Buổi tối ăn cơm,
bố Tôn và anh hai Tôn Bằng đều rất khách sáo với Trần Nham. Trước đó Tôn Bằng đã đánh tiếng, cho nên trên bàn cơm mẹ Tôn cũng chỉ hỏi mấy câu
mang tính tượng trưng về tình hình trong nhà cô, không ngừng bảo cô ăn
nhiều đồ ăn.
Trần Nham cảm thấy, một nhà Tôn Bằng chính là gia
đình nông thôn bình thường nhất, cả nhà đều rất phấn khởi khi đứa con
trai lớn và đứa con trai nhỏ về ăn tết. Cho dù bố Tôn và anh hai anh
hiền lành ít nói hơn một chút, nhưng sự nhiệt tình trong lòng ấy cũng
được bộc lộ trong lời nói. Sau khi anh hai anh về nhìn thấy Tôn Bằng thì không nói gì, chỉ cười cười, lặng lẽ lục hết tủ trong phòng khách, xách ra một chai rượu rắn ngâm bằng thủy tinh.
Bảy, tám người vây
quanh chiếc bàn tròn lớn đầy món ăn, giống như là đón tết sớm. Ngoài Tôn Phi ra, ba người đàn ông không nói nhiều mà chỉ chạm cốc.
Cả gia đình, người nhiệt tình nhất chính là chị dâu của Tôn Bằng, nhiệt tình
đến mức Trần Nham có chút chịu không nổi, vừa gắp thức ăn cho cô vừa múc canh. Cô đều cố hết sức đón nhận một cách tự nhiên.
Trong lúc để ly rượu xuống, Tôn Bằng nhìn chén của cô, “Ăn không nổi thì đừng cố.”
Cô “ừm” một tiếng.
Đối mặt với một đại gia đình như thế này, cô khó tránh khỏi việc câu nệ.
Nhưng sâu trong nội tâm cô, lại vô cùng mong đợi bầu không khí gia đình
mỹ mãn thế này.
Ăn cơm xong, Tôn Bằng bảo Trần Nham lên lầu
trước, anh và bố Tôn, anh hai ngồi xuống tiếp tục uống rượu. Mẹ Tôn và
chị dâu của anh cũng đã ăn xong, thu xếp ổn thỏa cho Tôn Phi và Thiến
Thiến, dọn dẹp hết phần chén đũa và thức ăn thừa, rồi lại đi vào bếp làm dưa chuột xào tỏi, rang dĩa lạc mang ra cho bọn họ nhắm rượu.
Trần Nham tắm xong sấy khô tóc, thu dọn hành lý một chút, rồi nằm trên giường xem tivi.
Cả ngày đi đường mệt nhọc, người rõ ràng rất mệt, nhưng đến hoàn cảnh mới, trong lòng cô không hiểu sao lại có chút phấn khích và mới mẻ, chỉnh
rất nhiều đài cũng không yên lòng xem được, càng không buồn ngủ.
Nghỉ ngơi một hồi, cô tắt cái tivi ồn ào, xuống giường đi đến bên cửa sổ, nhìn ra xa phía ngoài.
Xa xa ngoài cửa sổ đối diện trọn mặt tường của nhà hàng xóm, không có
phong cảnh gì. Giữa hai căn nhà có một gốc cây già, chạc cây thô chắc
nhô nghiêng sang, ánh trăng rất sáng, toàn bộ lá cây đang khe khẽ đong
đưa trong gió đêm.
Đêm khuya thanh vắng, cái trán chạm lên tấm
kính lạnh lẽo, cô vô cùng buồn chán nghe tiếng gió vù vù lọt vào khe cửa sổ, nhìn hơi thở của mình ngưng tụ thành một khoảng sương trắng trên
cửa sổ.
Trong lòng hoàn toàn trống rỗng, tựa như đã quên mình đang ở nơi nào.
“Sau này, con định ở lại bên đó à?”
Bên bàn, bố Tôn bưng ly rượu nhỏ, nhìn Tôn Bằng. Nhiều năm như vậy, đây là
lần đầu tiên đứa con trai nhỏ này của ông dẫn con gái về.
Anh hai Tôn Tường của anh uống đến đỏ cả mặt, cũng dừng đũa, ngước mắt nhìn anh.
Tôn Bằng “dạ” một tiếng, gật đầu, chạm ly với bố Tôn, nhấp một hớp rượu nhỏ.
