Khi mưa tạnh, một chiếc xe van cũng dừng trước cửa quán Tôn Bằng. Một đợt
bia được chuyển đến, Tôn Bằng ra kiểm, kí đơn, giúp nhân viên giao hàng
mang từng thùng bia vào trong quán.
Ra vào hai chuyến, đang lúc
bận đến mức đổ mồ hôi phải cởi áo khoác, xa xa bên kia đường có hai
người mặc đồng phục đi tới, một nam một nữ.
Hai người đi đến cửa, nhìn mấy người Tôn Bằng, rồi lại nhìn quanh quán.
Tôn Bằng hỏi, “Có chuyện gì không?”
Người đàn ông hỏi, “Ai trong các anh là ông chủ?”
“Là tôi.”
Hai người nhìn anh, lấy giấy chứng nhận ra, “Chào anh, chúng tôi là cảnh sát thi hành án của tòa án khu vực.”
Tôn Bằng đã cởi áo khoác, dẫn họ vào trong quán, bảo nhân viên phục vụ rót hai cốc nước.
Trong quán vẫn chưa có khách, rất yên tĩnh. Hai người kia ngồi xuống, nghiêm
chỉnh lấy giấy bút ra, nói một cách khó hiểu muốn anh giúp đỡ tìm hiểu
một vài tình huống, rồi sau đó hỏi anh chút tình hình của quán, bao gồm
thời gian khai trương, vốn đầu tư,…
Nói chuyện một lúc, Tôn Bằng hơi hiểu mục đích bọn họ đến.
Đôi vợ chồng kiện Khổng Trân và Cường Tử không biết lấy tin tức từ đâu,
biết được quán này ban đầu là Cường Tử cùng mở với anh, bây giờ muốn xử
lý tài sản quán.
Khi mở quán này, Tôn Bằng và Cường Tử từng kí
một bản hợp đồng thỏa thuận hợp tác kinh doanh, khi Cường Tử rút khỏi
thì đi rất vội, nên đã trả lại bản hợp đồng thỏa thuận trong tay mình
cho Tôn Bằng, nhưng cũng không làm thêm những thủ tục khác.
Anh
ra phía sau tìm hai bản hợp đồng thỏa thuận, hai cảnh sát nhận lấy xem,
gật đầu, cũng không nói gì, chỉ ghi chép sột soạt mấy dòng chữ trên
giấy.
Sau khi tiễn hai người này đi, Tôn Bằng đứng lặng im ở cửa một lúc, gọi điện thoại cho Cường Tử.
“Xuất phát chưa?”
“Vừa ra cửa.” Cường Tử nói.
“Được rồi, không vội đâu.”
Khi trời sắp tối, Cường Tử dẫn Khổng Trân cùng đến quán. Bữa liên hoan này
bọn họ đã hẹn ngày hôm qua, cũng coi như là mừng Khổng Trân xuất viện.
Đang giờ cơm, lần lượt có khách đi vào, trong quán bắt đầu náo nhiệt. Họ
ngồi quanh chiếc bàn bên cửa sổ, Tôn Bằng và Tôn Phi một bên, Cường Tử
và Khổng Trân ngồi đối diện.
Sắc mặt Khổng Trân vẫn hơi tiều tụy, cô buộc tóc đuôi ngựa thấp, mặc chiếc áo khoác nỉ dày màu xanh nhạt,
vào quán cũng không cởi mà chỉ mở vạt áo trước.
Cô vẫn chưa thể
ăn đồ dầu mỡ, buổi trưa Tôn Bằng đã ở trong bếp nấu một nồi cháo nhỏ,
buổi tối thì bảo nhà bếp xào mấy món thanh đạm cho họ.
Khi ăn
cơm, đề tài trò chuyện của anh và Cường Tử cơ bản xoay quanh mấy người
bạn mà Khổng Trân cũng quen. Đều là người xa quê hương, không cần hỏi
thăm, ai có chút biến động nhỏ là sẽ truyền ra trong nhóm, có người mở
tiệm, có người về quê, cũng có người kết hôn. Cứ như vậy cười cười nói
nói, một bữa cơm ăn vừa hòa hợp vừa trôi chảy.
Cả bữa cơm Khổng
Trân không nói câu nào mà toàn nghe họ nói. Họ cũng hiểu ngầm một cách
tự nhiên, không ai nhắc đến chuyện không vui.
