Phòng bao của khách sạn năm sao, Trần Nham đẩy cửa đi vào, bên trong đang ăn uống linh đình.
Chu Tư Hồng vẫy tay với cô, giới thiệu với mọi người, “Giới thiệu với mọi
người, vị này là phóng viên Trần Nham của đài truyền hình, một người bạn của tôi.”
Người bên cạnh có con mắt tinh tường đứng lên, “Nếu đã là bạn của giám đốc Chu thì phóng viên Trần, cô ngồi cạnh giám đốc Chu
đi.” Anh ta quay đầu dặn người phục vụ thêm ghế và chén dĩa.
Trần Nham ngồi xuống vội vàng nhìn một vòng, không có lấy một người quen.
Người phục vụ rót nước trái cây cho cô. Chu Tư Hồng hỏi: “Có thích ăn món gì không? Bảo bọn họ mang lên thêm hai món nữa.”
“Không cần đâu, tôi đã ăn rồi.”
Anh ta nhìn cô, cười một tiếng, lại yêu cầu thêm hai, ba món, còn gọi một phần bánh ngọt.
Bên này vừa nói chuyện xong, phía đối diện có người rời bàn đi đến bên cạnh Chu Tư Hồng mời rượu anh ta.
Trần Nham lặng lẽ nhìn người trên bàn mời rượu, nịnh nọt, sau một lát thì
nắm được sơ sơ người ngồi đây toàn là ông chủ mấy công ty. Ba người
trung niên bên tay phải là lãnh đạo của cục thương mại và cục thuế, cô
thấy hơi quen mặt, nhưng chưa tiếp xúc bao giờ nên không kêu tên được.
Giữa chừng cũng có người mời rượu cô, Trần Nham đều lấy cớ không biết
uống rượu để từ chối khéo.
Có thể nhìn ra, trong bữa tiệc này,
Chu Tư Hồng được tâng bốc cực kì, tuy trẻ tuổi, nhưng rất có mặt mũi,
người trong bữa tiệc đều mời anh ta ba phần.
“Giám đốc Chu.” Nhân lúc Chu Tư Hồng khó khăn lắm mới rảnh rỗi, Trần Nham tận dụng triệt để nói chuyện với anh ta.
Anh ta quay đầu sang.
Trần Nham ngừng một chút, “Thật ra hôm nay tôi đến tìm anh là vì chuyện của Tôn Bằng, muốn xin anh giúp cho một chuyện.”
Chu Tư Hồng cầm chai nước khoáng bên cạnh uống một ngụm, lơ đãng hỏi, “Chuyện của Tôn Bằng?”
“Tôi nghĩ anh hẳn hiểu về anh ấy đôi chút, anh ấy sẽ không…”
Sau khi uống hết hai chai rượu Mao Đài trên bàn, có người cầm một cái ấm
thủy tinh nhỏ và một ly rượu nhỏ, mặt mày đỏ gay đi tới.
“Lẽ ra
tôi định cạn hết một ấm với giám đốc Chu, nhưng nếu người đẹp phóng viên sẵn lòng làm thay anh,” ông ta chìa bàn tay cầm cái ly rượu nhỏ, “Cô ấy một ly nhỏ, tôi một ấm, giám đốc Chu, anh nói thế nào?”
Mọi người cười ha hả, Chu Tư Hồng cũng cười một tiếng khá thờ ơ.
Trần Nham suy nghĩ, đứng lên, nhận lấy cái ly rượu nhỏ kia, mỉm cười hơi hờ
hững, “Nếu ngài đã nói như vậy, thì ly này tôi sẽ uống thay cho giám đốc Chu.”
Cả bàn uống hết thảy ba chai Mao Đài, khi tan tiệc có hai, ba người say khướt, được tài xế riêng ngả nghiêng dìu đi. Trần Nham đã
uống ba, bốn ly nhỏ, lúc đi ra khỏi phòng bao với Chu Tư Hồng thì cả
người đã nóng bừng.
Cô cầm áo khoác đi theo anh ta vào thang máy, bởi vì ảnh hưởng của cồn mà huyệt thái dương đập thình thịch.
Ở trong thang máy, Chu Tư Hồng nói, “Tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện đi, vừa hay giải rượu luôn.”
Tầng mà thang máy đến đều là phòng dành cho khách, trợ lý đi mở cửa, Chu Tư
Hồng vào phòng. Trần Nham chần chừ trước cửa phòng một lát, rồi đi vào
theo.
