Mọi thứ đều thấm vào trong ánh sáng âm u giao thoa giữa đèn đường và neon.
Dưới bậc thềm ngay đằng trước, Tôn Bằng cô đơn đứng ở đó. Bóng đêm lờ mờ
phác họa bờ vai rộng của anh, ngược sáng, khuôn mặt anh có chút mơ hồ,
không thấy rõ nét mặt.
Chỉ duy nhất ánh mắt kia, ấm áp mà sâu lắng, trong bóng tối nhìn cô từ xa xa.
Trong khoảnh khắc ánh mắt chạm vào nhau, trong đầu Trần Nham chỉ còn lại một
khoảng trống rỗng, quên mất bản thân mình đang ở nơi đâu.
Một
chiếc xe buýt tuyến buổi tối chạy vù tới, họ đồng thời rơi vào cái bóng
của thân xe. Xe dừng lại, hai, ba hành khách xuống xe sau lưng anh, xung quanh vô cùng vội vàng, sau đó yên tĩnh trở lại.
Nhưng tất cả những việc này không liên quan gì đến họ.
Tựa như đã trôi qua rất lâu, lại tựa như chỉ mấy giây thôi, anh đi về phía cô.
Anh đứng vững trước mặt cô. Cổ cô cứng ngắc, cô nhìn anh cởi áo khoác.
Chiếc áo mang theo mùi hương và hơi ấm của đàn ông phủ xuống, rơi trên bờ vai cô, giống như một tấm lưới mềm mại.
Cổ áo thẳng đứng chạm vào khóe môi trơn mềm của cô, trong thoáng chốc, cảm nhận lạnh lẽo cứng rắn xù xì của vải vóc kéo mọi thứ trở lại chân thật.
Cô ngơ ngẩn nhìn anh.
Bên trong anh mặc một chiếc áo tay ngắn, lúc này hai cánh tay lộ hết ra
ngoài, đường nét cơ bắp thấp thoáng nổi lên theo động tác. Trong cái
nhìn chăm chú của cô, anh ngồi xổm xuống, giúp cô khép lại vạt áo trước.
Khuôn mặt họ rất gần nhau, gần đến mức trong cơn gió lạnh cũng có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Anh ngửi được mùi rượu của cô, sắc mặt không đổi nhìn khuôn mặt chớm say
của cô một lần. Anh đưa tay gạt mái tóc dài mềm mại của cô ra ngoài áo
khoác, tỉ mỉ vén lên vai.
Cô để mặc anh làm, ánh mắt trong trẻo.
Anh nhìn cô rồi dừng lại một giây, ném túi xách của cô sang một bên, kéo
hai tay cô lại đặt trên đầu gối cô, dùng tay mình nâng lên, rồi từ từ,
từ từ bao bọc hết vào lòng bàn tay dày rộng.
Trần Nham không biết có phải tay mình quá lạnh hay không, chỉ cảm thấy lòng bàn tay anh có
sự ấm áp hấp dẫn. Cho dù nên rời khỏi, nhưng lúc này đây, cô cũng không
muốn rời khỏi.
Hãy để cô dừng lại một lúc, một lúc thôi là được rồi.
Yết hầu anh chuyển động một cái, khi anh ngước mắt nhìn cô lần nữa, chân mày khẽ nhíu lại.
“Em uống rượu ư?”
Đột nhiên đặt câu hỏi, trong giọng nói của anh có chút khàn khàn hiếm thấy.
Giọng khàn này khiến tim cô run lên, cô khẽ hé môi, nhưng lại không nói được gì.
Rất lâu sau, cô hỏi, “Anh đến đây lúc nào?”
“Buổi trưa.”
“Đến đây làm gì?”
“…”
Sự tĩnh mịch này cứ kéo dài như vậy, cho đến khi cô rút tay mình ra khỏi
lòng bàn tay ấm áp của anh, nhẹ nhàng phủ lên gò má gầy gò của anh.
