Chuyện cửa hàng bàn bạc rất thuận lợi, tuần này đã kí hợp đồng.
Thời gian nghỉ trưa của hai ngày này, Tôn Bằng lái xe đi vòng vòng xung
quanh đó, phát hiện phía sau có một dãy đường đều là cửa hàng phụ tùng
ô-tô, đã có tiếng tăm, buôn bán rất tốt. Anh mời điếu thuốc lá cho mấy
người chủ cửa hàng, trò chuyện đôi câu. Nơi này gần lối ra của quốc lộ,
có không ít xe van và xe chở hàng loại lớn tới đây sửa xe định kì.
Anh suy tính một chút, xác định làm món ăn gia đình giá cả phải chăng, trừ
dân cư xung quanh ra, thì hi vọng đến lúc đó có thể thu hút mấy người
tài xế lái xe hàng tới.
Cộng thêm việc sửa sang tiệm, dụng cụ nhà bếp và thuê người, tổng số tiền đầu tư giai đoạn đầu là khoảng hai trăm năm mươi ngàn tệ.
Mấy ngày nay, Trần Nham đang làm giấy chứng
nhận bảo vệ môi trường và các chứng từ thương mại cho Tôn Bằng, khi làm
có tìm mấy người quen nhờ giúp đỡ. Bởi vậy, trong đài truyền hình dần có mấy tin đồn nhiều chuyện, liên quan đến hai người yêu trước sau của cô. Khi lời đồn truyền đến tai Trần Nham, có một số chữ đã rất khó nghe.
Miệng đời đáng sợ, Trần Nham không phải là không hoàn toàn để ý.
Khi một người phụ nữ và một người đàn ông ở bên nhau, sự cản trở của thế
giới bên ngoài sẽ khiến cô ấy khó chịu, tức giận, thậm chí tủi thân,
nhưng đồng thời, nó cũng sẽ hình thành một nguồn lực nâng bóng tối lên,
tựa như bọn họ đang nương tựa lẫn nhau chống lại toàn bộ thế giới.
Ngày hôm nay khi tan làm, Trần Nham chạm mặt Tiền Văn đã lâu không gặp trong thang máy.
Anh ta mặc chiếc áo gió màu sậm, tay đang cầm một cái máy ảnh. Không biết
có phải là vì cái áo hay không, mà cả người trông hơi gầy một chút,
nhưng lại trông có sức sống hơn.
Sau khi đến khu vực được phân, thành tích của Tiền Văn rất tốt, có thể nói thăng quan tiến chức thuận lợi.
Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, khi đi vào Trần Nham gật đầu với anh ta một cái, Tiền Văn cũng gật đầu. Hai người không nói với nhau câu
nào, bầu không khí có sự lúng túng không nói ra được.
Mấy ngày trước, bọn họ từng liên lạc qua trên wechat.
Anh ta biết chuyện cô gõ nhầm tên phó thị trưởng, nên gửi một tin nhắn
wechat cho cô. Giọng điệu của đồng nghiệp rất bình thường, dạy cô nên xử lý thế nào. Trần Nham trả lời hai chữ, cảm ơn. Anh ta cũng không nhắn
lại nữa.
Sau khi đi từ từ xuống mấy tầng, Tiền Văn quay đầu nhìn cô, mở miệng hỏi, “Chuyện giải quyết xong rồi à?”
“Ừm.”
“Có thông báo gì không?”
“Trừ hai trăm đồng.”
Anh ta gật đầu, “Vậy cũng được.”
Đến tầng một, bạn gái Tiền Văn đang ngồi ở đại sảnh chờ anh ta. Cô ấy đi
tới, nhìn Trần Nham một cái, nói câu “Chào chị”, rồi cười đầy ngọt ngào, kéo tay Tiền Văn, “Em thấy chị ấy trông quen lắm, nhưng không nhớ nổi
chị ấy tên gì…”
Trần Nham thoải mái nói, “Tôi là Trần Nham.”
“À… Đúng rồi, chị Trần Nham, lần trước có gặp qua.”
Trần Nham cười nhạt một cái.
