Cơn Mưa

Chương 27: Đêm yên tĩnh



Trong nhà có người bệnh, nhịp điệu sinh hoạt của mọi người đều bị xáo trộn. Buổi sáng bác sĩ tới kiểm tra phòng, nói một tuần sau có thể xuất viện.

Buổi trưa, mẹ Trần mang cơm ở nhà tới, vừa vào cửa, bà nhìn thấy Trần Nham và Tôn Bằng đều ở đây, gật đầu với Tôn Bằng.

Tôn Bằng từ bên giường bệnh đứng lên.

“Cùng ở đây ăn cơm đi.” Bà đặt hộp cơm xuống, nhìn anh.

“Không được đâu. Bác ơi, cháu phải đi rồi ạ.”

Trần Nham hỏi, “Không ở đây ăn ư?”

“Ừm, buổi trưa phải đến cửa hàng một chuyến.”

Anh mặc áo khoác xong, đến trước giường bệnh cúi người chào ông ngoại Trần Nham, “Cháu đi trước đây ạ.”

Ông ngoại Trần Nham đã nói chuyện được, nhưng phát âm ậm ờ không rõ, “Đi rồi ư… Được…”

Mẹ Trần lấy chén đũa trong tủ ra, lúc gần đi Tôn Bằng lại chào bà, “Cháu đi ạ.”

Mẹ Trần nhìn anh, gật gật đầu, cầm đồ đi đến ban công.

Trần Nham ngồi bên giường bệnh xem tivi, sau khi chỉnh một đài, cô để điều khiển xuống, cũng đi ra ban công, khe khẽ khép cửa lại.

Hôm nay tuy lạnh, nhưng ánh nắng khá đẹp.

Mẹ Trần đứng rửa chén đũa bên bồn rửa mặt bên cạnh toilet, rửa xong lại dùng nước nóng tráng một lần. Bà đã làm hộ lý ở bệnh viện rất nhiều năm, nên có hơi sạch sẽ quá mức.

“Đói rồi à?”

Trần Nham đứng sau lưng bà, “Cũng tạm ạ.”

Mẹ Trần tắt vòi nước, vẩy nước trên chén đũa, “Cửa hàng của cậu ấy thế nào rồi? Khi nào thì kinh doanh?”

“Tuần sau ạ.”

Mẹ Trần xoay người, nhìn cô, “Cậu ấy cũng coi như thành thật, nhưng hoàn cảnh gia đình quá kém, công việc cũng không tốt, mẹ khuyên con nên suy nghĩ kĩ càng đi.”

Mấy ngày nay lo lắng cho bệnh của ông ngoại Trần Nham, nên bà không để ý tới chuyện của họ. Bây giờ ông ngoại Trần Nham đã ổn định, chuyện này không thể coi như không biết được nữa.

“Chính nhà chúng ta cũng như thế thôi…” Trần Nham dựa nửa người vào tường.

“Chính vì nhà chúng ta như vậy nên mới muốn con lấy chồng tốt hơn một chút, về sau sống thoải mái hơn, không phải để sau này muốn mua thứ gì cũng phải suy suy tính tính.”

Trần Nham rất muốn nói lại một câu, người có hoàn cảnh tốt sẽ thích gia đình như chúng ta sao?

Mẹ thực tế, người khác còn sẽ thực tế hơn mẹ.

Nhưng cô không muốn nói lời khiến bà đau lòng.

Mẹ Trần thấy cô cúi đầu không nói lời nào, “Con đã không còn nhỏ nữa, từ nhỏ đến lớn mẹ cũng chẳng bao giờ hỏi chuyện của con, con khăng khăng yêu cậu ấy thì mẹ chắc chắn không cản được. Nhưng mẹ vẫn khuyên con hãy suy nghĩ thật kĩ, người từng trải mẹ đây sẽ không để con chịu đau khổ. Nếu con ở bên cậu ấy thật, thì sau này đến cả một chỗ ở cũng không có đâu.”

Trần Nham ngước mắt, ngữ điệu rất chậm, “Mẹ, mẹ không cần lo lắng, tạm thời con sẽ không kết hôn.”

“Sang năm là con đã 27 rồi, còn không kết hôn nữa thì con định khi nào kết hôn?”

Trong phòng bệnh, ông ngoại Trần Nham ho khan một tiếng, không biết là muốn làm gì, người nằm trên giường bệnh bên cạnh bắt đầu gọi bọn họ.

Trần Nham nhìn bà, mở cửa, “Lần sau nói tiếp ạ.”

*****

“Tôn Bằng…” Trần Nham ở trong nhà tắm kêu một tiếng.

Tôn Bằng đi từ trong phòng ra, đứng bên cửa hỏi vào trong, “Sao vậy?”

Từng làn khói trắng tràn ra khỏi khe cửa.

“Nước đột nhiên lạnh hơn, anh đến nhà bếp xem hộ em.”

Tôn Bằng đi nhanh sang bếp, nhìn máy đun nóng nước bằng điện, “Hình như lửa tắt rồi, em tắt đi rồi bật lại xem.”

