Nhi tống hàng đống gối lên đầu tôi, hòng kéo tôi dậy cho bằng được. Qua
ánh mắt he hé nhìn vào cái đồng hồ trên bàn tôi biết được là đã gần 10h
trưa. Tôi thở phào: "vậy là mình cũng đã chợp mắt được 5 tiếng. Không
tệ!"
- Dì Út qua rồi kìa. Ba dậy ăn sáng với mọi người đi chứ?
Tôi ngáp ngắn ngáp dài bước vào phòng tắm. Khi đang đánh răng, tôi len
lén đưa mắt nhìn nhìn con bé. Nhi vẫn bình thường như mọi ngày? Không
hẳn, tôi thấy con bé có gì đó tươi tắn hơn, có điều gì hạnh phúc phát ra từ mắt con bé mà tôi có thể cảm nhận được.
Nhi xếp chăn, dọn giường lại ngay ngắn cho tôi. Vừa làm con bé vừa hát
một cách yêu đời, giọng hát trong trẻo dễ cuốn hút người khác. Tôi cười:
- Con gái ba hôm nay có gì vui thế?
Con bé nhìn tôi mỉm cười, rồi nháy mắt một cái có thể hiểu là "bí mật".
Có "bí mật" gì thì chắc cũng chỉ là nhưng thứ vớ vẩn. Từ trước đến giờ
những thứ "bí mật" của con bé luôn làm tôi bị cụt hứng không ít lần: Tậu về một chú Hamter; tranh được vé đi xem hòa nhạc nào đó; mua được vài
món đồ xinh xinh...thứ gì nó cũng làm ra vẻ bí mật rồi đem khoe với tôi. Cố làm con bé vui nên những lần đó tôi đều giả vờ ngạc nhiên khiến con
bé tưởng thật, lần này "điều bí mật" đó chắc cũng không ngoại lệ.
Nhưng tôi có thể yên tâm là con bé hoàn toàn không nhớ gì về chuyện đêm qua. Chỉ có tôi là phải trằn trọc cả đêm một mình...
Hân chuẩn bị sẵn cho tôi một ít trứng chiên và bánh mì nướng. Đó là
"phần dành cho kẻ dậy trễ", theo cách em gọi. Trong khi Hân đang chuẩn
bị bữa ăn tôi bước đên ôm lấy em từ phía sau, khẽ hôn lên má em. Hân
cười khúc khích, mắng yêu:
- Lớn tuổi rồi mà không biết mắc cỡ. Trẻ con quá đi.
Tôi biết mắc cỡ chứ. Thật mâu thuẫn khi tôi cố tình làm thế trước mắt
Nhi. Đó không còn là sự ngại ngùng hay mắc cỡ gì nữa, tôi phải làm thế
để xác nhận cho con bé biết sự lựa chọn của tôi. Bởi chuyện của tôi với
nó sẽ không có kết quả...
Nhi bước tới bếp cắt cho tôi một ít dưa leo, vẫn vui vẻ như chẳng có gì
xảy ra. Tôi thật phục khả năng diễn kịch của Nhi, hay đúng hơn là khả
năng che giấu cảm xúc thật của mình trước người khác.
Nhưng dù thế nào Nhi vẫn chỉ là một cô bé mười tám tuổi, vẫn dễ bị kích
động. Không biết con bé lay hoay thế nào mà lại để dao cắt vào tay. Nghe con bé là "ái" một tiếng là tôi đã vội chạy đến.
- Sao thế?
- Con bị đứt tay.
- Sao lại bất cẩn thế.
Tôi đưa tay con bé lên săm soi thật kĩ.
- May mà không sâu lắm, ngậm trong miệng một chút là hết ngay ấy mà.
Rồi không hiểu tại sao tôi lại đưa ngón tay Nhi vào miệng của mình. Cả
Nhi lẫn Hân đều sững người trước hành động đó mà tôi không nhận ra, bởi
lúc này trong đầu tôi là cả một mớ suy nghĩ hỗn tạp. Tôi chỉ biết ngậm
ngón tay bé xíu của Nhi như chị Như ngày xưa vẫn hay làm mỗi khi bị đứt
tay. Mà mỗi lần nhớ chị Như là...tôi lại chẳng kiểm soát được mình.
