Cường Tử gắp thức ăn cho Tôn Phi, dặn dò rất ra dáng, “Sau này anh cũng phải
ra ngoài làm việc rồi, nhất định phải nghe lời ông chủ đấy, có biết
không?”
Tôn Phi mỉm cười ngây ngốc với anh ta, như hiểu mà không hiểu.
Tôn Bằng nhìn Tôn Phi, đôi đũa trên tay dừng lại.
Hôm nay anh và Trần Nham đã xin nghỉ một ngày, cùng với bác sĩ Trương dẫn
Tôn Phi đi đến thư viện khu vực “xin việc”. Chỗ đó cách nhà không xa,
chỉ cần đi qua hai con đường, gần một câu lạc bộ cầu lông.
Lúc
bọn họ đến, trong thư việc gần hai trăm mét vuông vắng tanh. Chỉ có ba,
năm người già đeo kính đọc sách xem báo ngồi ở chỗ có ánh nắng gần cửa
sổ.
Giám đốc thư viện và hai nhân viên quản lý phụ trách công
việc thường ngày đều đến, mấy người ngồi quanh bên cạnh bàn, thái độ đối với Tôn Phi rất thân thiện. Sau khi hỏi anh ta một vài vấn đề, nói cho
anh ta biết sắp xếp sách vở như thế nào, bọn họ bảo anh ta học thuộc một chồng sách.
Toàn bộ quá trình, Trần Nham liên tục khích lệ Tôn
Phi. Hôm nay Tôn Phi quả thực cũng không chịu thua kém, cười ngây ngô,
rất nghe lời. Từ đầu đến cuối Tôn Bằng không nói gì, chỉ ở một bên lặng
lẽ nhìn anh ta.
Cuối cùng, bà giám đốc thư viện trung niên đeo
kính nói, thư viện khu vực không có người nào, cuối tuần đa phần cũng là người già hoặc trẻ con tới mượn sách, đọc báo. Đủ nhân viên, lần này là đặc biệt sắp xếp cho một nhóm nhân ái. Tôn Phi tới chủ yếu là phụ trách sắp xếp sách, những chuyện mượn sách, trả sách cũng không cần anh ta
làm.
Bà ấy hi vọng ngày mai Tôn Phi sẽ đi làm. Tiền lương do chính phủ trợ cấp, tám trăm đồng mỗi tháng, bao một bữa cơm trưa.
“Tiền không nhiều lắm, nhưng điều kiện này của chúng tôi cũng khá tốt. Sẽ
không có người không liên quan nào tới đây, mỗi ngày còn có một nhân
viên quản lý ở đây trông coi, anh chị có thể yên tâm.”
Trần Nham nhìn Tôn Bằng, anh thoáng sửng sốt, gật đầu, quyết định thay cho Tôn Phi.
Trần Nham thở phào nhẹ nhõm, cười nói, “Giám đốc Đường, vậy sau này xin bà quan tâm nhiều hơn một chút ạ.”
Giám đốc thư viện nhìn Tôn Phi đã cầm một quyển sách bắt đầu đọc bên cạnh,
cười nói, “Tôi tin Tôn Phi thích công việc này, anh chị cứ yên tâm để
Tôn Phi ở đây đi.”
Tôn Bằng không biết có phải Tôn Phi thích công việc này hay không, anh cũng không chắc anh ta có thể đảm nhiệm được
hay không, anh thậm chí không biết Tôn Phi có thể hiểu ý nghĩa của “công việc” hay không. Nhung đúng như Trần Nham và bác sĩ Trương từng nói,
anh nên cho anh ta một cơ hội.
*****
Bên cạnh, Khổng Trân đang ăn cơm, từ đầu đến cuối chẳng nói câu nào.
Sau khi xảy ra mâu thuẫn với Trần Nham, Tôn Bằng chưa từng hỏi cô ấy điều
gì. Khổng Trân tưởng anh cũng không quan tâm Trần Nham đến thế, cứ như
thường lệ cùng Cường Tử sang đây chơi, chuyện đó liền trôi qua một cách
tự nhiên. Mấy lần cô ấy tới đây, vừa vặn cũng không chạm mặt Trần Nham.