Tiền Văn cười nhìn cô bạn gái nhỏ, quay đầu nói với Trần Nham, “Chúng tôi đi trước đây.”
Trần Nham vẫy tay.
Trời đã tối, cô đi đến chỗ bảo vệ lấy gói đồ. Khi đi ra cô phát hiện chiếc
Land Rover màu đen quen thuộc kia đang đậu ở cổng nhà đài.
Lâu lắm rồi không thấy Tôn Bằng lái chiếc xe này.
Khi đi tới sợ trong xe còn có người khác, cô suy nghĩ, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho anh trước.
Bỗng nhiên, một người từ trên ghế tài xế bước xuống.
Giờ cao điểm tan tầm, bên đường rất ồn ào. Chu Tư Hồng mặc một bộ đồ thoải mái hàng hiệu, tay đút trong túi đi về phía cô.
Trần Nham thoáng sửng sốt, cúp cú điện thoại vẫn chưa gọi thông.
Trước kia Tôn Bằng từng nói, Chu Tư Hồng không quen lái xe số sàn, cơ bản là
không lái chiếc này, cho nên cô hoàn toàn không ngờ tới Chu Tư Hồng ở
trên xe.
“Giám đốc Chu.”
“Mới tan làm ư?”
“Ừm, đã lâu không gặp.”
“Một buổi lễ kí kết hợp đồng trong thành phố đang phát sóng trực tiếp ở đài
các cô, nên tôi sang đây xem thử.” Anh ta quan sát cô một cái, “Bây giờ
không phụ trách nghiệp vụ của công ty chúng tôi nữa à?”
Trần Nham cười rất gượng gạo, “Chúng tôi đều nghe theo sự sắp xếp của lãnh đạo thôi.”
Cô đứng đối diện anh ta, vô thức khoanh tay.
Chu Tư Hồng nhìn dáng vẻ bày thế trận chờ quân địch của cô, cười một cái
rất tùy ý, giơ tay nhìn đồng hồ, “Nếu đã gặp nhau rồi, vậy thì cùng đi
ăn bữa cơm chứ?”
Cô trả lời mang tính nghề nghiệp: “Cảm ơn anh, không cần khách sáo đâu.”
Chu Tư Hồng bình tĩnh nhìn cô mấy giây, gật đầu, “Vậy được, đi trước đây.”
Anh ta lên xe đầy phóng khoáng, nhìn bóng lưng đi xa của cô trong gương chiếu hậu, khuôn mặt mang theo nụ cười không hề gì.
Anh ta chưa bao giờ thiếu phụ nữ, cũng chưa từng say đắm một người phụ nữ
nào. Đối với Trần Nham, chẳng qua chỉ là có một ấn tượng bán tín bán
nghi, muốn nghiệm chứng thử mà thôi.
Từng có dự định phát triển
thêm một bước với cô, nhưng cũng toàn là ý muốn nhất thời, thăm dò hai
lần, thái độ của cô rất rõ ràng, nên anh ta cũng không có hành động gì
tiến thêm bước nữa. Nói thẳng ra, anh ta không cho rằng đây là sự thất
bại, bởi vì không khăng khăng với cô. Bên người đầy người đẹp, ngôi sao
nhỏ cũng chơi không hết, nên cũng không muốn mất nhiều công sức vào cô.
Nhưng chuyện cô đi theo Tôn Bằng khiến anh ta hơi giật mình, cảm thấy có chút thú vị như thế đấy.
Anh ta đạp ly hợp sang số, nghĩ thầm, vậy thì xem thử tiếp theo có thú vị hay không.
Đầu óc Trần Nham trống rỗng đi trong thoáng chốc, điện thoại di động chợt vang lên.
“Gọi điện thoại cho anh ư?” Tôn Bằng hỏi.
“… Lát nữa tới tìm anh.”
“Muốn ăn cái gì? Anh có mua ít thức ăn.”
Trần Nham dừng lại, nhìn đường phố, nghiêm túc suy nghĩ, “Nghĩ không ra.”
Bên kia cười khẽ một tiếng, “Sang đây trước đi đã.”