Chỉ chừng 30s mà tôi thấy dài cả tiếng đồng hồ. Tôi đưa tay Nhi ra xem
lần nữa, gật gù khi thấy "bài thuốc" này khá công hiệu. Hân vỗ vào lưng
tôi một cái:
- Chơi dơ quá đi! Sao lại ngậm tay con như vậy?
- Dơ gì? Anh mới đánh răng mà!
Hân đét vào lưng tôi cái nữa rồi chạy đi lấy hộp sơ cứu, không quên nhắc bé Nhi:
- Cháu rửa tay nhanh đi rồi dì sát trùng cho. Thiệt là, ba mày chơi dơ quá đi thôi.
Nhi không nói gì. Con bé vẫn nắm chặt lấy ngón tay của mình như sợ để
vuột mất điều gì. Và tôi thấy có một nụ cười thoáng hiện lên trên mặt
con bé, cái nụ cười e ấp của đứa con gái mới lớn, ở độ tuổi đã bắt đầu
biết yêu. Nhưng con gái ơi, ba đã quyết định suốt một đêm qua rồi.
Chuyện giữa chúng ta sẽ không thể nào thành hiện thực được đâu, con còn
có tương lai của con. Và ba sẽ mãi đứng đó, sau lưng con, để che chở cho con, bởi ba sẽ mãi là ba của con mà thôi...
Trưa hôm ấy tôi với Hân đã có được nụ hôn đầu tiên với nhau. Dĩ nhiên là không có sự chứng kiến của Nhi, có lẽ con bé đã về phòng mình.
Đúng như dự đoán, tôi chẳng hề có cảm giác gì nhiều khi hôn Hân. Có thể
là do chúng tôi chưa tạo được không khí lãng mạn ban đầu. Dẫu sao cả tôi lẫn Hân vẫn chưa ai làm chuyện này lần nào. Tuy nhiên là một thằng đàn
ông tôi vẫn có được một sự dẫn dắt tốt, để Hân không nhận ra là tôi
không hứng thú với nụ hôn đó. Nếu Hân biết được những suy nghĩ trong đầu tôi thì không biết em có chịu nổi cú sốc đó hay không.
Mọi chuyện dần tiến xa hơn khi em bắt đầu vuốt ve khắp người khiến lửa
tình trong tôi trỗi dậy. Chẳng mấy chốc em đã chẳng còn một mảnh vải nào trên người, khoe khoang trước mắt tôi thân hình bốc lửa của mình, một
thân thể mà biết bao nhiêu thằng đàn ông đã khao khát chiếm được, em
đang dần biến tôi thành một trong số những thằng đàn ông đó. Dường như
sự thanh xuân của em là không có giới hạn, đã ở tuổi bốn mươi mà cơ thể
em vẫn căng đầy nhựa sống với những đường cong tuyệt mĩ. Và giờ em lại
đang phô bày tất cả trước mắt tôi.
Em nằm lên giường một cách mời mọc khiến thằng đàn ông trong người tôi
trỗi dậy. Tôi run run bước đến trao cho em một nụ hôn nồng nàn. Là thật
hay mơ đây, đây là có phải là điều mà tôi đang tìm kiếm, một hạnh phúc
từ trên trời rơi xuống hay sao? Nụ hôn ấy tôi kéo dài với Hân không dứt, tôi có thể cảm nhận được từng hơi ấm, từng hơi thở dồn dập của em. Đây
là có phải là điều tôi chờ đợi suốt tuổi xuân xanh. Em ra đi, bỏ lại tôi cô đơn gà trống nuôi con. Em ra đi, để tôi khóc thầm từng đêm. Em ra
đi, khiến tôi buồn vò võ không còn dám trông mong vào một cuộc tình nào. Tôi đã đợi em suốt bao năm, đã bao lần bóng em thấp thoáng hiện về. Hôm nay em đã về thật rồi đấy sao, đôi mắt em vẫn nhìn tôi mơ màng, đôi môi em dịu ngọt khiên trái tim tôi cháy bỏng. Đã hai mươi năm rồi, em vẫn
đẹp như ngày nào.