Tôn Bằng nhìn cô, “Trong nhà bếp còn chiếc áo khoác dày nữa, đưa cho em khoác về…” Anh nói đoạn rồi định đi sang.
Khổng Trân lắc đầu, “Không cần đâu, thế này là vừa đủ rồi.”
Vì thuốc trừ sâu đốt cháy nên giọng cô hơi khàn khàn.
Đi một vòng trước cửa sinh tử, ai cũng sẽ thay đổi. Cô thấy trong ánh mắt
anh không còn vẻ trước đây nữa, thay vào đó là một loại dịu dàng ảm đạm.
Tôn Bằng không để ý sự thay đổi của cô, gật đầu.
Dừng lại, Khổng Trân nói, “Vẫn chưa cảm ơn các anh, lần này em lại gây thêm phiền phức nữa rồi.”
Tôn Bằng nhìn cô, “Không có gì, không phải em cũng luôn giúp anh chăm sóc
Tôn Phi sao. Mọi người đều ở nơi khác đến thì nên dựa vào chăm sóc lẫn
nhau.”
“Anh có thể đáp ứng một yêu cầu của em không?” Cô đột nhiên hỏi.
“…”
“Đừng bán tiệm này…” Cổ họng cô nghẹn lại một chút, lông mi hơi cụp xuống,
rồi lại nâng lên, “Trước đây không phải các anh luôn nói em còn nhỏ sao, em nghĩ, cả đời này em hoàn toàn có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.”
Trân Trân còn định nói thêm gì nữa, Cường Tử đã đi sang.
Anh ta mặc áo khoác, nhìn Khổng Trân, “Xong cả rồi chứ…”
Khổng Trân dừng câu chuyện, ừm một tiếng.
Cường Tử, “Vậy bọn em đi đây…”
Tôn Bằng nhìn Khổng Trân lần cuối, “Đi đường chậm một chút.”
Ra khỏi quán, đêm đã đến gần.
Họ đi tới bên đường lớn chờ xe.
Ánh đèn neon lấp lánh giữa không trung, cơn gió lạnh lướt qua gò má, Khổng Trân rụt cằm vào trong khăn choàng.
“Lạnh ư?” Cường Tử hỏi.
Cô lắc đầu, ậm ờ: “Vẫn ổn.”
Cô cảm thấy, đời này cô cũng sẽ không bao giờ sợ lạnh nữa.
Khi cái chết cận kề nhất, một ngọn lửa đốt từ cổ họng cô thẳng đến lục phủ
ngũ tạng, tất cả cơ quan và chân tay co giật như điên, trong đầu cũng
không có bất kì hình ảnh đẹp đẽ nào, mỗi một tế bào, mỗi một giọt máu
đều tràn đầy đau đớn vô biên vô tận.
Cô nước mắt giàn giụa, miệng đầy chất bẩn co quắp dưới đất, cổ họng không phát ra thành tiếng. Cô
dùng ý thức chỉ còn vẻn vẹn từ đáy lòng la lớn dừng lại, tiếp theo đó là bóng đen.
Tám giờ rưỡi tối, cô đứng ở đầu đường huyên náo này,
ánh mắt trong suốt. Ngoài hồi ức đau đớn còn lại trên thân thể ra, hết
thảy mọi thứ như một giấc mộng đã kết thúc.
Cô biết, từ nay về
sau sẽ không bao giờ có bất kì thứ gì có thể khiến cô cảm thấy sợ hãi
nữa. Bởi vì cô đã thấy đêm đen sâu nhất. Hôm nay, mỗi một luồng gió thổi qua gò má, cô đều cảm thấy chân thật mà kì diệu, giống như một món quà.
Ngày 2 tháng 4 là ngày thế giới nhận thức về chứng tự bế.
Buổi trưa, Tôn Phi nhận được lời mời đi đến tòa thị chính tham gia hoạt động công ích với tư cách đại biểu. Chưa đến năm giờ, Tôn Bằng đi đón anh
ta, vô cùng bất ngờ chạm mặt Trần Nham bên tòa nhà chính phủ chính.
Cô vừa lấy tin xong, đang cười nói đi ra ngoài cùng một người đồng nghiệp nam.
Xa xa, cô cũng thấy họ, từ từ thôi cười, cúi đầu nói với đồng nghiệp mấy câu, rồi đi về phía họ.
Mấy ngày họ không gặp nhau rồi? Ba ngày? Hay là bốn ngày?
Cho đến nay đều là thời gian của Trần Nham tự do hơn một chút, cho nên
nhiều lúc luôn là cô đến quán anh ăn cơm tối, rồi anh đưa cô về nhà.