Có ánh sáng trong gió, cái bóng nhỏ dài của họ bị hắt trên mặt đất, khẽ chồng lên nhau.
“Vừa rồi em đang nghĩ, tại sao chuyện người khác có thể dễ dàng làm được, vào em thì lại luôn khó khăn như thế?”
Giọng của cô rất khẽ, ánh mắt rất hờ hững, tựa như đang hỏi anh, cũng tựa như đang hỏi chính mình.
Lại càng giống như đang tra hỏi số phận.
Chuyện người khác có thể dễ dàng làm được, tại sao tôi lại không làm được?
Tại sao rõ ràng đã rất cố gắng, rất cố gắng, rất nỗ lực, nhưng cuối cùng vẫn thất bại thảm hại?
Khi trưởng thành, hết thảy mọi sự phản nghịch và không cam lòng ẩn núp dưới sự dè dặt, rập khuôn, trong lúc vô tình, cô đã dồn hết vào mối tình
không được chúc phúc này.
Thế nhưng trong hoang mạc cuộc sống, lần buông thả duy nhất của cô lại kết thúc bằng thất bại.
Dưới chất cồn, tất cả cảm giác thất bại ồn ào xông lên đại não.
“Em cho rằng, chỉ cần cố gắng thì bất kì việc gì cũng nhất định sẽ được báo đáp. Nhưng không phải như vậy, đèn đỏ sáng, họ tiến hết về phía trước,
chỉ có một mình em chờ tại chỗ. Kết quả thế nào, họ đi hết đến trước mặt em, khi nào em mới có thể đuổi kịp…”
Trần Nham bắt đầu rơi lệ: “Vô dụng… Cố gắng thế nào cũng vô dụng…”
Từng giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay anh, lạnh đến mức lòng anh run rẩy.
Hốc mắt Tôn Bằng phiếm hồng, đau đớn tột cùng.
Anh lau nước mắt của cô một cách thô kệch vụng về, không lau hết được ——
Không lau nữa, nghiêng người về trước, anh ôm cô vào lòng.
Anh ôm cô, mặt kề sát vào mái tóc cô.
“Nham Nham, anh là gì, anh khiến em ra như vậy, anh là thứ gì đây…”
Nước mắt đè nén của người đàn ông rơi khỏi hốc mắt, thấm vào tóc cô.
Gió đêm rít gào, không biết từ đâu đến đây, càng không biết sẽ thổi đến nơi nào.
Nước mắt tình nhân, vết thương trong lòng, cùng im hơi lặng tiếng tan ra trong gió.
Ngày hôm sau, toàn bộ nhiệm vụ phỏng vấn kết thúc.
Vé đã đặt xong trước, hôm nay trở về.
Khi ăn sáng trong phòng ăn lớn của khách sạn, Trần Nham nói cô có một người bạn ở đây, không về chung với họ mà ở chơi thêm một ngày nữa rồi mới
đi. Mấy người đồng nghiệp không nói gì, chỉ bảo cô một mình chú ý an
toàn.
Ăn sáng xong, cô về phòng sắp xếp đồ đạc, chỉ chốc lát sau cửa phòng liền vang lên.
Mở cửa ra, Tôn Bằng đứng bên ngoài, một tay đút trong túi.
“Ăn sáng xong rồi ư?” Cô hỏi.
“Ừm.”
Anh đi theo sau cô vào phòng, Trần Nham nói, “Anh ngồi một lát đi, em thu dọn một chút.”
Anh nhìn quanh phòng một cái, đi đến bên cửa sổ sát sàn.
Ngoài cửa sổ chẳng có cảnh đẹp gì, xa xa có thể nhìn thấy một ngôi trường,
khẩu hiệu màu đỏ giăng trên mấy dãy phòng học màu trắng.
Trần Nham ngồi ở mép giường thu dọn quần áo, vô thức nhìn về phía bóng hình anh.
Trong nắng sớm nhàn nhạt có lẫn hạt bụi, bay loạn xạ hắt lên vai anh. Cô vô
thức dừng động tác, nhớ lại buổi hoàng hôn khóc thầm bên cầu.