Tôi như người mộng du, trong đầu cứ vang lên tiếng gọi tha thiết: "
Quỳnh Như ơi! Cuối cùng em đã về với anh." Tiếng gọi càng lúc càng mạnh
liệt khiến tôi chợt rùng mình và suýt bật lên thành tiếng. Tôi hoảng hốt buông Hân ra.
Em chớp mắt, nhìn tôi ngạc nhiên.
- Anh sao thế?
Tôi như kẻ mất hồn:
- Anh...không...anh...
Hân vội lục trong mớ quần áo tứ tung của mình dướt sàn ra chai dầu gió.
- Chắc anh bị trúng gió rồi! Để em sức dầu cho!
Tôi lắc đầu, cố lấy lại bình tĩnh.
- Anh không sao. Em mặc đồ vào đi.
- Anh đừng lo. Em không bắt anh phải chịu trách nhiệm. Là em tự nguyện mà.
Tôi cương quyết:
- Em mặc đồ vào đi.
Rồi tôi nói một câu khiến Hân nhảy lên sung sướng.
- Anh chỉ muốn chúng ta thật sự của nhau sau khi kết hôn. Hân...em lấy anh nhé!
Có giọt nước mắt hạnh phúc khẽ rơi trên khóe mi em nhưng tôi lại thấy mặn trong lòng. Em trả lời trong nghẹn ngào:
- Vâng! Em đồng ý!
Em sà vào vòng tay của tôi và mãi mê trong sự cám dỗ của nó, em đâu biết ánh mắt của tôi đang hướng về một nơi xa xăm, nơi nào đó ngoài cửa sổ
không thuộc về thế giới này....
"HAPPY BIRTHDAY TO YOU, HAPPY BIRTHDAY TO YOU".
Cả hai dì cháu vừa hát vừa bê cái bánh sinh nhật lên cho tôi. Hóa ra cái bánh sinh nhất tự làm này là điều "bí mật" mà Nhi muốn nhắc đến. Mỗi
năm Nhi đều có tặng quà sinh nhật nhưng tôi chẳng thèm nhớ lắm, tôi
không mặn mà với ngày này cho lắm.
- Việc gì hai dì cháu phải tốn công sức như vậy. Ra tiệm mua một cái cũng được mà!
Hân thắp lửa lên chiếc cây đèn sáp duy nhất trên bánh, nói:
- Cái này hoàn toàn là công sức của con gái anh đó. Có bé tự một mình làm hết, như vậy mới có ý nghĩa hơn chứ.
Nhi cười, ôm choàng lấy cổ tôi và tặng cho tôi một nụ hôn lên má.
- Hôm nay là sinh nhật ba mà. Ba hãy ước gì đi.
Đèn trần được tắt đi, chỉ còn lại duy nhất ánh đèn sáp le lói. Tôi thầm
ước nguyện điều ước duy nhất trong cuộc đời: " ước gì tôi cưới được
người tôi yêu, và có được một gia đình hạnh phúc." Đã bao lần tôi ước
điều này, đã bao lần tôi thổi nến nhưng nó vẫn chưa hề trở thành sự
thật, dù vậy tôi vẫn cứ đặt niềm tin vào đó.
Hân rót đầy cho chúng tôi hai ly rượu, riêng Nhi thì uống nước trái cây, nước trái cây hẳn hoi do chính tôi kiểm tra. Tôi sợ con bé sẽ lại có
những hành động thái quá như lần trước.
- Sinh nhật mà chỉ có ba người thì buồn quá!- Hân buộc miệng.
Nhi nhìn lên đồng hồ, than vãn:
- Con có rũ mấy nhỏ bạn mà sao giờ này chưa thấy tới. Đúng là bọn chuyên xài giờ "dây thun"...
Con bé vừa dứt lời thì chuông cửa đã vang lên.
Nhi vội chạy ra:
- Mới nhắc mà đã đến rồi.
Tôi cũng tò mò không biết bạn con bé là những ai, có thể là bé Hạnh,
cháu bác Thông. Nhưng tôi đã nhầm, bởi tôi biết bé Nhi không thể quen
với những người bạn như thế này được.