Lúc Trần Nham đến, Tôn Bằng đã nấu xong ba món mặn một món canh.
Hôm nay Tôn Phi ở thư viện xảy ra một việc.
Buổi sáng anh ta nhặt được ví tiền của một độc giả, được người ta biểu dương hoành tráng một trận, cả ngày đều như hiểu mà không hiểu, tâm trạng cực kì tốt.
Buổi tối, ánh sáng êm dịu, một bàn thức ăn ngon miệng, bọn họ ăn cơm, cười nói khe khẽ.
Ăn cơm xong, Trần Nham thu dọn chén đũa vào bếp, xắn tay áo. Vừa mở vòi nước thì Tôn Bằng đi tới, kéo tay cô ra.
“Sang kia xem tivi đi.” Anh khom lưng, bóp nước rửa chén mấy cái, một đôi tay to đưa vào vớt một cái dĩa trong bồn, cầm giẻ lau ba, năm cái rồi rửa.
Trần Nham nhìn anh, đứng ở bên cạnh, lấy khăn lau bàn tay ướt sũng, “Hôm nay có bận không?”
“Cũng tạm.”
Cô thoáng im lặng, “Đúng rồi, đầu bếp tìm được nói thế nào?”
“Đã quyết định rồi.”
“Hôm nay em có hỏi thử, giấy chứng nhận bảo vệ môi trường đoán chừng là tuần sau.”
Trần Nham khẽ thở phào một hơi, nghiêng đầu nhìn anh, “Có lo lắng không?”
Tôn Bằng không dừng tay, thản nhiên hỏi lại, “Lo lắng cái gì?”
“Lỗ rồi thì làm thế nào.”
Rửa xong cái chén cuối cùng, anh lau tay, xoay người, kéo cánh tay cô từ từ ôm cô đến trước mặt mình, giọng nói nửa đùa nửa nghiêm túc, “Lỗ thật
thì em đi, sợ cái gì chứ.”
Trần Nham im lặng một lát, hờ hững hỏi, “Nếu như anh quấn mãi không buông thì sao?”
Miệng Tôn Bằng cử động một cái, giống như đang cười, hỏi trầm thấp, “Vậy em nói làm thế nào?”
Đôi mắt anh đen nhánh, nếp nhăn nhàn nhạt kéo dài ra khóe mắt, nụ cười lắng xuống, chuyển thành vẻ thâm trầm.
Bầu không khí ngưng lại cùng ánh mắt anh.
Khi Trần Nham không biết nên nói điều gì, thì môi anh đè xuống, hôn cô.
Một bàn tay giữ chặt cằm cô, hôn đầy dịu dàng một hồi, bàn tay còn lại hư
hỏng luồn vào chiếc áo len mỏng sát người của cô. Nhiệt độ lạnh buốt
kích thích đến mức Trần Nham né một chút.
Anh không dừng lại, xoay người đè cô vào tường.
Nụ hôn này rất dịu dàng, cũng rất lâu, hôn cho đến khi hơi thở hai người
đều rối loạn, chóp mũi anh kề sát cô lúc này mới rời khỏi.
Anh vùi đầu nơi hõm vai cô, bàn tay chai sần vuốt ve lưng cô qua lại không thôi.
Trần Nham ôm cổ anh, cảm nhận hơi thở nóng hừng hực của anh, thân thể tê nhức râm ran, cảm giác vô cùng mãnh liệt.
Sự kích thích như vậy, cơ thể Tôn Bằng đã có phản ứng, nhưng anh biết cô
không thích thế này. Bởi vì Tôn Phi, bọn họ cũng chưa bao giờ làm ở nhà
anh.
Anh buồn bực nói, “Đưa em về nhé.”
Trần Nham ôm anh, không trả lời.
Anh nâng mặt cô lên, nhìn con ngươi ẩm ướt sáng ngời của cô, “Hửm?”
Trần Nham bỗng bắt đầu hiểu được những đôi tình nhân sống chung kia.