Con người cuối cùng luôn cô đơn, có những hồi ức, rõ ràng liên quan đến anh nhưng vĩnh viễn chỉ thuộc về bản thân mình.
Khi anh xoay người lại, cô không cố ý nhìn sang chỗ khác, mà giả vờ bình tĩnh hỏi: “Đã tìm qua chưa, có chỗ nào vui không?”
Anh nhìn cô, “Có hai công viên khá gần đây, xa hơn chút có một công viên giải trí nữa, em muốn đi không?”
Cô lắc đầu, “Công viên nào có điểm đặc sắc?”
“Có một hồ nước, nhìn hình cũng đẹp lắm.”
“Vậy đi chỗ đó đi.”
“Đi bây giờ ư?”
Cô đứng lên, nhìn trái nhìn phải, giống như đang kiểm tra xem còn phải chuẩn bị gì nữa.
“Không còn gì nữa. Anh chờ một chút, em trang điểm đã.”
“Được.”
Công viên đầm lầy này nằm ở ngoại ô, vé vào cổng sáu mươi đồng một người.
Khá nhỏ, nhưng có một hồ nước khá đẹp. Trong khoảng thực vật sinh trưởng
rậm rạp ven hồ có xây một con đường núi dài, tạo điều kiện cho du khách
dạo chơi đi lại.
Trong ánh mặt trời đầu xuân, rất nhiều loài hoa
vẫn chưa nở, hương thơm trong lành của thực vật tràn đầy trong gió khiến tâm tình mọi người khoan khoái dễ chịu.
Đã đến cuối tuần, trong công viên có không ít du khách tụm năm tụm ba. Nghe giọng, đa số là người ở nơi khác.
Tôn Bằng và Trần Nham vừa đi vừa nghỉ, nhìn thấy cái gì thì sẽ nói đôi câu, phần lớn thời gian, hai người đều im lặng một cách thoải mái, an tĩnh
thưởng thức phong cảnh bên hồ.
Đi đến chỗ chèo thuyền, ánh mắt Trần Nham dừng lại hơn một giây. Tôn Bằng dừng lại, “Đi không?”
Cô nhìn xa xa, đang suy nghĩ.
Anh nhìn cô, “Đi nào, sang đó xem thử…”
Chiếc thuyền nhỏ cho thuê ba mươi đồng một giờ.
Trả tiền, Tôn Bằng đi lên trước, trong khoang thuyền nho nhỏ anh xoay người lại, đưa tay về phía cô.
Cô chần chừ một chút, giao tay mình cho anh.
Thân thuyền lắc lư một cái, anh kéo tay cô đỡ cô vào.
Đạp chân đạp mấy cái, con thuyền trôi từ từ vào giữa mặt nước. Chiếc thuyền di chuyển theo nước, mỗi người ngắm phong cảnh, không ai nói gì. Chỉ
chốc lát sau, hòn đảo xanh nho nhỏ giữa hồ đi xa dần theo dòng nước.
Gió mang theo ánh mặt trời thổi vào mặt, hòa cùng ánh sáng trên mặt hồ, thoắt ẩn thoắt hiện xao động trên mặt họ.
Tôn Bằng quay mặt nhìn về phía Trần Nham, ánh mắt cô nhìn hướng bờ hồ xa xa.
Dưới mui thuyền, từng chút ánh sáng nhạt lóe lên trên mi mắt, khóe môi cô.
Một cơn gió thổi tới, cô khẽ nheo mắt, cổ áo bay lên một cái rồi lại trở về chỗ cũ, giống như vài sợi tóc mềm mại thổi qua gò má cô, rồi lại nhẹ nhàng rũ xuống.
Sáng tinh mơ tháng tư, khoảnh khắc này, cô đã
hóa thân thành cơn gió mát. Lướt qua trái tim một người đàn ông, để lại
mùi hương không cách nào chạm đến, nhưng cuối cùng rồi sẽ tan biến,
khiến cho anh suốt đời khó quên.