Nhưng một tuần nay, cô tăng ca làm một loạt báo cáo với đồng nghiệp
suốt. Buổi tối Tôn Bằng có tìm cô hai lần, nhưng toàn bị gián đoạn vì đủ mọi việc, không nhìn thấy mặt nhau. Mấy ngày nay, hai người cứ như vậy
gọi điện thoại liên lạc.
Thật sự bận rộn như vậy sao? Có bận hơn
đi chăng nữa, gặp một người có thể dùng hết bao nhiêu thời gian chứ?
Chẳng qua sau cơn mưa kia, một vài biến hóa xuất hiện trong lòng Trần
Nham. Giống như mọi cái cớ trốn tránh mà những người yêu nhau thích
dùng, trong mối quan hệ này, cô muốn yên tĩnh lại.
Đứng trước mặt họ, Trần Nham giả vờ như rất tự nhiên, hỏi, “Sao ở đây vậy?”
Tôn Bằng nói, “Dẫn Tôn Phi đến tham gia hoạt động. Em vừa xong ư?”
“Ừm.”
Cùng đi ra ngoài, Tôn Bằng kể chuyện Tôn Phi tham gia hoạt động cho cô. Trần Nham vừa nghe vừa nói với Tôn Phi mấy câu.
Cùng đi đến bên lề đường, Tôn Bằng hỏi, “Còn đến cơ quan nữa không?”
Anh nhìn cô, cô nhìn con đường.
Hồi lâu sau, cô nói, “Không đi nữa.”
Anh dời tầm mắt khỏi khuôn mặt cô, lắc điếu thuốc ra, cúi đầu châm. Rít hai hơi, anh nắm tay cô, “Đi thôi, cùng về quán ăn cơm.”
Buổi tối, khi Tôn Bằng, Trần Nham và Tôn Phi đang chờ thức ăn bên chiếc bàn
nhỏ cạnh quầy bar, một bàn khách trong góc đột nhiên la to mắng lớn.
Nhân viên phục vụ bận bịu bên cạnh họ giật nảy mình, “Sao vậy ạ sao vậy ạ?”
“Làm sao ư? Mấy cô tự nhìn xem! Sang nhìn hết này! Mẹ nó đây là thứ cho người ăn hả?”
Một bàn ba người đều là thanh niên chừng 20 tuổi, một người trong đó đang
kéo dài giọng, dáng vẻ côn đồ dùng muỗng gõ cái bát lớn đựng canh chua
thịt bò hai cái, tiếp đó vục xuống đáy tô một cái, vậy mà vớt ra một con chuột nhỏ lông trắng trơn bóng. Nhân viên phục vụ sợ đến mức tái mặt
ngay lập tức, lắp ba lắp bắp, “Không thể nào, việc này… nhất định là có
hiểu lầm…”
“Hiểu lầm ư? Hiểu lầm cái rắm!”
Người nọ vớt
con chuột chết dính nước canh ra ném lên trên bàn, nói đầy hung tợn, “Mẹ nó mở mắt còn nói dối, kêu ông chủ của mấy người đến đây!”
Không cần anh ta gọi, Tôn Bằng đã đi sang.
Trần Nham đứng bên cạnh anh, nhìn thấy con chuột nhỏ đó, mặt cô tái xanh, cô không dằn được nắm tay anh.
Tôn Bằng nói nhỏ câu “Không sao” với Trần Nham, buông tay cô ra đi lên
trước, móc thuốc lá ra mời: “Có gì thì ra ngoài nói, đừng ảnh hưởng
những người khác ăn cơm…”
Thanh niên dẫn đầu hất bàn tay mời
thuốc của anh, “Mẹ nó đừng có dùng cái chiêu này với tôi. Nói cái gì hả? Đền tiền đi! Không đền tiền thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát! Nếu ăn tiếp
bữa cơm này thì còn mạng sao? Gọi mọi người tới phân xử thử đi!”
Mấy người khách lắm chuyện xung quanh vây vào, nhìn con chuột chết bị vớt
ra kia, khó tránh khỏi hoảng sợ trong lòng, bắt đầu lẩm bẩm ở một bên.
Nhưng bây giờ ai ít nhiều gì cũng có chút năng lực phân biệt, nhìn thứ ở trong món ăn, rồi nhìn dáng vẻ ba người này, mọi người ít nhiều cũng
biết chuyện này không đơn giản như vậy, đoán ông chủ trẻ đụng phải kẻ
kiếm chuyện rồi.