Hôm nay là ngày cuối cùng Tôn Bằng làm ở chỗ giao nước, sáng sớm giao xong
lượng nước cuối cùng, anh tính tiền với ông chủ ở phòng trong.
Lúc đi ra nhìn thấy Vương Phúc Hổ đang chau mày chửi má nó.
Vợ anh ta khó chịu nên đi bệnh viện khám bệnh, bảo anh ta đi cùng, nhưng
lại không đi được. Anh ta thương lượng bảo Tôn Bằng giúp giao nước cho
khu văn phòng chính phủ.
Tôn Bằng không suy nghĩ nhiều, đồng ý ngay.
Thời tiết rất lạnh, lái xe motor càng lạnh hơn. Khi anh chạy đến khu chính
phủ, thì hai lỗ tai đã lạnh đến mức đỏ bừng. Ở trong thang máy anh cởi
găng tay, khiêng nước gõ cửa một phòng làm việc khép hờ.
Người bên trong đang cười nói, trực tiếp bảo anh vào.
Anh cứ như thường lệ khiêng nước đi vào, lơ đãng nhìn thoáng qua, ánh mắt dừng lại, sững cả người.
Trong phòng có tổng cộng ba người. Trần Nham ngồi trên chiếc ghế sofa chếch
đối diện cửa chính, tay đang cầm giấy bút, trên đùi là micro. Người đối
diện cô đang nói chuyện, một chiếc máy quay đặt bên chân người ngồi bên
cạnh.
Bọn họ đang làm việc.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, cây bút ghi chép trong tay dừng lại, ánh mắt yên lặng lạnh nhạt, tựa như đang nhìn một người xa lạ.
Người đang nói thấy phản ứng của cô thì không nói nữa, bưng cốc trà uống một ngụm nước.
“Phóng viên Trần?”
Trần Nham quay đầu sang, cười một tiếng, “Thật ngại quá, ngài vừa nói hoạt động lần này…”
Tôn Bằng khiêng nước đến kệ nước bên bệ cửa sổ, xách thùng không đi ra ngoài.
Sau khi phỏng vấn xong, Trần Nham và người quay phim đi ra.
Cách đó không xa, Tôn Bằng đứng đưa lưng về phía cửa, đang chờ cô.
Trần Nham bảo quay phim lên xe trước. Nhìn xa xa, sáu, bảy cái thùng không
màu xanh buộc trên chiếc xe motor bên cạnh anh. Bên cạnh nữa có mấy cây
ngô đồng cao to, vào mùa đông, rất nhiều chạc cây trên cây đã bị chặt
hết, chỉ còn lại thân cây được sơn một vòng sơn trắng. Cô bỗng cảm thấy, bóng lưng này y như lần đầu tiên cô nhìn thấy, xa lạ, cô độc, đầy trách nhiệm.
Vừa mới đây thôi, hay là ngay sau đó, Trần Nham không nói được cảm giác của mình là kiểu gì. Bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, lần
đầu tiên, cô cảm thấy hoảng sợ. Từ nhỏ đến lớn, cô sợ nhất là chuyện đột nhiên mất đi trật tự bình thường.
Tôn Bằng quay đầu lại như có
linh tính, Trần Nham đang đi sang phía anh. Cô mặc chiếc áo khoác dạ
mỏng màu sậm, nhịp chân tự nhiên, gió thổi mái tóc hơi rối.
Nhìn
nhau gần một phút, anh đã nghĩ một lời nói dối để tạm cho qua sự trùng
hợp này, nhưng cuối cùng vẫn dứt khoát giải thích: “Không phải cố ý giấu em đâu, việc làm tạm thời, hôm nay là ngày cuối cùng.”
Trần Nham rất bình tĩnh, “Không cố ý giấu em, vậy tại sao không nói?”
Tôn Bằng nhìn cô, liếm môi một cái, không biết nên nói gì.
Điện thoại di động của Trần Nham rung lên, là quay phim đang thúc giục.
“Còn muốn về cơ quan nữa không?”
“Ừm.”
Tôn Bằng nhìn phản ứng của cô, bắt đầu ý thức được vấn đề nghiêm trọng hơn tưởng tượng.