Cơn Mưa

Chương 38: Năm mới



“Đường dài dâng hiến cho phương xa,

Đóa hoa hồng dâng hiến cho tình yêu

Em lấy gì dâng hiến cho người,

Người tình của em.

Mây trắng dâng hiến cho sân thể dục,

Dòng Trường Giang dâng hiến cho biển cả,

Tôi lấy gì dâng hiến cho bạn,

Người bạn của tôi.

Tôi lấy gì dâng hiến cho người,

Tôi không ngừng hỏi,

Tôi không ngừng kiếm tìm…”

Hát từ từ đến phần lên cao giọng, lạc giọng rồi.

Dưới ánh đèn chói lọi, đối diện với gần ngàn đồng nghiệp dưới sân khấu, Trần Nham chỉ có thể nhìn thấy đầu người đen nghịt. Đại não gần như trống rỗng, ngay cả hồi hộp cũng không còn.

Tiếng ca tiếp tục phát ra từ trong miệng một cách cứng nhắc, chỉ nghĩ sao hết thảy việc này còn chưa kết thúc.

Khi bài hát quá nửa, theo một tràng tiếng vỗ tay rào rào, trong khóe mắt, Phùng Bối Bối đang ôm một bó hoa nhanh chóng chạy tới từ một góc sân khấu.

Tặng hoa cho cô, rồi ôm cô, Phùng Bối Bối nói bên tai cô, “Yêu cô yêu cô, cố lên…”

Trong sự bao trùm của ánh đèn và tiếng nhạc, trong lòng Trần Nham vốn đã cứng đờ cả người vô cùng cảm động, không kịp bày tỏ gì cả, người này lại chạy đi cực nhanh như một cơn gió.

Rốt cuộc hát xong một bài, tiếng vỗ tay vang lên, ánh đèn tối dần. Mấy phút ngắn ngủi, Trần Nham cảm giác như mình đã chạy marathon, đưa mất nửa cái mạng.

Xuống phía sau hậu trường rộn ràng, Bối Bối đi sang, sờ mặt cô một cái, im lặng mỉm cười.

“Lần đầu tiên thấy cô thế này đấy, buồn cười lắm.”

Mặt Trần Nham trắng bệch, cô nắm một tay cô ấy, “Tay tôi đến bây giờ đầy mồ hôi này.”

Có người ở bên kia la lên, “Tiết mục thứ sáu, Tống Chi, Phong Vận, sang bên cạnh chuẩn bị, bài sau nữa là tới rồi, mau mau lên.”

“Tôi phải đợi lên diễn rồi,” Bối Bối nhìn giờ, “Thật sự không đón giao thừa chung với bọn tôi ư?”

Một tuần trước, một đám bạn của cô ấy đã chuẩn bị xong hoạt động đón giao thừa phong phú.

“Không đi đâu, anh ấy còn đang chờ tôi ở bên ngoài.”

Phùng Bối Bối nghiêng đầu, mỉm cười, “Vậy cũng được, cho phép cô trọng sắc khinh bạn một lần đấy. Năm mới vui vẻ!”

“Năm mới vui vẻ.”

Cô từ trong nhà hát nhỏ đi ra, Tôn Bằng đang đứng trên bậc thềm ở cửa. Không khí có tiếng nhạc ồn ào thấp thoáng, làm nổi bật vẻ yên tĩnh của xung quanh.

Bước chân của cô khiến anh xoay người lại.

Cô nhìn nụ cười trên gương mặt anh, hỏi, “Có phải hát dở lắm không?”

Cô rất hối hận sắp xếp một chỗ ngồi bên trong cho anh, chẳng thà cứ để anh đúng giờ chờ ở bên ngoài.

Anh nắm tay cô, cùng đi xuống bậc thềm, “Hay lắm.”

“Mấy chỗ lạc giọng hết cả rồi.”

Anh không nói gì, cười nhìn con đường phía trước.

Cô lườm anh một cái.

Đi một đoạn, anh nói, “Dù thế nào thì anh cũng rất thích nghe. Chỉ là lớp trang điểm trên mặt em có hơi không chịu nổi thôi.”

Hậu trường rối tung cả lên, không có chỗ tẩy trang, sợ một mình anh chờ lâu nên cô gỡ lông mi giả, lau môi rồi đi ra ngay.

“Cũng đâu phải trang điểm cho anh xem.”