Có một ông cụ ở bên cạnh nói xen vào, “Con chuột lớn thế này mà, không thể nào đâu, khi người ta sắp xếp thức ăn không
nhìn ra ư…”
Một thanh niên bên cạnh nghiêng đầu, vẻ mặt ác ôn
nhìn sang, gằn giọng nói: “Ông à, chuyện của người khác không cần ông lo thì đừng có xen mồm vào. Bọn tôi ăn chết rồi ông giúp đền tiền thì nói
thế nào?”
Ông cụ im bặt ngay lập tức.
Tôn Bằng nhìn ba người này, hất cằm với người dẫn đầu, hỏi một cách đơn giản rõ ràng, “Muốn đền bao nhiêu?”
Tên thanh niên nhìn anh, nghiêng đầu, “Ít nhất mỗi người hai mươi ngàn tệ.”
Tôn Bằng cười khẩy một tiếng, nhìn bọn chúng, lấy di động ra gọi 110.
Cảnh sát đến, Trần Nham định lấy túi xách đi theo cùng. Tôn Bằng ngăn cô
lại, “Em ở đây trông quán giúp anh. Không sao đâu, lát nữa là về thôi.”
Cô nhìn anh không nói lời nào. Anh nắm tay cô một cái, rồi đi theo đến
đồn cảnh sát.
Chuyện như vậy ầm ĩ đến chỗ cảnh sát thì không nói rõ ra được.
Cảnh sát nói chuyện này họ không có quyền chấp pháp, phải do cục quản lý
thực phẩm và dược phẩm, cục vệ sinh phụ trách, họ đành phải hòa giải.
Món ăn ba người này gọi tổng cộng chưa đến một trăm năm mươi đồng, hòa
giải đến cuối cùng, Tôn Bằng miễn hóa đơn cho bọn chúng, bồi thường cho
bọn chúng hai trăm đồng, đồng thời dẫn đi bệnh viện kiểm tra thân thể
theo yêu cầu của bọn chúng.
Nghe bác sĩ nói phải nội soi dạ dày
và nội soi đại tràng, khi viết hóa đơn ở đại sảnh, ba tên đổi ý, muốn
quy thành tiền mặt, không kiểm tra nữa.
Tôn Bằng châm điếu thuốc, liếc bọn chúng một cái, hồi lâu sau ném một câu: Nếu không kiểm tra thì không kiểm tra, nhưng một xu cũng không có.
Ba tên lập tức như
bị pháo đốt, hung tợn làm dữ với anh. Phát hiện không dọa anh được, cộng thêm bên cạnh còn có cảnh sát ở đồn đi chung tới giúp, cuối cùng nói
kháy mấy câu, hất tay bỏ đi.
Mười một giờ tối, Tôn Bằng từ bệnh viện về, dẫn theo Tôn Phi cùng đón xe đưa Trần Nham về nhà.
Dọc đường đi, anh kể sơ cho cô quá trình ở đồn cảnh sát, miêu tả mọi chuyện rất ngắn gọn, cứ như là một vụ lừa gạt tống tiền đơn giản.
Trần Nham vẫn im lặng, chỉ nhìn ngoài cửa sổ.
Khi chia tay dưới lầu, Tôn Bằng hỏi, “Mấy ngày không thấy em cười rồi, có thể cười một cái không?”
Trong ánh sáng âm u, Trần Nham khựng lại một giây, nhìn anh, cười một cái vô cùng lạnh nhạt.
Nhìn nụ cười gượng gạo ấy, anh cũng không nhịn được nữa, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Cô không nhúc nhích.
“Không nhớ anh sao?” Giọng nói hạ thấp của anh hơi khàn, đôi môi cô chạm vào
vải áo anh, trong không khí lạnh lẽo có thêm chút mập mờ ấm áp.
Trần Nham nghe thấy giọng nói trầm tĩnh của bản thân mình, “Tôn Bằng, hôn em đi.”
Tiếp đó, đôi môi lạnh buốt của anh rơi xuống môi cô, đầu tiên là dịu dàng tỉ mỉ, rồi sau đó là triền miên nồng nhiệt, cho đến khi cô thở không nổi.
Bàn tay nâng mặt cô của anh dừng lại, anh nhìn cô chăm chú.
Lông mi Trần Nham khẽ run, cô kề mặt mình sát bờ ngực anh.