“Hình như sắp trở trời rồi…”
Đi ra khỏi công viên, Trần Nham ngẩng đầu.
Bầu trời thành phố, tầng mây đang càng ngày càng thấp.
Kế hoạch ban đầu buổi trưa là định đi đến chỗ ở của một danh nhân, ăn cơm
trưa xong, họ mất chút thời gian ở con phố xưa gần đó, trời quả nhiên
bắt đầu đổ mưa.
Mưa phùn mùa xuân, trông không lớn lắm, nhưng một lát là có thể dầm ướt nửa người.
Mưa đột nhiên đổ xuống khiến tầm mắt người đi bộ, xe cộ đều trở nên mơ hồ,
giao thông không thuận tiện, cũng mất hứng, nên họ không đi thăm thắng
cảnh khác nữa, khó khăn quay trở lại khách sạn, mỗi người về phòng mình.
Chưa đến sáu giờ, Tôn Bằng gọi điện thoại cho Trần Nham, hỏi cô muốn ăn gì để anh đi mua.
Âm thanh trong điện thoại rất ồn ào, cô nói bằng giọng tự nhiên mình đã ở bên ngoài rồi.
Anh không nói gì nữa, cúp điện thoại.
Tivi đang phát tin thời sự địa phương, Tôn Bằng nằm trên giường, mờ mịt xem.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng mưa bên ngoài ngày càng lớn, tiếng sấm mùa xuân ầm ầm vang lên, anh đứng dậy đi đến bên cửa sổ.
Nhìn mưa màu xám tro che kín trời đất, một nỗi kích động vọt lên trong lòng anh, anh rất muốn xông ra ngoài tìm cô trở về.
Nhưng tìm về rồi thì có thể như thế nào?
Mở cửa sổ ra, mưa gió tạt vào mặt. Anh châm một điếu thuốc, sau khi rít vài hơi, hai tay chống lên trên bệ cửa ẩm ướt.
Rất nhanh, mái tóc anh, điếu thuốc nơi đầu ngón tay đều bị nước mưa làm ướt.
Ngoài cửa, Trần Nham cả người ướt đẫm đang nhìn anh, những giọt nước càn rỡ từ từ nhỏ xuống theo mái tóc rối bù của cô.
Tay vẫn dừng trên tay nắm cửa, đại não Tôn Bằng tê dại một giây, động tác của anh gần như thô bạo kéo cô vào.
Cô hất tay anh ra, giọng nói mạnh mẽ trước nay chưa từng có.
“Em có chuyện hỏi anh.”
Tôn Bằng trấn tĩnh lại, dằn sự phẫn nộ trong lòng vì cô không để ý đến bản thân mình, “Được, em nói đi.”
“Anh có muốn em đợi hay không?”
Trong chốc lát, một trận sấm rền vang lại nổ ầm trên bầu trời, nước mưa rơi ào ào, dùng sức gột rửa đất trời mênh mông.
Lời nói của cô, ánh mắt của cô là tia chớp bầu bạn cùng tiếng sấm, khiến tâm hồn anh khiếp sợ.
Anh nín thở, trong mắt là nỗi đau đớn tột cùng.
“Nham Nham, anh không muốn em chờ anh, anh muốn em sống tốt.”
Không phân biệt rõ trên mặt mình là mưa hay nước mắt, Trần Nham tiến lên, đôi mắt phủ một lớp hơi nước, mờ mịt nhìn anh, run rẩy thấp giọng hỏi, “Vậy tại sao anh phải đến đây?”
Không có ngôn ngữ, chỉ có một lồng
ngực vững chắc, anh dùng sức ôm lấy cô, cửa đóng lại “ầm” một tiếng. Cô
dựa vào cánh cửa, thân thể như sắt của anh đè ép cô.