Anh cười, buông tay cô ra, ôm vai cô, để cô sáp lại gần mình hơn.

Đêm giao thừa hàng năm, chính quyền thành phố đều tập trung bắn pháo hoa bên bờ sông, toàn thành phố đón mừng năm mới. Bọn họ ăn cơm tối trong một nhà hàng nhỏ bên bờ sông, ngồi một lúc rồi ra ngoài chờ pháo hoa.

Mọi người lục tục tràn ra từ khắp nơi, có dăm ba thanh niên thành nhóm, cũng có một nhà già trẻ đều đến xem náo nhiệt, vô cùng rộn ràng.

Gió từ trên sông thổi đến, nhưng không thổi tan tiếng cười nói của mọi người.

Gần đến 0 giờ, hình chiếu khổng lồ hiện lên trên tòa nhà cao nhất, một lát sau, mọi người bắt đầu la lớn đếm ngược theo…

Năm ——

Bốn ——

Ba ——

Hai ——

Một ——

“Đùng” một tiếng, theo sau là chùm sáng đầu tiên nổ tung trong đêm đen, pháo hoa đầy màu sắc nở rộ đợt này đến đợt khác trên bầu trời.

Mùi pháo nhàn nhạt thoang thoảng trong không khí lạnh khô rát, đủ mọi tiếng reo hò và la hét, trong niềm vui sướng kêu gào lạc giọng, mọi người thầm cầu nguyện cho năm sau.

Trong đám đông, Trần Nham dựa vào ngực Tôn Bằng, được hai cánh tay anh nhẹ nhàng ôm lấy.

Trong từng đợt huyên náo, bọn họ lẳng lặng ngước mắt nhìn pháo hoa trên bầu trời đêm, ánh mắt sâu lắng.

Nếu như pháo hoa có thể cầu nguyện, vậy tôi có thể tham lam hơn một chút trong năm mới này không?

Tôi muốn người thân của tôi, thân thể mạnh khỏe.

Tôi muốn bạn bè của tôi, bình an hạnh phúc.

Cô nghiêng mặt nhìn anh, anh cúi đầu, nhìn nhau mỉm cười. Ánh sáng lập lòe lóe lên đợt này đến đợt khác chiếu rọi trên gương mặt, trong mắt họ là hình bóng của nhau.

Tôi muốn có cuộc sống tốt hơn cùng anh ấy.

Từng cụm pháo hoa nổ ầm ầm phía chân trời, trong thoáng chốc, điểm sáng chớp tắt hòa tan vào đêm đen, thấm vào mong ước tốt đẹp của mỗi người trong trời đất.

Cuối tháng một, vụ án của Tôn Bằng hoàn toàn kết thúc, bọn họ mời luật sư Hầu ăn bữa cơm, bắt đầu bàn bạc chuyện về quê. Cường Tử bảo Tôn Bằng về trước, mang năm ngàn đồng đưa cho bà nội của anh ta giúp anh ta. Bố mẹ của Cường Tử lần lượt qua đời khi anh ta còn rất nhỏ, nên anh ta luôn sống cùng bà. Mỗi năm bà của anh ta đều đi đến nhà bác cả đón tết, anh ta không qua lại với bác cả, cho nên cũng không muốn về.

Đúng lúc đầu bếp và nhân viên phục vụ cũng không đi, anh ta định ở lại trông quán trong thời gian ăn tết, nhân lúc mấy quán khác đóng cửa kiếm thêm một chút. Đến lúc đó xem tình hình, hoặc chờ Tôn Bằng quay lại rồi về một chuyến.

Mẹ Trần biết Trần Nham muốn theo Tôn Bằng về quê đón tết, ngay từ đầu dùng im lặng để tỏ ý không tán thành. Gần đến giờ cô sắp xuất phát, bà mới dặn cô mua thêm ít đồ, nói người dưới quê sẽ khá để ý mấy chuyện này, bảo cô đến nhà người ta đừng có mà không biết lễ phép.

Tàu hỏa xình xịch chạy qua, phong cảnh ngoài cửa sổ là cây cối và đồng ruộng sáng ngời dưới ánh mặt trời mùa đông, nhiều căn nhà thấp bé đứng lặng yên ven đường, thoáng qua ngoài cửa sổ.