Anh ta ngồi xuống sofa, nới cravat, hút thuốc.
Trợ lý của anh ta rót cho bọn họ hai cốc nước, rồi im lặng đi ra ngoài.
“Uống ít nước đi.” Bàn tay kẹp thuốc của anh ta đặt cái cốc trước mặt Trần Nham.
“Cảm ơn anh.”
“Bình thường ít uống rượu ư?”
Trần Nham gật đầu.
Căn phòng rất yên tĩnh, khuôn mặt Chu Tư Hồng ẩn sau làn khói thuốc. Anh ta nói bằng giọng mang tính công việc: “Lúc trước chuyện của Tiểu Tôn có
người báo cáo qua với tôi, nhưng tôi không hỏi cụ thể chuyện thế nào.
Nếu như cậu ấy thật sự không làm, thì sớm muộn gì mọi chuyện cũng sẽ rõ
ràng thôi. Cô không cần nóng vội quá.”
“Tôi đến đây, thật ra là muốn nhờ giám đốc Chu giúp đỡ.”
“Cô cho rằng tôi có thể giúp như thế nào?”
Dưới ánh sáng dìu dịu, anh ta bắt chéo chân, dựa nửa người vào lưng ghế sofa, bình tĩnh nhìn cô.
“Chúng tôi vẫn làm thủ tục bảo lãnh, nhưng không làm được. Nếu như anh đồng ý
ra mặt bảo đảm, thì phía cảnh sát hẳn sẽ không kiên trì nữa.”
Chu Tư Hồng rướn người búng tàn thuốc, “Tôi không biết cô có rõ hay không,
khi cậu ấy rời khỏi chỗ tôi, nói không làm là không làm nữa, cũng không
thông báo cho tôi một tiếng. Xuất phát từ tình cảm, đương nhiên tôi hi
vọng cậu ấy không làm chuyện đó. Nhưng sự thật rốt cuộc là như thế nào,
thật ra tôi cũng không xác định được.”
Trần Nham nhìn anh ta, im
lặng không lên tiếng. Luật sư nói với cô, khi Tôn Bằng thôi việc ở chỗ
Chu Tư Hồng, thật sự không làm thủ tục nghỉ việc, điểm này rất bất lợi
cho tình hình hiện nay của anh.
Trần Nham không biết nhờ vả người khác, nói đến chỗ này thì đã không còn lời nào để nói.
Một lát sau, cô đứng lên, “Cảm ơn anh. Vậy tôi đi trước đây, làm phiền anh rồi.”
Đi đến chỗ lối ra vào, Chu Tư Hồng gọi cô lại, “Trần Nham.”
Anh ta đi tới, đưa chiếc áo khoác mà cô bỏ quên trên sofa, “Tìm chiếc xe đưa cô về.”
“Không cần phiền phức đâu.”
“Tôi không giúp nên giận ư?” Anh ta không còn giọng nói công thức hóa cứng nhắc nữa.
Trần Nham cười nhạt, “Không có.”
“Rất nhiều chuyện có rất nhiều cách giải quyết, trong xã hội này, chuyện là
do con người tạo ra. Chỉ xem cô có muốn hoàn thành nó hay không, sẵn
lòng tốn bao nhiêu sức lực cho nó mà thôi.”
“…”
Anh ta nhìn cô, ngả ngớn vén một lọn tóc rơi xuống trán cô, “Tôi rất thích em, em có biết không?”
Trần Nham bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, cả người cứng đờ, “Giám đốc Chu, anh uống say rồi…”
Khi cô mở cửa, anh ta vươn cánh tay dài, chống lấy cánh cửa, nhìn cô chăm chú.
“Theo tôi đi, tôi sẽ không đối xử tệ với em đâu. Con gái phải tốt với mình
một chút, có người đàn ông nào mà chịu để người phụ nữ của mình ở bên
ngoài giống như em vậy.”
Mùi rượu nhàn nhạt quẩn quanh giữa hai người, khuếch tán ra theo hô hấp.
Bởi vì căng thẳng và sợ hãi, mà tim Trần Nham đập mãnh liệt.
“Nếu em muốn, ngày mai tôi có thể cho cậu ta ra ngoài, tôi thật sự rất thích em…”
Anh ta phủ xuống, muốn vươn tay sờ mặt cô. Cô phản ứng cực nhanh gắng sức
đẩy ra, áo khoác vắt trên cánh tay lập tức rơi “phạch” xuống.