Trên mặt bố Tôn không có biểu cảm gì, ông trầm mặc một chút, gật đầu tán
thành, “Tốt lắm, tốt lắm… Quán mở vẫn ổn chứ, chờ khai xuân bố và anh
con cùng tới xem thử.”
“Cũng khá ạ, trời ấm hơn một chút con đón mọi người tới chơi, bố dẫn Thiến Thiến theo cùng nhé.”
“Thuận lợi cả là tốt rồi…” Ăn hai miếng đồ ăn, bố Tôn lại hỏi, “Định khi nào thì kết hôn, đã nói chuyện với con bé chưa?”
“Vẫn chưa ạ, không vội.”
“Không phải nói đã 27 rồi à? Còn không vội gì nữa?”
Tôn Bằng gắp thức ăn, không lên tiếng.
“Con lớn đầu rồi, sang năm cũng đã là người 30 tuổi, Thiến Thiến cũng lớn
vậy rồi…” Men rượu dâng lên, bố Tôn đổ đầy mồ hôi, lau mắt một cái, trầm giọng, “Đại Bằng à, bố biết trong nhà có lỗi với con, bao nhiêu năm để
con bươn trải bên ngoài một mình, còn dẫn theo Tôn Phi. Nhưng bố mẹ cũng không có cách nào cả. Bây giờ tốt xấu gì thì cũng sắp ổn định rồi, bố
với mẹ con không mong gì khác, chỉ hi vọng con mau lập gia đình, sống
yên ổn qua ngày.”
Mẹ Tôn dọn dẹp xong, luôn ngồi bên cạnh nghe
bọn họ nói chuyện phiếm. Nghe đến đây, trong lòng chua xót, nước mắt
liền rơi, không kìm được nhấc một góc tạp dề lau mắt.
Tôn Bằng đảo mắt nhìn bà, “Mẹ, mẹ đừng như vậy…”
“Đúng đó, mẹ này, hôm nay mọi người đều vui vẻ, mẹ thế này làm gì…” Tôn Tường nhìn mẹ Tôn, rồi lại nhìn về phía Tôn Bằng, giơ ly rượu, gạt sự thương
cảm, “Đại Bằng, anh hai vui cho chú, thật sự rất vui. Chú uống ít một
chút, đi xe cả ngày rồi.”
Tôn Bằng cười cười, “Không sao. Anh hai, cạn ly.”
Hai người ngửa đầu, uống cạn ly rượu.
Cánh cửa cọt kẹt một tiếng mở ra, Trần Nham quay đầu, anh mang theo mùi rượu đi vào.
Ánh mắt im lặng chạm đến cô, anh cài cửa lại, cởi áo khoác, lặng lẽ đi sang.
Tay anh vòng qua từ sau lưng, ôm lấy cô, anh hôn trán cô, vành tai cô qua sợi tóc, vuốt ve mơn trớn cô.
Cô dựa vào cơ thể nóng bừng sau khi uống rượu của anh, nhìn bóng bọn họ
trên cửa sổ và căn nhà, đường nét của ngọn cây nhàn nhạt phản chiếu giao hòa, bên tai chỉ có hô hấp và tiếng tim đập.
Hai phiến lá trên
một thân cây, có thể cả đời cũng không biết nhau. Cơ hội và duyên phận
nào, để cô gặp anh, đứng cùng anh dưới cánh cửa sổ xa lạ này?
Như một giấc mộng.
Anh ngẩng đầu lên từ hõm cổ cô, “Sao vẫn chưa ngủ?”
“Không ngủ được.”
“Không mệt ư?”
Cô đưa tay ra sau nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh, dựa mặt vào bên cổ anh, “Không tập trung ngủ được.”
Anh kéo tay cô xuống, hôn gan bàn tay một cái, “Vậy không ngủ nữa, chờ anh tắm một cái.”
Gần mười lăm phút sau, anh từ trong nhà tắm đi ra. Cô vẫn đứng yên bên cửa
sổ, nghe thấy tiếng cũng không quay đầu lại, không biết đang suy nghĩ
điều gì.
Tắm xong, người anh sảng khoái hơn, đầu óc cũng tỉnh táo hơn, nhìn chăm chăm bóng lưng cô một hồi, tắt đèn.
Trong bóng tối, anh đi sang, ôm lấy cô từ phía sau, vén hết tóc cô sang một
bên, hôn liếm đường vòng cung trên gáy cô, xương quai xanh nhô ra dưới
vai. Nhiệt tình tìm kiếm vui vẻ.
