Thật ra hôm nay Trần Nham không có việc gì khác, chỉ là không muốn cuối tuần mà còn phải đi xã giao.
Buổi trưa tùy tiện ăn bát mì ăn liền, buổi chiều nằm ì trong nhà đọc sách
kiểm tra năng lực hành chính công chức. Cho đến sập tối, eo đau mắt mỏi, một chữ cũng không đọc tiếp nổi, cô mới phát hiện một ngày thoắt cái đã qua.
Buổi tối, trong nhà không còn thức ăn, Trần Nham uống cốc sữa chua thay cơm tối.
Nhận được điện thoại của mẹ Trần, hỏi tại sao cuối tuần mà cô không về nhà.
Cô thoái thác bởi vì trời mưa nên không đi. Cho đến khi cô hứa trưa ngày mai về nhà ăn cơm, mẹ Trần mới thôi.
Cúp điện thoại đi tắm, cô phát hiện dầu gội đầu sắp hết.
Giống như mọi khi, tắm xong đi ra cô bật tivi, chăm chú xem hết chương trình
tin tức của đài mình. Tắt tivi, cô đi ra ban công lấy quần áo phơi khô
một ngày trước vào gấp.
Bên ngoài, mưa vẫn chưa tạnh.
Khi ấn công tắc đèn ở ban công, Trần Nham nhìn cái bóng đèn tròn ấy, thầm ngẩn người một lúc.
Cô nhìn giờ, gần tám giờ rồi.
Cô thay quần áo rồi đi ra ngoài, định dạo siêu thị một chút.
Dọc đường không có ai tản bộ, không khí trong cơn mưa thấm vào tim phổi,
khiến người ta thoải mái. Cô đi ngang qua siêu thị, nhưng không vào.
Cô đã quên mất cái cớ vụng về ấy, theo một sự kích động trong lòng, đi về nơi cô muốn đi.
Trong công viên Tân Thành cũng không có người, chỉ có hương thơm ngào ngạt
của cây cối âm thầm lan tỏa trong bốn phía vắng vẻ, cô bình thản đi lên
núi.
Công viên lớn như thế, đỉnh núi với cây cối xanh tươi và xum xuê, vắng vẻ.
Thế nhưng trong đình nghỉ mát có hai bóng người cao lớn đang đứng.
Bọn họ đưa lưng về hướng con đường lên núi, không hề nhúc nhích, giống như
hai kẻ ngốc. Trong đêm mưa, quầng sáng vàng nhạt của mấy bóng đèn nhẹ
nhàng chiếu sáng bao phủ bóng lưng hai người.
Bọn họ đã tới bao lâu rồi?
Cách làn mưa bụi, Trần Nham nhìn hai người họ từ xa.
Cơn gió lạnh thổi đến, thổi bay những kích động chưa cân nhắc kia đi, trong lòng cô, bỗng nhiên vô cùng sáng tỏ.
Trong lòng có một giọng nói đang khe khẽ hỏi:
Trần Nham, mày đến đây làm gì?
Mày biết rõ, đi lên trước nữa, đó là một cuộc đời nặng nề đến mức không thể nặng nề hơn nữa, khổ đến mức không thể khổ hơn nữa.
Mày đến thân mình còn lo chưa xong, mày chắc chắn muốn đi sao?
Nếu như không chắc chắn, thì xin mày đừng cho bọn họ chút xíu ước ao nào,
để bọn họ cố chấp chờ mòn mỏi trong cơn mưa gió lạnh như thế đi. Đây mới là ý tốt lớn nhất.
Giữa không trung, mưa nhỏ xuống theo khung ô khe khẽ xoay chuyển, cô xoay người xuống núi, đầu óc trống rỗng.
Cô nhớ ra, ngày mai còn một buổi săn tin, phải đi theo lãnh đạo thành phố
thị sát tình hình sạt lở đất địa chất, đoán chừng phải đi kiểm tra tình
hình ba, bốn điểm, hi vọng cơn mưa này có thể tạnh sớm một chút. Cô lại
nghĩ, lát nữa trên đường về phải mua mấy cái bánh mì làm bữa sáng ngày
mai. Đúng rồi, thêm dầu gội đầu nữa.
Có quá nhiều chuyện phải buồn phiền.
Xuống đến giữa đường, một mùi hương bay đến theo gió. Ban đầu nhàn nhạt, một
lát sau, mùi thơm ấy lại nồng hơn. Cô kìm lòng không đặng dừng lại, nhìn xung quanh.
Trên sườn núi bên cạnh, một cây hoa quế nhỏ gầy nhô
ra một nửa khỏi bụi cây, hoa nhỏ màu vàng nhạt li ti, che kín cành lá,
được nước mưa nhẹ nhàng làm ướt, âm thầm tỏa hương thơm ngát khó nhận
ra.