Trần Nham đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Tôn Phi ngồi bên cửa sổ đột nhiên đứng lên la lớn, hai tay vẫy như nhạc trưởng, miệng hát bài ca không có nhịp điệu.

Âm thanh ấy vô cùng vang dội, Trần Nham giật nảy mình mở mắt, Tôn Bằng ngồi giữa nhanh chóng đứng lên, vừa dỗ dành, vừa cố gắng kiểm soát anh ta.

“Tôn Phi, nghe lời nào…” Anh đè cánh tay và vai anh ta.

Trong ánh mắt bắn quét tới của hành khách, nhân viên trên tàu cũng nghiêm mặt đi sang.

Trần Nham giải thích rõ tình huống cho anh ta, nói liền mấy tiếng thật ngại quá.

Cuối cùng, trong lúc hỗn loạn, Tôn Bằng thử lôi một gói khoai tây chiên trong túi ra, Tôn Phi chớp mắt một cái, thật sự yên tĩnh lại.

Toa xe yên lặng trở lại, chỉ còn một vài hành khách tò mò chỉ chỉ trỏ trỏ, xì xào bàn tán. Trần Nham và Tôn Bằng đều nhìn Tôn Phi, anh ta cũng giống như người không có việc gì, vừa ăn vừa nhìn họ.

Trần Nham nắm tay Tôn Bằng, anh nhìn cô, sờ mặt cô, nói, “Không sao đâu, anh ấy ngồi xe mệt thôi.”

Nhà Tôn Bằng ở trong một ngôi làng nhỏ dưới thành phố L. Sau khi đi tàu cao tốc bốn tiếng đến thành phố, còn phải đi xe buýt một tiếng. Xuống xe buýt, lại chuyển sang đi xe dù vào làng.

Đường rất hẹp, khi xe chạy trên con đường nhỏ giữa mấy thửa ruộng, Trần Nham gần như nín thở. Khoảng nửa tiếng sau, xe dừng lại.

Trời đã gần tối, trên ngọn núi xa xa có thể nhìn thấy ánh chiều tà.

Trần Nham rót cốc nước trong bình giữ nhiệt cho Tôn Phi, nhìn Tôn Bằng lấy hành lý xuống. Hai cái vali lớn, một cái ba lô lớn, còn có một ít quà tặng cô mua cho bố mẹ anh. Tôn Phi uống nước xong, cô lại rót một cốc. Tôn Bằng không còn tay nên cô đút anh uống.

Ba người cầm đồ, đi một đoạn men theo con đường đá nhỏ, khoảng mười phút sau, cuối cùng đã đến nhà.

Nhà Tôn Bằng tốt hơn Trần Nham tưởng tượng rất nhiều.

Trước khi đến, cô đã dự tính tình huống xấu nhất, nhưng không ngờ, cô thấy được một căn nhà nhỏ hai tầng ra dáng, còn có sân, một số hoa cỏ gì đó không biết tên rủ xuống trước cửa.

Anh gõ cổng sân mấy cái, giọng một người phụ nữ vang lên bên trong, “Đến đây đến đây!”

Cánh cổng sắt cao cao được mở ra, người phụ nữ đứng sau cổng, khoảng 30 tuổi, hơi béo, tóc thắt bím, trên chiếc áo phao màu tím mang bao tay áo. Một bé gái có chút bẽn lẽn đứng bên cạnh, nhìn thấy người lạ liền ôm chân chị.

Người phụ nữ nhìn thấy Trần Nham trước nhất, thoáng sửng sốt, cho đến khi nhìn thấy Tôn Bằng, mới ngạc nhiên mừng rỡ vừa gọi vừa mở hết cổng ra, la vào trong, “Mẹ ơi, mau đến đây mau đến đây, Đại Bằng, Tôn Phi về rồi này!”

Tôn Bằng gọi một tiếng chị dâu, cúi đầu nhìn bé gái kia, “Thiến Thiến, còn nhận ra không?”

Cô bé nhút nhát gọi một tiếng, “Chú…”

Tôn Bằng cười xoa đầu bé.

“Mau vào đi, còn đứng đó làm gì? Thiến Thiến, cầm đồ giúp chú con đi.”

Chị dâu Tôn Bằng đưa tay qua xách hành lý giúp họ, dẫn họ đi vào trong.

Tôn Bằng rảnh tay, ôm hờ eo Trần Nham, dẫn cô vào trong.