Người vừa bước vào là một quí ông trung niên trông khá điềm đạm, có vẻ
cũng chẳng hơn tuổi tôi là bao. Nhưng toát lên người đàn ông này cái gì
đó rất quen mà tôi không thể nhớ ra kịp. Nhìn bộ quần áo chỉnh tề, sang
trọng tôi có thể đoán ông ta là một người trong giới thượng lưu và làm
việc trong một văn phòng nào đó.
Nhi mang lên cho ông ta một ly nước rồi cùng ngồi xuống bắt đầu buổi trò chuyện với vị khách không mời này.
- Xin lỗi, cậu có phải là Đông, giám đốc điều hành công ty ESHINKAN ở Việt Nam.
Tôi gật đầu:
- Vâng, tôi đây. Anh là...
Người đàn ông rút ra danh thiếp đưa cho tôi.
- Đây là danh thiếp của tôi!
Tôi nhận danh thiếp từ tay người đàn ông. Lê Đình Thuận- luật sư. Tôi
làm quái gì phải quen luật sư kia chứ, hay đây là người quen của Thành-
luật sư riêng của tôi. Người đàn ông quay sang nhìn Nhi, hỏi:
- Con là Quỳnh Nhi phải không? Hay là Linh Nhi nhỉ?
- Dạ, Quỳnh Nhi. Linh Nhi chỉ là tên hồi nhỏ. Mà sao chú biết tên cháu?
Người đàn ổng trả lời một cách bí ẩn, hệt như sự xuất hiện của ông ta.
- Ta còn biết nhiều điều hơn nữa kia. Con càng lúc càng giống mẹ... mẹ Quỳnh Như của cháu.
Cái giọng điệu như là quen biết từ lâu khiến tôi khó chịu, tôi cố kìm
chế để không phải đứng dậy mà thét lên bắt ông ta phải nói ra ông ta
thật sự là ai. Hân cũng cảm nhận được sự khó chịu của tôi, em bước đến
cạnh nhìn vào tờ danh thiếp. Tôi có thể thoáng thấy một chút suy tư
trong mắt em.
Hân buộc miệng khi thấy tên trong danh thiếp:
- Luật sư Lê Đình Thuận ư?... Lê Đình Thuận...
- Hân đã quên tôi thật rồi sao, riêng tôi thì tôi vẫn nhớ mãi cái món trứng tráng dở tệ của Hân hôm nào đấy.
Hân nhìn thẳng vào người đàn ông đó, cô lục lại trong trí nhớ xem người
ấy là ai. Chợt Hân thốt lên như thể không tin vào mắt mình:
- Là... là anh Thuận sao?
Người đàn ông gật đầu, giọng cương quyết:
- Phải, tôi là Thuận đây!
Hân thét lên:
- Anh đến đây làm gì? Ở đây chẳng có thứ gì là của anh đâu.
Rồi Hân quay sang bé Nhi, hối thúc con bé như sắp có thảm họa đến.
- Nhi! Cháu đi lên phòng ngay. Không có việc gì thì không được xuống đây.
Trong khi Nhi vẫn còn đang ngập ngừng thì người đàn ông đã lên tiếng cản lại:
- Không. Con phải ở lại đây. Con cần phải biết sự thật.
Giọng Hân càng lúc càng cay nghiệt khiến tôi hoang mang về thân thế người đàn ông này. Nhưng tôi chắc là tôi sẽ rất ghét ông ta.
- Anh vẫn còn mặt mũi mà đến đây gặp con bé sao? Tôi không ngờ là hạng
người như anh vẫn còn sống trên đời này đó. Lẽ ra anh phải biết xấu hổ
khi đến đây chứ?
Người đàn ông vẫn tỏ ra điềm đạm một cách đáng sợ. Ông ta vẫn còn thông
thả uống được một ngụm nước trước khi nói một câu khiến cả tôi và Nhi
không bao giờ tin được là ngày đó lại đến.
- Tôi biết cô hận tôi đến thế nào. Nhưng mục đích chính của tôi hôm nay
đến là để gặp Nhi. Tôi đến không phải với tư cách là một luật sự...