Trần Nham cách xa vòi sen một chút, thử tắt rồi bật lại, tới lui hai ba lần nhưng vẫn là nước lạnh, bọt nước bắn tung tóe vào chân lạnh buốt.

Cửa nhà tắm bị gõ hai cái, trên tấm kính mờ phản chiếu cái bóng lờ mờ của Tôn Bằng, “Đừng thử nữa, hỏng rồi. Anh đưa hai bình nước nóng vào cho em nhé.”

Trần Nham đã cảm thấy hơi lạnh, “Thôi, không cần đâu, em tắm xong rồi.”

Cô lau khô người, mặc đồ ngủ vào rồi đi ra, cầm khăn lông lau tóc.

Tôn Bằng nửa nằm bên giường xem tivi, ánh mắt tự động bay đến bóng lưng đang lau tóc của cô.

“Không lạnh chứ?”

“Cũng tạm.”

“Hỏng chỗ nào vậy?”

“Không rõ nữa, ngày mai tìm người tới xem thử.”

“Ngày mai có lẽ em không có nhà, em đưa chìa khóa cho anh, đến lúc đó anh cứ đi thẳng sang đây.” Cô bắt đầu dùng máy sấy sấy tóc.

Bên tai toàn là tiếng sấy tóc vù vù, cô nhìn thấy khuôn mặt anh trong gương trên bàn trang điểm, cảm giác được một bàn tay anh luồn vào mái tóc đen ẩm ướt của cô từ phía sau, đặt lên trên cổ cô, sau khi dừng lại trong chốc lát, anh di chuyển xuống dưới men theo đường cong của cổ, luồn vào cổ áo ngủ.

Bàn tay có vết chai của anh phủ lên một bên ngực cô, xoa một cái. Anh vùi đầu nơi hõm vai cô, hít thở khe khẽ, tựa như đang ngửi mùi của cô.

Cô nghiêng đầu, đầu máy sấy vô ý hướng vào mặt anh, “Chờ một chút, tóc vẫn chưa khô.”

Bàn tay trên ngực đột nhiên thêm lực, Trần Nham bị đau, nhíu mày vươn tay ra chặn lại, nhưng bị anh bắt lấy cổ tay, tay còn lại luồn qua dưới đầu gối cô, dễ dàng bồng cô ngồi lên trên chân mình.

Anh vén hết mái tóc khô một nửa của cô ra sau đầu, hôn môi, vành tai cùng cổ cô, cởi nút áo ngủ, tìm ra bờ vai mảnh khảnh, bầu ngực ấm áp của cô.

Cô ngã vào lòng anh, ôm cổ anh, mờ mịt nhìn trần nhà màu trắng, một hồi tê dại râm ran nổi lên, giọt nước nhỏ xuống sàn nhà theo sợi tóc. Anh dùng răng cắn cô một cái, cô đẩy vai anh ra.

Anh ngẩng đầu lên, cô đang ngước cổ nhìn anh, ánh mắt yên tĩnh mà long lanh, nơi chóp mũi không biết là hơi nước hay mồ hôi.

“Tắt đèn đi đã…”

Anh không nhúc nhích, luồn tay vào phía dưới cô, sự vuốt ve trêu chọc dịu dàng mà mạnh mẽ, đòi hỏi thân thể cô đáp lại.

Hai gò má cô ửng đỏ, ánh mắt dần mơ màng, cô đẩy bàn tay kia ra đầy dè dặt, kinh ngạc sức lực có hơi ngoan cố của anh. Khi đang đọ sức, một luồng nhiệt bỗng từ mũi chân tràn ra khắp cột sống. Thân thể cô uốn cong về phía anh, không thể đè nén mà rên rỉ một tiếng.

Anh ôm chặt cô, khẽ dỗ dành, giống như vớt một người chết đuối lên.

Trong bóng tối, Tôn Bằng ngồi dựa vào đầu giường, cúi đầu vuốt ve khuôn mặt cô, mái tóc cô vẫn còn ướt.

Cô bắt lấy bàn tay to dày của anh, gối bên mặt.

Anh say đắm dáng vẻ lúc này của cô, mệt mỏi, ngoan ngoãn, mang theo chút quyến luyến anh, có một vẻ đẹp không thể nào tả được.

Bọn họ tán gẫu câu được câu chăng, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó.

“Tên em là do ai đặt thế?”

“Bố em đặt.”

Anh kéo cô lại gần mình hơn một chút, chậm rãi vuốt tới vuốt lui cánh tay mảnh khảnh của cô.

“Có ngụ ý gì không?”

“Không có ý nào cả. Lẽ ra không phải là chữ ‘Nham’ mà là Nghiên trong tươi đẹp, bộ chữ nữ ấy (1), ông lật được trong từ điển.”

(1) Chữ Nham (岩) và chữ Nghiên (妍) đều phát âm là “yán”.

“Sau đó thì sao?”

“Khi đăng kí ở đồn công an thì gõ sai chữ.”

Tôn Bằng cười khẽ một tiếng.