Cô ấy tưởng đòn ra oai phủ đầu mình làm với Trần Nham đã phát huy tác
dụng.
Hôm qua Cường Tử gọi cô ấy tới ăn cơm, trước khi cúp điện
thoại nói cho cô ấy biết, Tôn Bằng và Trần Nham ở bên nhau rồi, bảo cô
ấy chuẩn bị tâm lý, gặp mặt đừng kiếm chuyện với người ta nữa. Phản ứng
đầu tiên của Khổng Trân là không tin.
Cô ấy bằng lòng tưởng tượng ra mọi tình huống giữa Trần Nham và Tôn Bằng có chút mờ ám. Nhưng cô ấy chưa từng nghĩ tới, bọn họ sẽ thật sự ở bên nhau.
Tôn Bằng tốt,
nhưng một ý nghĩ mà Khổng Trân không muốn thừa nhận là, với điều kiện
của Trần Nham, thì cô sẽ không thích Tôn Bằng. Thích anh ấy cái gì chứ?
Không nhà không xe, còn nuôi một người anh như vậy. Tương lai còn không
biết sẽ như thế nào nữa.
Nhưng bây giờ, sự thật đặt ngay trước mắt.
Từ buổi trưa bọn họ về đến bây giờ, Tôn Bằng và Trần Nham không thể hiện
động tác thân mật giữa người yêu nhau nào, nhưng bầu không khí, ánh mắt
ấy, khác hoàn toàn.
Khổng Trân ăn cơm chết lặng, miệng nhạt thếch, trong lòng như bị rạch một cái lỗ lớn, đau âm ỉ.
Cô ấy rất muốn nổi giận một trận rồi đi thẳng một mạch, nhưng cô ấy biết, nếu lần này đi, thì thật sự hoàn toàn mất hết hi vọng.
Cô ấy liếc Trần Nham một cái, trong lòng có một chút ảo tưởng lừa mình dối người.
Nhìn lại thử xem, biết đâu bọn họ chỉ chơi đùa thôi. Người phụ nữ này thật
lòng sao? Cứ coi như là thật lòng, thì cô ta chịu kết hôn với anh ấy
sao? Không đi đến cuối cùng, vậy thì chẳng là cái khỉ gì cả.
Ăn
cơm xong Cường Tử đề nghị, buổi chiều mọi người đều rảnh rỗi, dẫn Tôn
Phi cùng đi ra ngoại ô dạo chơi. Thế là, năm người ngồi chiếc xe van của Cường Tử đi đến ngoại ô phía nam.
Dọc đường, Tôn Bằng lái xe,
Trần Nham ngồi bên ghế phụ, Tôn Phi, Khổng Trân và Cường Tử cùng ngồi ở
hàng ghế sau. Cường Tử thấy Khổng Trân cả ngày đều buồn rầu không vui,
nên ở trên xe anh ta liên tục kể truyện cười chọc cho cô ấy vui, cũng
nhân tiện điều hòa bầu không khí.
Chuyện Khổng Trân có tình ý với Tôn Bằng, gần đây Cường Tử mới suy nghĩ ra được.
Trước đây anh ta luôn cảm thấy Khổng Trân là một cô gái hoạt bát cởi mở, mau
mồm mau miệng, thỉnh thoảng nói chuyện hăng quá, nhưng tấm lòng rất tốt. Đến tận sau khi cô ấy gặp Trần Nham khác thường đến vậy, anh ta mới
hiểu rõ tâm tư của cô ấy.
Sau khi nói mấy câu pha trò, nhìn gò má khẽ cười của Tôn Bằng và Trần Nham ở phía trước, Cường Tử cũng yên lặng trở lại.
Hôm Tôn Bằng nói cho anh ta biết chuyện anh và Trần Nham ở bên nhau, anh ta sửng sốt đủ một giây.
Anh ta và Tôn Bằng là anh em từ nhỏ đến lớn, không thể rõ ràng đời sống
tình cảm của anh hơn nữa. Tôn Bằng khác anh ta. Bản thân anh ta là vì
không có ai để ý, anh ta biết. Nhưng ngoại hình và phong độ của Tôn Bằng còn rất thu hút con gái, xung quanh anh không thiếu những cô gái chủ
động thăm dò, nhưng anh chưa bao giờ đáp lại, Cường Tử không biết anh
nghĩ như thế nào. Đàn ông mà, có lúc sẽ muốn vô cùng, không khống chế
được.