“Bố và anh hai có nhà không?”

“Không có, còn ở trong nhà máy đấy, sắp về rồi…” Chị cười nhìn Trần Nham, “Chú hai, đây chắc là Tiểu Trần nhỉ, xinh đẹp thật đấy.”

Trần Nham khẽ mỉm cười, “Chào chị.”

“Nhất định phải ở đây thêm mấy ngày, chơi nhiều một chút đấy.” Chị dâu Tôn Bằng cười nói.

Mẹ Tôn Bằng đang bận nấu ăn trong bếp, nghe âm thanh bên ngoài, vội vàng lau tay vào tạp dề ra ngoài đón.

“Mẹ…”

Sau khi Tôn Bằng gọi một tiếng, Tôn Phi cũng gọi một tiếng theo.

“Ừ,” mẹ Tôn đáp một tiếng, vui vẻ nhìn hai anh em họ, ngay sau đó, ánh mắt bà đặt trên người Trần Nham. Trong cái sân nhỏ treo lạp xưởng và thịt muối, bà thầm quan sát Trần Nham từ đầu đến chân một lượt, thân thiết bảo cô vào nhà.

Trong phòng khách ngồi xuống, bà mỉm cười hòa nhã nhìn Trần Nham, hỏi, “Là Tiểu Trần nhỉ?”

“Cháu chào dì ạ.”

Mẹ Tôn cười nhìn cô, gật gật đầu, “Mấy ngày này cứ coi đây như nhà mình, đừng khách sáo, nhé?”

Trần Nham gật đầu, cười cười, “Vâng ạ.”

Tôn Bằng đưa mấy túi đồ trên tay cho bà, “Đây là quà Trần Nham tặng mọi người ạ.”

Mẹ Tôn đẩy tới, nói với Trần Nham, “Cháu đến là được rồi, còn tặng đồ làm gì. Cháu cầm về đưa cho mẹ cháu đi.”

Tôn Bằng nói, “Mẹ cầm lấy đi, là một phần tấm lòng của cô ấy ạ.”

“Dì đừng khách sáo ạ.”

Mẹ Tôn từ chối không được, “Vậy được, dì không khách sáo nữa. Đại Bằng, bố và anh hai con đều còn ở nhà máy, lát nữa sẽ về.”

Tôn Bằng gật đầu, “Bọn con đi cất hành lý trước ạ.”

Chị dâu Tôn Bằng nói, “Căn phòng trên lầu hai ấy, hôm qua vừa quét dọn xong, hai em lên đó đi, nghỉ một lát trước rồi xuống ăn cơm.”

“Vâng.”

Thấy Tôn Bằng và Trần Nham lên lầu, Tôn Phi cũng muốn đi vào theo, mẹ Tôn kéo anh ta lại, “Đừng có chạy lung tung, buổi tối con ở với mẹ, có nghe không?”

Tôn Phi đứng đó mờ mịt nhìn mẹ Tôn, không nói được, cũng không nói không được.

Căn phòng trên lầu hai bình thường là phòng dành cho khách, trong phòng không có đồ dùng dư thừa, sau khi trải tấm ra trải giường mới thì rất sạch sẽ.

Tôn Bằng kéo rèm cửa sổ, cất đồ đạc xong, cầm cái khăn mặt mới đi vào toilet làm ướt bằng nước nóng, đưa cho Trần Nham.

Trần Nham ngồi ở mép giường, mệt mỏi nhận lấy, từ từ nằm ngang xuống, không nhúc nhích.

“Mệt rồi ư?” Tôn Bằng ở bên cạnh dọn dẹp đồ đạc, nhìn cô.

“Ngồi xe hoa mắt chóng mặt.”

Anh đứng lên, cầm lấy cái khăn trong tay cô, cúi xuống bên người cô, dùng ngón tay vén tóc ra sau giúp cô, lau mặt cho cô.

Trần Nham nhắm mắt lại.

“Say xe ư?”

Cô lắc đầu.

Anh nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, hôn môi cô một cái, “Em ngủ một lát trước đi.”

Cô mở mắt ra, lắc đầu, “Còn phải xuống ăn cơm nữa mà.”

“Không sao đâu…”

Khuỷu tay chống giường, cô từ từ ngồi dậy, vuốt tóc, hít sâu một hơi, nhìn anh.

“Được rồi, em cũng không sao, đi xuống thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.