Trong lòng thấy buồn nôn, cô lạnh lùng bật ra ba chữ, “Anh tránh ra.”
Chu Tư Hồng nhìn cô chằm chằm mấy giây, bàn tay đặt trên cánh cửa trượt xuống tay vịn, anh ta thờ ơ mở cửa ra.
Trong đêm đông đen kịt, cô rời khỏi khách sạn như chạy trốn, lên xe taxi.
Trong xe rất ấm áp, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo đến mức run rẩy.
Cô không biết nguy hiểm luôn rình rập khi đi theo một người đàn ông say
rượu vào phòng sao? Cô không biết anh ta có ý đồ với cô sao? Cô biết
hết, chính xác là bởi vì biết nên mới khờ khạo ôm ấp một chút may mắn và ảo tưởng, nhưng sự việc lại vẫn phát triển theo hướng tệ hại nhất.
Cô làm cho sự việc càng hỏng bét hơn.
Xe nhanh chóng chạy vào tiểu khu, tài xế uể oải nói, “Đằng trước có xe, khó quay đầu lắm, xuống ở đây được rồi.”
Một chiếc Volkswagen Golf chặn ở ngã ba đằng trước, nhìn kĩ biển số xe, không ngờ là xe của Phùng Bối Bối.
Trần Nham trả tiền, đi tới gõ cửa sổ xe.
Sau khi lên xe, Phùng Bối Bối rất kinh ngạc: “Áo khoác của cô đâu?”
Trần Nham lắc đầu, “Sao cô lại đến đây?”
Bối Bối nhìn cô, hỏi vặn lại, “Tại sao cô không nói chuyện của Tôn Bằng cho tôi biết?”
Bối Bối ở trong nhà đài nghe nói gần đây Trần Nham tìm người của
công-kiểm-pháp khắp nơi, nên mới biết sơ sơ sự việc. Sau khi gặp nhau
lần trước, bọn họ đã lâu lắm rồi không tâm sự.
“Quên nói với cô.” Vào giờ phút này, đối mặt với Phùng Bối Bối, trong lòng Trần Nham có
hơi rối loạn. Ánh mắt cô nhìn thẳng phía trước, tay cầm điện thoại di
động.
Phùng Bối Bối ngẫm nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Cô biết
đấy, ở đây tôi không có bạn bè nào cả, trong số những người bạn của tôi
hiện nay, cô chính là người xếp đầu tiên.”
Cô ấy nửa đùa giỡn nửa nghiêm túc nói, “Chúng ta không chơi với nhau một khoảng thời gian rồi
nhỉ… Tôi không muốn vì những chuyện khác mà giữa chúng ta có khúc mắc.
Đời sống tình cảm của cô tốt hay xấu, tôi sẽ không hỏi đến nữa. Nếu cô
thật sự xác định rõ là Tôn Bằng, thì sau này tôi cũng sẽ xem anh ta như
người một nhà. Tôi muốn nói cho cô biết, tôi rất quý trọng tình bạn giữa chúng ta.”
Đầu óc Trần Nham phình ra, nhưng có một dòng nước ấm áp nhỏ xíu quét qua lòng cô.
Trong đêm tối lạnh rét thấu xương này đây, cô rốt cuộc đã tìm được một nơi ấm cúng, tránh được phong ba.
Trần Nham suy nghĩ một hồi, dùng từ ngữ ôn hòa, kể đơn giản đầu đuôi gốc
ngọn sự việc cho Phùng Bối Bối. Cô ấy nói đúng, không nên có thứ gì tạo
ra ngăn cách giữa tình bạn của họ. Đương nhiên, trong quá trình, cô
không kể về sự thất lễ tối nay của Chu Tư Hồng, sợ làm Phùng Bối Bối tổn thương.
Nhưng Phùng Bối Bối là ai chứ, trong dăm ba câu không rõ ràng hoàn toàn của Trần Nham, cô ấy đã nhanh chóng có một trực giác của phụ nữ. Nghĩ đến từng việc một trước đó, những ý nghĩ từng vụt qua
trong đầu, cô ấy đã tự hiểu hết mọi việc.
*****
Vào nửa đêm, điện thoại vang lên, Chu Tư Hồng đang ngủ say mơ mơ màng màng nhận máy.
“Mở cửa.”
Anh ta nằm trên giường phản ứng mấy giây, từ từ mở mắt, “Bối Bối?”
“Ừm.”