Bây giờ, Cường Tử cuối cùng cũng nghĩ ra.
Cho dù
sống như bây giờ, thì đáy lòng Tôn Bằng vẫn có niềm kiêu ngạo của anh.
Nhiều năm qua đi như vậy, anh vẫn là Tôn Bằng đầy ý chí, trầm mặc ham
học hỏi trong lớp năm ấy. Anh không hề thay đổi. Tôn Bằng ấy sẽ không
thích nữ nhân viên chỉ có bề ngoài.
Khi chờ đèn đỏ, Khổng Trân
nhìn thấy Tôn Bằng trả xe về số 0, kéo phanh tay, cầm lấy cốc nước nhựa
trong hộp đựng đồ đưa cho Trần Nham, bảo cô uống nước.
Trần Nham tùy ý uống một hớp, anh nhận lấy cái cốc, ngửa đầu uống một hơi.
Khổng Trân nhìn bóng lưng bọn họ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nước khoáng luôn để trên ghế sau, Cường Tử lấy một chai huých chân Khổng
Trân. Cô ấy chán ghét đẩy một cái, cũng không quay đầu lại.
Phong cảnh ở ngoại ô phía nam rất đẹp, lái xe dọc đường, hai bên toàn là núi
xanh thăm thẳm. Lái đến bên một cái ao, bọn họ xuống xe. Vài chấm đen
bay trên bầu trời không có gì che chắn, gần đó có người đang thả diều.
Cường Tử nói, “Nếu bây giờ là mùa hè thì tốt, mùa hè tôi với anh Bằng hay bơi bên này lắm.”
Anh ta cười nhìn Trần Nham. Bây gờ, anh ta đã xem Trần Nham như người một
nhà từ tận đáy lòng, ngay cả ánh mắt nhìn cô cũng thân thiết hơn một
chút.
Trần Nham nhìn cái ao trong lành lạnh, hất cằm về phía tấm
bảng sắt cấm bơi lội dựng bên cạnh, “Nơi này vừa đến hè là có người chết đuối, luôn luôn kêu gọi đừng bơi sông, thế mà có hai anh không sợ chết
như vậy, không coi vấn đề an toàn là chuyện gì to tát.”
Cô nói xong nhìn về phía Tôn Bằng, ánh mắt hơi trách cứ.
Cường Tử cười ngượng, gãi gãi đầu, “Toàn là tôi bơi nhiều thôi, anh Bằng chỉ
bơi qua một, hai lần. Chị dâu, chuyện này đừng trách anh Bằng. Tôi đoán
nói như vậy, sang năm đánh chết anh ấy anh ấy cũng không tới đâu.”
Trần Nham mới rồi còn rất bình tĩnh, nghe thấy xưng hô chị dâu này, khuôn mặt liền ửng đỏ.
Tôn Bằng biết cô hơi xấu hổ, nhưng anh cũng không sửa lại Cường Tử gì cả,
cúi đầu nhìn cô, nói một câu theo lời Cường Tử, “Nghe thấy không, sang
năm đánh chết anh cũng không tới.”
Tôn Bằng hiếm khi nói đùa, Trần Nham bị chọc cho nhếch khóe miệng, cũng quên cả xấu hổ.
Khổng Trân ngồi xổm dưới một cái cây bên cạnh cùng Tôn Phi, dùng cành cây
nghịch kiến. Thỉnh thoảng cô ấy nhìn về phía ba người bọn họ, trông thấy dáng vẻ vừa nói vừa cười của bọn họ, trong lòng càng buồn bực hơn.
Một lát sau, cô ấy thật sự quá bức bối, phủi phủi tay, đứng lên.
Cường Tử đang trêu chọc, cười hỏi Khổng Trân đang đi sang, “Tôn Phi đâu?”
Cô ấy nhìn về hướng Tôn Phi, khi ánh mắt quay trở lại, vô tình hay cố ý dừng trên mặt Trần Nham.
