủ yên….
Tình cảm này… xin cô hãy quên nó đi…. Hãy trở về với hình ảnh cô nhóc tinh nghịch và lém lỉnh như trước.
Ôm Hương trong lòng, Hải nhớ về lần đầu tiên cậu gặp cô. Hải có thể chắc chắn cô ngốc này chẳng hề nhớ.
Tháng 6 trời mưa to. Sau khi đi đá bóng với tụi bạn về thì gặp mưa, Hải chẳng có ý định trú mưa mà phóng luôn về nhà.
-Này. Cho bạn.
Chưa kịp đạp xe đi thì một cô nhóc với đôi mắt to tròn đã dúi vào tay cậu một chiếc ô. Hải nhìn chiếc ô rồi ngước lên.
-Tôi đi cùng bạn nên thừa một chiếc ô. Trời mưa to lắm, bạn đạp xe mà bị nước mưa bắn vào mắt thì rất rát đấy.
-Tôi….
Không để cậu nói gì thêm cô nhóc đã chạy mất, mái tóc ngắn bay bay. Cô nhóc này quái thật – Hải đã nghĩ như vậy. Và trong tâm trí tự dưng mang theo bóng dáng ai đó.
Gặp lại nhau khi cậu chuyển trường. Đứng trên bục giảng, thấy mái tóc ngắn và đôi mắt to tròn đó, cậu đã suýt hét lên vì vui sướng. Mất hai tháng để tìm ra cô học trường nào, không ngờ lại cùng lớp. Đây có thể gọi là duyên phận không? Cô thì chẳng hề nhận ra cậu, thản nhiên như chẳng hề quen biết. Thậm chí khi cậu chọn ngồi cạnh, cô còn tỏ vẻ khó chịu. Chăm chú nhìn cô, trong lòng có chút thú vị, người con gái này rốt cuộc là người thế nào? Cậu tò mò muốn biết.
Anh trai hay kể về một cô bé trong trường anh bằng tuổi cậu. Cô ấy là thư ký hội học sinh. Khi nói về cô ấy, anh luôn mỉm cười một cách trìu mến. Nhìn dáng vẻ của anh, Hải dễ dàng nhận ra anh mình thích cô ấy. Vì vậy, cậu luôn khuyến khích anh hãy bày tỏ tình cảm của bản thân. Thích thì phải nói thì người ta mới biết được chứ?
Nhưng khi nhìn thấy anh và cô thân thiết trong phòng họp, Hải mới nhận ra, rằng, ông trời thực sự trêu ngươi con người. Cô bé thư ký và cô tại sao lại là một?
Bật cười chua chát, và một đêm không ngủ.
Quyết định cuối cùng là từ bỏ.
Từ bỏ cô, chọn anh trai.
Phải! Dẫu sao cậu và cô mới chỉ quen biết. Cái tình cảm manh nha trong lòng mà cậu dành cho cô chỉ là phút nhất thời, không phải là cái gì sâu nặng. Cậu từ bỏ, sẽ tốt hơn cho tất cả.
Trong cuộc sống, nếu nói từ bỏ là từ bỏ được thì sẽ chẳng có ân oán, hận thù, chẳng có khổ đau, mệt mỏi. Hải phát hiện ra rằng, cậu càng cố gắng để cô bên ngoài cuộc sống của mình thì cô càng đi sâu hơn vào tim cậu. Trái tim luôn lỗi nhịp trước nụ cười tinh nghịch và những câu nói châm chọc của cô.
Cậu cũng biết cô thích anh trai mình. Khi ngồi đối diện nhau, ánh mắt kia không dành cho cậu, nó thông qua cậu mà nhìn anh trai. Sự bực tức vì thế mà dâng trào trong lòng. Cậu cố chọc cho cô tức giận, làm mọi việc để cô nổi xung lên. Cô đâu biết, chỉ có làm thế cô mới dành hết tâm trí cho cậu, ột mình cậu mà thôi.
Bức ảnh cậu chụp lén cô vô tình bị anh nhìn thấy được. Cậu biết, nhưng lại làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra. Ích kỉ. Tàn nhẫn. Nếu nói ra, sẽ chẳng bao giờ cô nhìn cậu nữa. Cậu thừa nhận mình cư xử hèn hạ, để anh trai dằn vặt rồi từ bỏ tình cảm với cô. Anh từng nói, nếu chọn gia đình với một cái gì đó, anh sẽ không bao giờ do dự mà chọn người thân. Điểm yếu này được cậu tận dụng triệt để, và, cậu thắng. Mà cũng chẳng phải là thắng. Có thắng không khi dù có không nói ra nhưng anh vẫn ở bên và quan tâm, chăm sóc cô, còn cô thì chọn anh vô điều kiện?
Cô có một người chị. Hải biết chị ấy thích anh mình. Và cũng biết, chị ấy và mình cùng thuộc một loại người – có thể vì tình cảm của bản thân mà vứt bỏ tất cả. Nhưng chị ấy không đủ tàn nhẫn như cậu, vẫn do dự, sợ làm tổn thương cô. Cậu chỉ làm nốt cái việc của kẻ xúi giục, để lời tỏ tình của cô không bao giờ thốt ra được.
Nhìn cô đau đớn, thẫn thờ, trái tim cậu như có ai đó bóp nghẹt. Tình yêu vốn ích kỉ. Cậu không thể làm khác được. Dù cô biết được, có oán thán hay hận, cậu chấp nhận hết tất cả.
Nếu có thể nói với Thanh Bình một câu… Cậu chỉ có thể nói với anh..
Anh….
Vì , em, không thể đánh mất người con gái này được….
Nên… Cho em xin lỗi….