Mùi hương trong veo ấy quanh quẩn cô.
Cô đứng ngây ở chỗ ấy.
Nghe thấy âm thanh sau lưng, Tôn Phi và Tôn Bằng đồng thời xoay người lại.
Tôn Phi hôm nay rất yên lặng, anh ta mặc quần dài áo tay dài màu sậm, nhìn
thấy Trần Nham, anh ta chỉ cười ngây ngốc một cái, rồi quay đầu lại.
Tôn Bằng nhìn Trần Nham đi vào đình, cụp ô, yên lặng đi sang.
Ba người đứng sóng vai, không ai mở miệng nói chuyện.
Tôn Phi luôn hơi cúi đầu, nhìn một bụi cỏ chếch phía trước bị nước mưa gõ nhè nhẹ, dáng vẻ say mê.
Một lát sau, Trần Nham hỏi: “Anh ấy đang nhìn gì thế?”
Tôn Bằng: “… Không biết nữa.”
“Vậy anh thì sao?”
“…”
Cô hỏi, “Trời mưa, tại sao còn tới tập thể dục?”
“Không phải cô cũng đến sao?”
Tiếng cây cối xào xạc, ánh trăng lờ mờ.
Mưa đã tạnh.
Trong khoảnh khắc vô cùng yên tĩnh này, bụng Tôn Phi kêu một tiếng không đúng lúc, đặc biệt rõ ràng.
Trần Nham nhìn về phía Tôn Phi, Tôn Bằng lại cúi đầu nhìn về phía cô.
Ánh mắt bọn họ giao nhau.
“Đã ăn cơm chưa?” Anh hỏi.
Trần Nham lắc đầu.
“Cùng nhau đi ăn đi.”
Cô nhìn anh, “Được.”
Bọn họ đi vào một quán thịt nướng ở gần đó. Trời mưa nên trong quán kinh
doanh bình thường, dưới đất vừa bẩn vừa ẩm ướt, ông chủ cầm cây lau nhà
kéo tới kéo lui lau vết bẩn.
Bàn bên cạnh có người đã uống nhiều
rượu, mặt đỏ tía tai nói vớ vẩn tâm sự. Sau khi chọn một ít xiên thịt
nướng, Trần Nham lật tờ thực đơn nhớp nháp, lại thêm hai chai Dũng Sấm
Thiên Nhai.
Tôn Bằng nhìn cô gọi món, trong lòng hơi bất ngờ, nhưng không nói gì.
Xiên thịt nướng bưng lên, Tôn Bằng rút hết que mấy xiên trong đó, bỏ vào trong cái dĩa nhỏ trước mặt Tôn Phi, “Ăn đi.”
Tôn Phi đợi không được, dùng tay bốc luôn đùi gà ăn.
Hôm nay Tôn Bằng về trễ, lúc kéo Tôn Phi ra ngoài, giữa đường anh đã vội
vàng mua một gói bánh quy cho anh ta. Tôn Phi ồn ào ở trên núi một hồi,
sau đó lại yên lặng, quên mất luôn chuyện ăn cơm. Anh biết anh ta đói
rồi.
Tôn Phi ăn rất nhanh. Tôn Bằng không ngờ, Trần Nham cũng ăn rất nhanh.
Tôn Bằng không đói, châm điếu thuốc, nhìn cô ăn thịt nướng.
Anh hờ hững hỏi, “Sao buổi tối không ăn chút gì thế?”
“Trong nhà hết thức ăn rồi.”
“Lần sau không nấu cơm thì có thể sang ăn chung với chúng tôi, dù sao cách
cũng không xa.” Tôn Bằng cảm thấy câu này nói đầy ẩn ý, lại thêm một
câu, “Cường Tử bọn họ cũng hay đến.”
Trần Nham nhìn anh, mỉm cười.
Cô lau tay, bưng cốc lặng lẽ chạm cốc cùng anh.
Động tác uống bia của Trần Nham giống hành vi cử chỉ ngày thường của cô, tư
thế rất tao nhã, uống rất chậm, nhưng liền một hơi uống cạn.
Nhìn cái cốc không trong tay cô, Tôn Bằng muốn bảo cô uống chậm một chút,
nhưng anh hút thuốc, không nói gì cả, bưng cái cốc trước mặt lên cũng
uống một hơi cạn sạch.
Trần Nham nhìn cái cốc không bám bọt, lại
nhìn anh, nói, “Buổi sáng gặp được người của công ty các anh, trong chùa Bảo Sơn, tôi tưởng anh cũng sẽ có mặt.”