“Lúc đi học có rất nhiều giáo viên xem tên tưởng là một học sinh nam. Khi đó em rất muốn đổi, nhưng người trong nhà thì ngại phiền phức. Về sau em cũng cảm thấy chẳng có gì.”

Anh không lên tiếng, cô ngẩng đầu nhìn anh, “Mệt rồi ư?”

Ban ngày bận việc trong cửa hàng, buổi tối thì đến bệnh viện trực đêm, đã nhiều ngày anh không ngủ được một giấc đàng hoàng.

Anh hôn trán cô một cái, “Không mệt… Em ngủ một lát đi, chờ em ngủ rồi anh sẽ đi.”

Cô cọ mặt vào tay anh, nhắm mắt lại, “Được.”

*****

Khổng Trân tan làm đi ra, nhìn thấy bóng lưng Cường Tử bên lề đường.

Cường Tử xoay người lại, giao ánh mắt với cô, cười cười, “Tan làm rồi à?”

“Sao anh lại đến đây?”

“Em ăn cơm chưa?”

Cô không nói câu nào.

“Đi nào, anh cũng chưa ăn gì cả, đi cùng đi.”

Anh ngồi đối diện cô, gọi món ăn xong, nhìn cô chơi điện thoại di động.

Cô vừa vào là cởi chiếc áo khoác cổ lông, tiện tay vắt lên trên lưng ghế. Bên trong cô mặc một chiếc áo len cashmere cổ nhỏ cao màu hồng, kiểu bó sát người, ngực đính một chuỗi hạt kim cương nhỏ. Ánh đèn trong quán chiếu xuống, sáng lấp lánh.

Cường Tử không biết là vì cô đã uốn tóc hay là vì xịt nước hoa, tóm lại là cô hơi khang khác. Cả người có vẻ Tây hơn rất nhiều, cũng tầm thường hơn rất nhiều.

Khổng Trân không biết đang tán gẫu với ai, nhìn màn hình vô thức cười một tiếng, ngón tay di chuyển nhanh chóng.

Cường Tử mỉm cười như thường ngày, “Sao gần đây không gặp được em gì cả vậy? Bận việc gì sao?”

Một lát sau cô mới phản ứng lại, để điện thoại di động xuống, nhìn anh, nhấp một ngụm trà.

“Không bận gì cả, chỉ đi làm mỗi ngày thôi.”

“Tại sao cũng không đến chỗ anh Bằng vậy?”

Vẻ mặt cô lạnh lại, cô hờ hững nói, “Bây giờ anh ấy bận yêu đương rồi, đâu còn cần đến mấy cái bóng đèn chúng ta nữa.”

Cường Tử cười cười, “Nói vậy thì vô lương tâm quá. Em tự ngẫm lại đi, anh Bằng đối xử với em như thế nào. Anh ấy luôn đối đãi với em như em gái.”

Khổng Trân im lặng.

Cường Tử nói, “Anh Bằng sắp mở cửa hàng rồi, em có biết không?”

“Mở cửa hàng gì?”

“Quán cơm nhỏ thôi, hai ngày nữa là khai trương.”

“Anh làm cùng với anh ấy ư?”

“Ừm.” Cường Tử uống ngụm nước.

Thức ăn bưng lên, bọn họ bắt đầu động đũa.

Khổng Trân kềm chế sự mất mát, nói, “Anh ấy vì Trần Nham nên mới làm ăn riêng chứ gì.”

“Một nửa một nửa thôi, ban đầu anh ấy cũng định về quê mở cửa hàng rồi.”

Khổng Trân cười khẩy một tiếng, “Vậy thì có thể giống nhau sao?”

Cường Tử thoáng trầm mặc, nói một cách nghiêm túc, “Trân Trân, em đừng giận anh Bằng nữa. Thật ra anh ấy luôn rất quan tâm em đấy.”

“Được rồi, không cần nói về anh ấy với em nữa.”

Di động của Khổng Trân vang lên, cô liếc nhìn, nhận máy.

“Đang ăn cơm với bạn.”

“Còn thêm một lúc nữa.”

“Được, đến thì gọi điện thoại cho em.”

Giọng nói chuyện điện thoại của cô hơi mất tự nhiên. Cường Tử nhìn cô, thuận miệng hỏi, “Ai vậy?”

Khổng Trân cầm đũa lên, “Một người bạn, lát nữa tới đón em nên anh đừng tiễn em.”

Anh hỏi lần nữa, “Ai vậy?”

“Mấy anh không biết đâu.”

Cường Tử không lên tiếng, Khổng Trân cũng không nói gì nữa.

Khi điện thoại lại vang lên, cô không nhận máy, trực tiếp đứng lên mặc áo khoác, “Em đi trước đây, hôm khác hẹn nữa nhé.”

Cô vươn tay cầm túi xách trên bàn, Cường Tử gọi cô lại, “Trân Trân…”

“Hả?”

“Bỏ đi, không có gì đâu, em đi đi.”

“Thần kinh.”

Cường Tử quay đầu nhìn bóng lưng của Khổng Trân, vẫy tay gọi người phục vụ tới trả tiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.