Anh gắng sức hôn đôi môi cô, tiến vào khoang miệng ấm áp của cô, tìm lưỡi cô. Da
thịt dưới bàn tay lạnh lẽo như vậy, anh nâng chiếc cằm nhỏ nhắn mềm mại
của cô lên, gặm nhấm cổ cô, ngực cô, dùng hai tay, dùng đầu lưỡi, dùng
hết thảy mọi thứ lau đi nước mưa ướt át trên người cô.
Cô ôm đầu anh, sau lưng, giống như một thân cây quấn lấy thân thể cường tráng của anh, điên cuồng hôn trả lại.
Ở phòng ăn, cô cúp điện thoại của anh xong, nhìn nhà hàng sương mù mịt mờ, cô tự đặt cược cho mình một vụ hoang đường.
Nếu như trong vòng năm phút có thể có ba người đi vào, thì sẽ quay lại tìm anh.
Sau đó, cô ngồi mười phút, cánh cửa kính kia chỉ được đẩy ra một lần.
Khi đi ra khỏi phòng ăn, cô không bung ô.
Đi một hồi, nước mưa đã che khuất đôi mắt cô. Trong mưa, cô bước càng ngày càng nhanh, cho đến khi biến thành chạy. Trong cơn mưa như thác đổ,
khoảnh khắc bất chấp tất cả chạy về phía anh, cô đã cảm nhận được niềm
hạnh phúc xác thực nhất.
Trời mưa, vậy thì hãy cứ mưa mãi đi.
Lận đận long đong, vậy thì đến đây hết đi.
Đừng nói về tương lai với cô, cô không cần vì tương lai không nhìn thấy mà bắt đầu hối hận vào giờ phút này.
Là ai mưu toan thao túng con đường dưới chân cô, dẫn cô về phía dục vọng thế tục?
Giờ đây, trong lòng người đàn ông ngay thẳng mà vô tư này, cô cảm thấy mọi
niềm hạnh phúc và vui vẻ đều có vật dẫn kiên cố, cảm nhận xù xì. Chúng
trườn trên làn da cô, dừng lại trên thể xác cô, nụ hôn của anh, hô hấp
của anh, bàn tay anh, đều như lửa cháy hừng hực, nhu hòa ấm áp bổ sung
vào nơi sâu thẳm nhất xa xôi nhất trong thân thể, vị trí trái tim.
Ngoài cửa sổ, mưa vẫn đang rơi.
Mưa phùn mùa xuân rơi xuống hồ nước, lay động hàng trăm con sóng lăn tăn,
nếu như thời gian không bước vào đời người dài đằng đẵng, một khoảnh
khắc chính là sự vĩnh hằng.
Nửa tháng sau, quán của Tôn Bằng chuyển nhượng với giá hai trăm hai mươi ngàn tệ.
Cường Tử lại gom góp từ chỗ bạn bè bảy mươi ngàn, Tôn Bằng đưa thêm một trăm
ba mươi ngàn cho anh ta, để anh ta và Khổng Trân trả nợ.
Được một người chị em giới thiệu, Khổng Trân đi đến thành phố khác làm việc.
Trước khi đi, cô ấy mời hai người đàn ông này ăn một bữa cơm, cuối cùng
chỉ để lại một câu, cô ấy nhất định sẽ trả tiền.
Trong ga tàu hỏa đông đúc ồn ào, vì Tôn Phi là người đặc biệt nên nhân viên phá lệ cho Trần Nham tiễn đến tận bên trong.
Hành khách xung quanh kéo vali lớn lớn nhỏ nhỏ, đều đang chờ tàu.
Cường Tử dẫn Tôn Phi đứng bên cạnh, chờ Tôn Bằng và Trần Nham tạm biệt nhau.
Trần Nham nhìn anh, chỉ cảm thấy đã nói hết điều nên nói, không biết nói thêm gì nữa.
Ngồi tàu từ đây đến thành phố S chỉ có bảy tiếng.
Nghĩ như vậy, sự ly biệt dường như chẳng buồn bã như tưởng tượng.