“Tôi đi rồi,” anh nhìn cô, “Sau đó đưa người đến sân bay nên đi trước.”
Cô gật đầu.
Trần Nham rót đầy bia giúp anh, rồi từ từ rót đầy cho mình.
Tôn Bằng nhìn động tác của cô.
Sợ bọt tràn ra, cô đổ rất chậm rất nhẹ nhàng, ngón tay cầm chai bia mảnh
thon dài, móng tay sơn một lớp sơn móng không màu, đây là điều mà trước
đây anh không chú ý.
“Buổi sáng cô đi làm việc à?”
“Không có, đi chơi với bạn.”
Tôn Bằng gật đầu, để một xâu cánh nướng trước mặt cô, đột nhiên nhìn thấy
dầu đầy miệng đầy tay Tôn Phi, anh dùng sức kéo hai cái trong hộp khăn
giấy trên bàn, nhét giấy vào tay anh ta.
Tôn Phi chậm rãi lau tay, động tác rất vụng về.
Trần Nham hỏi, “Vừa đến nơi này là anh bắt đầu làm việc cho giám đốc Chu sao?”
Ánh mắt anh từ trên người Tôn Phi quay trở lại, “Không.”
“Vậy còn từng làm gì nữa?”
“Cũng từng ở trong hội quán Sanda ở đây.”
“Hội quán Sanda?”
“Chưa đi bao giờ sao?”
“Chưa, là hội quán tư nhân ư?”
Cô chỉ biết thành phố cấp một sẽ có địa điểm chuyên nghiệp như thế, chắc
tương tự như hội quán đấu kiếm, hội quán bắn cung vân vân, không hề công khai, chỉ trong phạm vi nhỏ. Không ngờ thành phố cấp ba này cũng có nơi như vậy.
Anh gật đầu, “Lúc tôi đến thì bên đó cũng vừa mới mở,
huấn luyện viên đều là vận động viên Sanda nghỉ thi đấu. Trong hội quán
là chế độ thành viên, bình thường không tiếp khách ngoài.”
Trần Nham gật đầu, ánh mắt chăm chú.
“Tôi làm ở đó hơn nửa năm, làm trợ lý của huấn luyện viên.” Tôn Bằng nhìn
cô, cảm thấy có lẽ giải thích nhiều hơn nữa cũng không hình dung ra,
“Nếu cô có hứng thú, lần sau có thể dẫn cô đi xem thử.”
Cô nhìn anh, “Được đấy.”
“Vậy chờ hôm nào cô có thời gian nhé.”
“Được, cũng chờ anh rảnh rỗi.”
Nhưng một tuần trôi qua, Trần Nham đều rất bận. Đầu tiên là nước mưa liên tục khiến thành phố có mấy nơi bị sạt lở nhỏ, cô đi theo làm mấy bài báo.
Cộng thêm quay phim chuyên đề bước vào giai đoạn kết thúc, thứ tư nhóm
Trần Nham đi Thượng Hải quay tài liệu thực tế cuối cùng.
Năm, sáu người ngồi một chiếc xe van, vừa đến Thượng Hải là bị dẫn đi trụ sở chính nằm ở ngoại ô của tập đoàn Danh Dương.
Trụ sở xây dọc theo một ngọn núi nhỏ, gần bốn trăm mẫu, bên trong toàn là
nhà máy có kết cấu cốt thép, ra vào cần xuất trình thẻ, rất nhiều xe cỡ
lớn chậm rãi chạy trong đó.
Giai đoạn đầu đã làm xong công việc phối hợp, ngày đầu quay phim rất thuận lợi, trên đường đều có người tiếp đón.
Bất động sản Danh Dương chỉ là một công ty con, ngành sản xuất chính của
tổng công ty bọn họ là sản phẩm công nghiệp hóa chất, bao gồm thứ mọi
người quen thuộc là màn hình tinh thể lỏng, cùng một số ngành công
nghiệp vật liệu hút bụi bảo vệ môi trường, còn có một chi nhánh ở Mỹ.
Trong ngành công nghiệp, thế lực của toàn thể công ty nằm ở vị trí dẫn
đầu. Năm gần đây, để phát triển, bọn họ đã bước tới các ngành công
nghiệp khác nhau bao gồm điện tử, bất động sản, dưới cờ đã có hai công
ty niêm yết. Những thứ này, khi còn đi học, Trần Nham đã tra qua tài
liệu trong máy vi tính, nhưng cảm nhận tai nghe không bằng mắt thấy vẫn
rất khác biệt.