Kể từ lần trước xảy ra mâu thuẫn với Khổng Trân, đây là lần đầu tiên Trần
Nham chạm mặt cô ấy. Cô có thể cảm nhận rõ ràng thái độ thù địch của
Khổng Trân, trong lòng cũng rất rõ nguyên nhân là vì Tôn Bằng.
Trần Nham không tránh ánh mắt của cô ấy, thẳng thắn đối mặt với cô ấy, cho đến khi điện thoại chợt vang lên.
Vừa nghe điện thoại, Trần Nham vô thức đi đến bên cạnh Tôn Phi. Cô ngồi xổm xuống, ánh mắt theo dõi cành cây nhỏ lắc tới lắc lui trên tay anh ta.
Nói một chuyện trong công việc, nghe khoảng mười phút mới kết thúc.
Lúc cúp điện thoại, Tôn Bằng đi tới, ngồi xổm xuống, hỏi Tôn Phi có muốn đi vệ sinh không.
Tôn Phi lắc đầu.
Anh lại nói với Trần Nham, “Hai người bọn họ đi mua diều rồi. Anh đi vệ sinh, em trông anh ấy một chút nhé.”
“Được.”
Tôn Bằng sờ tóc cô, đứng lên đi.
Cô nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của anh một lúc, rồi lại chuyển tầm mắt lên người Tôn Phi.
Tôn Phi hình như đã đào được một lỗ kiến, mười mấy con kiến vội vàng hoảng
hốt chạy tán loạn không có phương hướng. Ngồi xổm mệt, anh ta đặt mông
ngồi trên bãi cỏ.
Trần Nham cũng ngồi xuống theo. Cô mặc váy dài, sợ lúc đứng lên có nếp nhăn, nên cố gắng hết sức khép hai chân lại để
một bên, chỉnh sửa làn váy một chút.
Trần Nham tán gẫu với anh ta, “Tôn Phi, nhà ở đây tốt, hay là nhà ở dưới quê tốt hơn?”
“Ở đây tốt.”
“Tại sao ở đây tốt vậy?”
“Bằng Bằng tốt với tôi.”
Trần Nham nhìn anh ta, bỗng nhiên có chút cảm động.
Anh ta không phải người ngốc, trong lòng anh ta biết Tôn Bằng tốt với anh ta.
“Vậy anh có muốn đi làm không?”
“Muốn.”
Trần Nham không tin câu trả lời của anh ta lắm, “Anh biết công việc của anh là làm gì không?”
Anh ta không dừng động tác trong tay, “Đi đọc sách.”
Cô sửa lại cho anh ta, “Không phải đọc sách, là sắp xếp sách.”
Anh ta học cô, “Không phải đọc sách, là sắp xếp sách.”
Trần Nham gật đầu, dừng một chút, “Sau này khi đang làm việc, gặp phải khó khăn thì anh làm thế nào?”
Tôn Phi có lẽ nghe không hiểu từ “khó khăn”, nên không lên tiếng.
Trần Nham đổi cách biểu đạt khác, “Lúc làm việc anh muốn về nhà, thì anh tìm ai?”
“Tìm Bằng Bằng.”
“Không tìm Bằng Bằng.” Trần Nham nói nhỏ nhẹ, “Tôn Phi, sau này anh phải nhớ kĩ, phải tìm Trần Nham ở đài truyền hình.”
Tôn Phi quay đầu nhìn cô, đôi mắt ngây ngô ngơ ngác tối mờ mịt, tựa như hiểu, lại tựa như không hiểu.
Trần Nham nói, “Nói lần nữa cho tôi nghe thử xem.”
Tôn Phi giống như là suy nghĩ một chút, ngơ ngẩn nói, “Tìm Trần Nham ở đài truyền hình.”
Trần Nham mỉm cười, “Đúng, tìm Trần Nham ở đài truyền hình.”
Tôn Phi nhìn cô, lại quay đầu đào đất.
Trần Nham nói một câu bằng giọng rất khẽ, “Sau này em cũng sẽ tốt với anh.”
Ánh mắt hướng lên, phía chân trời xanh thẳm mênh mông, hai con diều với cái đuôi dài, bay rất cao rất cao.