Cô khẽ dặn anh đôi câu, chỉ chốc lát sau, tàu hỏa vào ga, giọng nói rõ ràng của người thông báo vang lên trong loa.
Trên tàu có người kéo hành lý đi từ từ xuống, hành khách bên cạnh bắt đầu chờ lên tàu.
Trần Nham nhìn sang, nhịp tim mới nãy còn ổn định đột nhiên nhanh hơn.
“Anh đi đi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho em, đừng liều mạng tiết kiệm tiền, cũng đừng gấp gáp. Đúng rồi, trông Tôn Phi nhiều hơn một chút, có thể không nhốt thì đừng nhốt anh ấy…”
Sau khi nói một tràng, cô chợt dừng lại, “Anh có gì muốn nói với em không?”
Dòng người liên tục tràn về phía tàu, Tôn Bằng mím môi, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Mái tóc cô có hương thơm tươi mát, bờ môi anh kề bên tai cô: “Chăm sóc tốt cho mình, nhé?”
Cô im lặng gật đầu.
Người đã lên gần đủ, ở cửa lên tàu, Cường Tử xách hành lý nhìn họ, không thúc giục.
Khi Tôn Bằng buông cô ra, nhét một món đồ lạnh buốt vào lòng bàn tay cô.
Cô cúi đầu nhìn.
Là một chiếc nhẫn kim cương.
“Không có ý gì khác cả, anh chưa từng mua thứ gì cho em, nhìn thấy nên mua thôi.”
Trần Nham thản nhiên nhìn anh.
Anh giơ tay lên khẽ vuốt tóc cô, ngón tay cái lưu lại trên khuôn mặt cô một chút, anh thu tay về, “Anh đi đây, đến bên đó anh sẽ gọi điện thoại cho em.”
Bên ga tàu, cô nhìn anh và Tôn Phi, Cường Tử cùng xách hành lý lên tàu, chỉ chốc lát sau, tàu hỏa đúng giờ xuất phát, nhanh chóng
rời ga.
Tàu vừa đi, ga tàu vừa rồi còn đông đúc, thoáng chốc đã
vắng vẻ. Bên cạnh, nhân viên cầm dụng cụ hốt rác và chổi quét dọn sân
ga.
Hồi lâu sau, Trần Nham giơ chiếc nhẫn kia lên nhìn, khẽ hít thở một hơi, rồi bỏ nó vào túi áo.
Bao nhiêu năm qua, cô luôn sống trong một nỗi sợ hãi sâu sắc, sợ hãi mất đi, sợ hãi có được.
Thức ăn ngon, quần áo đẹp mặc trên người, tình yêu vững chắc ẩn sâu trong
lòng, hoặc là cơn gió thổi qua bên tai, một góc trời xanh cánh chim bay
qua… Tất cả mọi thứ trên đời này, ai đã từng chân chính có được?
Ăn vào bụng là của mình sao? Mặc vào thì sẽ không cởi ra sao?
Khi còn rất nhỏ cô đã hiểu, cái gọi là có được, chẳng qua là một loại mất đi khác.
Đi ra khỏi ga tàu hỏa biển người bắt đầu dâng lên, một cơn gió xuân lướt qua gò má, Trần Nham không nhịn được khẽ ngẩng đầu.
Dưới bầu trời xanh, ánh mặt trời sáng chói đang bay lượn trong gió, rơi
xuống mái nhà, ngọn cây, khảm ánh sáng rực rỡ lên nóc từng chiếc xe trên đường.
Cô sẽ chờ anh bao lâu?
Cô không biết.
Có lẽ sự chờ đợi này sẽ càng thêm sống động theo thời gian, hoặc có lẽ, nó sẽ như một trang sách được đôi môi vội vàng đọc hết, ngày mai sẽ dừng lại.
Nhưng bất kể kết quả thế nào, mỗi một giây, mỗi một phút tiếp theo, cô đều sẽ không hối tiếc.
Trong sinh mạng có hạn, sự chờ đợi này chỉ là mở đầu dũng cảm của cô.