Những nụ hôn này lúc nhẹ lúc
nặng, mang theo sự khô ráp của đôi môi, sự ẩm ướt của đầu lưỡi. Cô cảm
thấy giọt nước trên tóc anh bị cọ xát trên làn da cô, xen giữa những nụ
hôn và vuốt ve ấy, ẩm ướt mềm mại, vừa lạnh vừa nóng.
Trong
thoáng chốc, tất cả xúc cảm của cô đều tập trung vào phía sau lưng, nơi
không nhìn thấy, bàn tay bên eo luồn vào từ vạt áo cô. Trong tiếng thở
gấp thô ráp của đôi bên, cô cúi đầu, nhìn sự nhấp nhô không theo quy tắc bí ẩn dưới lớp vải kia, giống như tim đập đang nhô ra.
Ánh mắt bị cảm giác xấu hổ ép buộc, mờ mịt chuyển trở lại về phía cửa sổ.
Giữa anh và cửa sổ, cô rơi vào trong ý thức lờ mờ, bầu trời đêm đen kịt
trước mắt bắt đầu bay lên, càng lên càng cao, càng lên càng xa.
Bọn họ nằm trên giường với quần áo xốc xếch, cùng đắp một góc chăn, nhắm mắt, không ai ngủ cả.
Cô gối lên cánh tay anh, tay anh vẫn ở trong chiếc áo ngủ chưa cài nút của cô, lòng bàn tay áp vào làn da bên ngực cô.
Chỉ còn lại sự tĩnh lặng.
“Ngủ rồi sao?”
“Chưa ngủ.”
“Đang nghĩ gì thế?”
Trong bóng tối, Trần Nham mở mắt ra, “Dường như cái gì cũng nghĩ, mà cứ như chẳng nghĩ gì cả.”
Anh ôm chặt cô hơn, tấm chăn bị kéo phát ra một loạt tiếng sột soạt.
Cô điều chỉnh tư thế trong lòng anh, vén phần tóc bị đè, nghiêng người ôm anh.
“Nham Nham… Em muốn kết hôn không?”
Anh hỏi bâng quơ, lồng ngực khẽ run.
Cô khựng lại, đôi mắt ngước lên, lẳng lặng đối diện với đôi mắt đang cụp xuống của anh.
“Không muốn.” Cô khẽ nói.
Trước câu trả lời này, cô có vài giây yên lặng. Tôn Bằng biết, mấy giây này
cô không phải đang suy tư, chẳng qua là đang nghĩ xem nói ra đáp án này
như thế nào.
Anh không nói gì, ôm chặt cô vào lòng, sờ vành tai cô.
Trần Nham nhắm mắt lại, vùi mặt vào ngực anh.
Trong bầu không khí rõ ràng trầm xuống, nỗi cay đắng chậm rãi tràn qua nội tâm cô.
Anh có biết không?
Em bằng lòng sẻ chia mỗi một phút, mỗi một giây còn lại của cuộc đời cùng anh, phấn đấu cùng anh.
Thế nhưng, em vẫn chưa thể kết hôn cùng anh.
Bởi vì, em vừa tự ti lại hư vinh, vừa thanh cao lại thế tục như vậy.
Em mong muốn sau khi có cuộc sống ổn định hơn sẽ bước vào con đường hôn
nhân, em ước ao khi chúng ta kết nghĩa vợ chồng nhận được sự tán thành
và chúc phúc của xã hội. Em hi vọng con cái của chúng ta có thể trưởng
thành trong tuổi thơ ấu không buồn không lo, chứ không phải như bố mẹ
nó, bởi vì sự nghèo nàn cơ cực của gia đình mà cả đời mẫn cảm yếu đuối,
bắt buộc phải làm trái với ước mơ.
Năm cô vừa thi đậu trung học,
là lúc gia đình nghèo túng nhất, vì bệnh của người bố đã mất mà bọn họ
ôm đầy nợ. Vì ba ngàn học phí, cô đi theo mẹ nửa tiếng, theo địa chỉ
chép trên giấy đến nhà người họ hàng xa vay tiền. Tìm nhầm hai nhà, cuối cùng rốt cuộc tìm được. Người họ hàng đang ngủ ở nhà, nhìn thấy bọn họ, khuôn mặt ngái ngủ rất khách sáo, nhưng nói tới nói lui đều không nhả
ra.