“Bất động sản ảm đạm, đã không phát triển được
nữa. Bước tiếp theo có thể sẽ thử nghiệm tổ hợp thương mại.” Thật ra
Trương Vĩnh Sinh cũng chỉ từng tới trụ sở chính hai, ba lần, nhưng nói
đến những điều này, anh ta lại giống như chuyện cũ rích, không che giấu
được vẻ kiêu ngạo trong giọng nói.
Cơm trưa được đặt ở nhà hàng của một khách sạn năm sao trong nội thành.
Khoảng mười người ngồi rộng rãi bên cái bàn lớn hai mươi người, chén dĩa trưng bày tinh tế, khăn tay màu tím nhạt trong cốc gấp thành hình con chim
thiên đường, một bức tranh sơn dầu trừu tượng lớn treo trên bức tường
sau lưng.
Trước đó, mỗi món ăn đều đậy bằng lồng thủy tinh hình tròn, rất phô trương.
Một giám đốc phụ trách đối ngoại của tổng công ty cũng đi theo, trong bữa
tiệc vô cùng khách khí với Trần Nham bọn họ, ăn cơm xong còn đặt cho bọn họ mỗi người một phòng tiêu chuẩn để nghỉ ngơi.
Người quay phim lén trêu, “Lần này chơi mạnh rồi, còn có đãi ngộ cấp phòng nữa.”
Làm ở đài truyền hình địa phương, bon họ đi công tác tuy nhiều, nhưng có rất ít sắp xếp cấp bậc cao.
Buổi chiều đã phỏng vấn xong những người phụ trách của bộ phận chính, bọn họ về đến khách sạn trước khi mặt trời lặn.
Sau khi về, Trần Nham tắm trước, lúc đi ra thì trên điện thoại di động đã có hai cuộc gọi nhỡ.
Là Trương Vĩnh Sinh, cô gọi lại.
“Phóng viên Trần, giám đốc Chu của chúng tôi đúng lúc đến đây, sáng mai anh ấy sẽ mở cuộc họp tại đây. Cô cũng sang đây trò chuyện về sự sáng tạo quay phim của các cô với chúng tôi đi, cũng để giám đốc Chu đưa ý kiến thử.”
Trần Nham suy nghĩ, hỏi, “Có cần kêu quay phim đến cùng không?”
“Không cần đâu, phòng 2004, chúng tôi có mặt cả rồi, cô mau đến đi.”
“Được, chờ tôi một chút.”
Tóc không kịp sấy khô hoàn toàn, cô thay quần dài áo sơ mi mang đến, cầm điện thoại di động và thẻ phòng ra ngoài.
Có lẽ biết cô sắp đến nên cửa phòng không khóa. Gõ cửa, bên trong bảo cô vào.
2004 là phòng dạng căn hộ lớn, trang trí kiểu Âu, đồ gia dụng màu sậm, một
bộ sofa bằng da lớn màu đen trong phòng khách, trên bàn làm việc lớn gần cửa sổ có một cái máy vi tính.
Chu Tư Hồng mặc một bộ đồ thường, ngồi trên chiếc ghế xoay bên cạnh bàn làm việc, Trương Vĩnh Sinh và một người khác ngồi trên sofa đối diện anh ta, ba người đều hút thuốc, đang chuyện trò vui vẻ.
Trương Vĩnh Sinh nhìn thấy Trần Nham đi vào, vội vàng đứng lên vẫy tay với cô, bảo cô ngồi, rót nước cho cô.
Chu Tư Hồng nhìn cô, cơ thể dựa vào lưng ghế, dập tắt thuốc trong gạt tàn,
trên mặt còn lưu lại nụ cười nhạt khi nói chuyện ban nãy.
Giọng anh ta rất tùy ý, giống như bạn bè, “Hôm nay quay thế nào?”
Trần Nham nói, “Đều tốt lắm.”
Chu Tư Hồng cười, “Nếu bọn họ tiếp đãi không chu đáo, thì cô nói thẳng với tôi.”
Trương Vĩnh Sinh cười nói chen vào, “Giám đốc Chu, anh đây đúng là giết oan
chúng tôi rồi. Bây giờ chúng tôi với phóng viên Trần bọn họ đã là bạn cũ đấy, anh tuyệt đối yên tâm.”
Trương Vĩnh Sinh là một người biết
đối nhân xử thế, rất biết điều chỉnh bầu không khí. Mấy người lại nói
cười vài câu, không khí cũng thoải mái. Một lát sau có người vào kêu anh ta ra ngoài, hình như là có việc phải xử lý.
Khi anh ta trở vào đến trước mặt Chu Tư Hồng khẽ báo cáo, tiếp đó người trên sofa cũng theo anh ta ra ngoài.
Thoáng cái, trong phòng chỉ còn lại Trần Nham và Chu Tư Hồng.