Nằm thêm một lúc, anh ta xuống giường mặc áo choàng tắm, mở cửa ra. Không
nhìn cô lấy một cái, anh ta đi đến bên sofa ngồi xuống, chỉnh đèn đứng
đến mức tối nhất, nheo mắt thích ứng với ánh sáng một hồi, rồi móc một
điếu thuốc ra châm.
Phùng Bối Bối ngồi xuống đối diện anh ta, trong mùi rượu khắp phòng, cô khẽ nhíu mày.
“Bao nhiêu phụ nữ giành giật muốn nhào lên người anh thế rồi, anh có cần
phải làm như thế không? Anh muốn tôi khó chịu bao nhiêu đây?”
Chu Tư Hồng rít hai hơi, sau khi tỉnh táo hơn một chút, anh ta nhìn cô, tựa như không nghe được cô nói gì, “Gần đây sống thế nào?”
Đột nhiên xảy ra chuyện thế này, sự quan tâm không mặn không nhạt làm cho Phùng
Bối Bối không trút giận được, giận quá hóa cười, “Chu Tư Hồng, anh tưởng anh là ai? Tôi sống có tốt hay không thì liên quan gì đến anh?”
“Quả thật không liên quan gì cả, vậy trễ thế này tới tìm anh để làm gì?”
“Cách xa Trần Nham một chút cho tôi.”
Anh ta nhìn cô, thoáng im lặng, hờ hững hỏi, “Nghe người ta nói em sắp kết hôn rồi?”
“…”
Chu Tư Hồng xoa ấn đường, dụi tắt tàn thuốc, giọng nói trầm thấp mà khàn
khàn, “Khoảng thời gian trước có người nói với anh, em đã phá thai, đứa
bé có phải của anh không?”
Dưới ánh sáng lờ mờ, gương mặt Phùng
Bối Bối vẫn xinh đẹp, kiêu hãnh như xưa, nhưng vì lời nói của anh ta mà
căng thẳng trong thoáng chốc.
Cô muốn cười một cái, nhưng không cười nổi. Cô cố hết sức giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh thản nhiên.
“Phải thì thế nào, anh quan tâm ư? Hay là muốn bù đắp?”
Nhưng Chu Tư Hồng rất nghiêm túc, “Có thể. Trước đây cứ nói muốn đổi xe, còn muốn đổi nữa không?”
Anh ta là một tay chơi, hiểu biết nhiều về phụ nữ, ai thật lòng ai giả dối, trong lòng vô cùng rõ ràng. Bây giờ, Phùng Bối Bối mở miệng đòi một
chiếc xe thể thao hơn triệu tệ, hoặc là tham lam hơn chút nữa đòi bồi
thường một căn nhà, anh ta đều sẽ cho. Khi ở bên nhau, cô chưa từng ham
muốn của anh ta thứ gì, cũng không có tính toán nào với anh ta. Anh ta
chưa từng thiếu nợ người phụ nữ nào của mình, kết thúc đều coi như sòng
phẳng, chưa từng trở mặt.
Anh ta được phụ nữ thích không chỉ vì
giàu có. Anh ta đẹp trai nhiều tiền, đồng thời còn không kiêu ngạo, dịu
dàng rộng rãi. Khi thích bạn thì có thể nâng bạn như Bồ Tát, nhưng khi
đã chán ghét bạn rồi thì như nước với lửa. Lúc đó, chính là vì anh ta
lúc nóng lúc lạnh mà Phùng Bối Bối mới không kiểm soát được suy tính
thiệt hơn.
Sau khi chia tay, bọn họ từng xảy ra quan hệ một lần.
Có đôi khi bạn cho rằng có những việc mãi mãi không xảy ra với mình,
nhưng nó lại xảy ra bất thình lình. Chỉ một lần đó, Phùng Bối Bối mang
thai, không chút suy nghĩ đi phá thai. Cái giá phải trả cho một sinh
mạng khiến cô dứt hẳn ra khỏi cuộc tình vô vọng này, không còn vương vấn một chút nào nữa. Cô không nói cho ai chuyện đứa trẻ, không biết là anh ta biết được từ đâu.
Phùng Bối Bối cố gắng hết sức để nét mặt hờ hững, cô đứng lên, cười ngọt ngào như ngày trước, “Không cần trả vội
đâu, khoản nợ ngày hôm nay sau này sẽ có người đòi giúp. Chu Tư Hồng,
tôi đang chờ xem đấy.”