Cô nhìn mẹ khép nép nói xong, đỏ mặt định cởi sợi dây chuyền
vàng mua lúc kết hôn trên cổ xuống thế chấp. Người họ hàng rốt cuộc bị
làm cảm động, không đòi sợi dây chuyền mà cho vay tiền luôn.
Cầm
tiền đi ra khỏi cửa, mẹ Trần một mạch nắm tay cô sải bước đi về nhà, đi
đến giữa đường hỏi cô có muốn ăn kem không, cô lắc đầu, cũng không nói
gì.
Đó là một ngày mùa hè, đi trên con đường lớn mặt trời chói chang ập xuống, cô không đổ một giọt mồ hôi, trái tim lạnh như băng.
Cô nhớ vô cùng rõ ràng, năm ấy cô 16 tuổi, ước ao duy nhất là một giấc
tỉnh dậy, nhảy thẳng đến 26 tuổi, 36 tuổi, 46 tuổi cũng được.
Cái gì mà thanh xuân, cái gì mà hạnh phúc vui vẻ, cô có thể không cần gì cả, cô chỉ muốn danh dự.
Đến cái tuổi này, cô khát khao một gia đình hơn bất kì ai, nhưng cũng thận trọng hơn bất kì ai.
Tảng sáng, ánh mặt trời hắt vào, Tôn Bằng lờ mờ mở mắt ra.
Trần Nham đã kéo cái ghế, ngồi trước cửa sổ trang điểm qua chiếc gương nhỏ.
“Sao dậy sớm thế?” Anh mới vừa thức, nheo mắt nhìn cô, giọng nói ồm ồm.
Anh nhìn giờ, mới bảy giờ.
Cô đã mặc quần áo chỉnh tề, đang dùng chì kẻ lông mày khẽ vẽ lên lông mày, “Không phải nói hôm nay phải đi đến nhà bà nội Trương Cường sao?”
Cô thấy anh đã thức, hé cửa sổ một chút lấy không khí vào phòng, một luồng gió lạnh tràn vào.
“Vậy cũng đâu cần sớm như thế.” Tôn Bằng nhìn cô, bò dậy mặc quần áo.
Bữa sáng chuẩn bị rất phong phú, sữa đậu nành, bánh bao, bánh quẩy, cháo,
một nhà Tôn Bằng ngồi vây quanh, ăn lần lượt. Bố Tôn và Tôn Tường đi làm ở nhà máy giày vẫn chưa nghỉ, đi ra cửa trước tiên.
Tôn Bằng và Trần Nham ăn đơn giản một chút, lấy khăn choàng găng tay, cũng sắp đi ra ngoài.
Chị dâu Tôn Bằng dọn dẹp chén đũa, bảo bọn họ về sớm một chút ăn cơm trưa.
Dọn dẹp đến chén đũa của Trần Nham, chị để ý thấy trên cái cốc có dấu môi
son đỏ nhàn nhạt, chị không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía cửa, hai
người đã mất dạng.
Chị cầm đồ xuống bếp, nói với mẹ Tôn đang rửa
nồi, “Tiểu Trần này ấy, mùa đông lạnh cỡ này mà quần áo trong ngoài mặc
hôm nay không giống hôm qua, xinh đẹp vô cùng. Con mắt Tôn Bằng đúng là
kén chọn, giới thiệu bao nhiêu người trong thôn cho cậu ấy trước đó mà
không ưng ai cả.”
Mẹ Tôn không ngẩng đầu, “Con gái trong thành phố, có ai mà không ăn mặc đẹp chứ. Mẹ thấy Tiểu Trần rất được, dịu dàng ít nói.”
“Ừm, chỉ là hơi ít nói, có điều tình cảm hai đứa trông tốt lắm, sẽ…”
Lời còn chưa dứt, bên ngoài truyền đến tiếng rượt đuổi vui đùa ầm ĩ.
Chị hai Tôn Bằng chạy ra xem, là Tôn Phi đang đùa giỡn với Thiến Thiến trong sân.
“Thiến Thiến!”
Chị kêu con gái đến, nhìn Tôn Phi một cái, “Con đi làm bài tập hôm nay phải làm đi, đừng làm ồn ào với bác cả con.”
“Con không có làm ồn.”
“Còn nói à? Mau đi vào!”
Ánh mặt trời hắt đầy sân, Tôn Phi ngơ ngác đứng đó, nghiêng đầu, nhìn Thiến Thiến cụp vai đi vào nhà.