Con Người Đơn Giản Nhất Khi Yêu

Chương 30: 30: Hoàng Vũ Bỏ Đi




Nơi Phi Vũ cùng Lã Mai Oanh hẹn gặp là một nhà hàng bình dân khá gần trung tâm thành phố.

Đến nơi, gương mặt anh lộ rõ vẻ ngạc nhiên khi thấy bà đã thấp thỏm ngồi đợi ở một chiếc bàn đặt sâu bên trong từ bao giờ.

Anh giơ tay nhìn đồng hồ, còn hơn năm phút nữa mới tới giờ hẹn.

Theo lý mà nói, một người đến ngày cưới còn trễ giờ, họp phụ huynh luôn đến muộn như Lã Mai Oanh thì việc tới trước giờ hẹn đợi Phi Vũ là điều chắc chắn không thể xảy ra.

Được là một nhân vật quan trọng trong câu chuyện hi hữu này thật khiến Phi Vũ chẳng biết là nên vui mừng hay lo lắng nữa.
Thấy anh, hàng mày vốn cau chặt của Lã Mai Oanh lập tức dãn ra, nét mặt trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều.

Bà nở nụ cười có phần ảm đạm, nói:
"Dì đang lo là con không đến."
Phi Vũ rất muốn nói một câu gì đó với Lã Mai Oanh.

Thế nhưng đối diện với một người mẹ kế thân thiện dịu dàng thế này, Phi Vũ quả thật tạm thời không thể thích ứng được.

Vậy nên anh chỉ khẽ gật đầu, ngồi xuống ghế, không thêm lời thừa thãi, nói:
"Dì nói chuyện chính luôn đi."
"Khoan đã, con ăn sáng chưa? Có muốn ăn gì không?" Lã Mai Oanh vội hỏi.
Phi Vũ khẽ nheo mắt hoài nghi nhìn Lã Mai Oanh một chút rồi nhẹ giọng nói, "Nước lọc."
Lã Mai Oanh mặc dù vô cùng bối rối thế nhưng vẫn làm theo yêu cầu của Phi Vũ.

Phục vụ rất nhanh đem đến hai cốc nước, trước khi đi còn gửi lại ánh mắt đầy kỳ quái tới hai người một trung niên một trẻ tuổi này.

Lã Mai Oanh cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, lần đầu tiên trong đời bà vào một nhà hàng nhưng lại chỉ gọi hai cốc nước lọc.
Nhìn Phi Vũ đang thong thả uống nước, Lã Mai Oanh nghiêm túc nói:
"Phi Vũ, từ trước tới giờ dì chưa từng đối xử tốt với con.

Là dì không phải, là dì đáng trách.

Dì biết con ghét dì thế nhưng chưa bao giờ ghét Vũ, thậm chí còn đối xử với thằng bé rất tốt.

Vũ vẫn chỉ là một đứa trẻ, suy nghĩ còn quá non nớt nông cạn.


Dì xin con, con nhất định phải giúp Vũ."
Lã Mai Oanh chẳng hiểu sao đột nhiên lại kích động, nói được vài câu thì giọng trở nên nghẹn ngào, sau đó bật khóc nức nở.

Phi Vũ vừa ngạc nhiên vừa có đôi phần hoảng loạn.

Anh vội vàng rút cả một tập khăn giấy đưa cho Lã Mai Oanh.

Giọng điệu cũng trở nên gấp gáp:
"Có gì từ từ nói.

Dì trước tiên bình tĩnh lại đi đã."
Lã Mai Oanh lau nước mắt, cố gắng kiềm chế tiếng nấc, "Hôm qua, Vũ cùng bố con cãi nhau.

Trong lúc nổi nóng, bố con đã đuổi thằng bé ra khỏi nhà.

Vũ nó thật sự thu dọn hành lý ra ngoài rồi, dì cản thế nào cũng không được.

Thằng bé không mang điện thoại theo cho nên dì không có cách nào để biết được hiện tại nó đang ở đâu."
Phi Vũ ngơ ngẩn nhìn Lã Mai Oanh đang khóc đến mức tan nát hình ảnh của một quý phu nhân, không hiểu sao trong tâm can lại không hề có những cảm giác như lo lắng, sợ hãi hay bất lực.

Phi Vũ anh hiện tại không hề cảm thấy bất cứ gì cả, trong lòng chỉ có một khoảng trống rỗng.

Một lúc lâu sau anh mới hỏi:
"Vậy, dì có biết bạn bè nào của Tiểu Vũ không?"
Lã Mai Oanh khóc càng lúc càng lớn, cắn môi lắc đầu, miệng thỉnh thoảng lại lẩm bẩm vài câu tự trách.

Phi Vũ thở dài nhìn người phụ nữ luôn luôn đóng vai nữ cường phản diện trước mặt mình giờ đây lại trở nên yếu đuối tiều tuỵ như thế.

Chính bản thân anh cũng không rõ trong lòng đang mang tư vị gì, chỉ là lúc này anh chợt nhận ra rằng, hoá ra cảm giác khi thấy người mình căm ghét suy sụp cũng không hề vui vẻ khoan khoái như trong tưởng tượng.
Phi Vũ nói với Lã Mai Oanh nhất định anh sẽ tìm được Hoàng Vũ sau đó rời khỏi nhà hàng.

Sắc trời ảm đạm của buổi sáng mùa đông dường như là gương soi phản chiếu cõi lòng đang dần lạnh lẽo của anh.

Hoàng Vũ chính là mối bận tâm duy nhất của anh ở nhà chính, cảm giác trống rỗng đại não trì trệ không thể suy nghĩ khi biết cậu biến mất chẳng khác gì cái cảm giác anh phải trải qua khi biết mẹ mình phải nhập viện cả.
Phi Vũ ngẩng đầu nhìn trời, thở dài.


Đại nhân, tớ phải làm thế nào bây giờ?
☆彡
Khi Tô Bình biết tin Hoàng Vũ mất tích cô đã lo lắng đến mức đi lại đứng ngồi đều không yên, không biết Tiêu Hàn có bận hay không cô vẫn đến tận nhà thô bạo lôi cậu cùng đi tìm kiếm, sau đó ép buộc cậu nhất định phải yêu cầu Minh Hy huy động nhân lực giúp đỡ.

Còn Thái Dương, thôi bỏ đi, bảo bối nhà hắn còn chưa động môi thì hắn đã lật ngược cả thành phố này lên rồi.

Minh Anh nghe nói Hoàng Vũ mất tích cũng không thể nào ngồi yên được.
Tất cả mọi người đều có chung một câu hỏi, đứa bé ngốc này đang làm cái gì vậy?
Trong khi Phi Vũ đang loay hoay tìm ảnh chụp Hoàng Vũ, Minh Anh lại đăm chiêu chống cằm nói:
"Bác gái không biết bất cứ người bạn nào của Hoàng Vũ, đây không phải chính là bà mẹ vô tâm trong truyền thuyết à? Mà, Hoàng Vũ với bố cậu cãi nhau chuyện gì mà đến mức phải bỏ nhà đi như thế này?"
Phi Vũ khựng lại, cầm tấm ảnh ngồi xuống giường, ảo não đáp, "Quên không hỏi rồi."
Minh Anh khẽ cười lắc đầu bất đắc dĩ.

Hai người cầm theo ảnh của Hoàng Vũ rời khỏi ký túc xá.

Lúc đi qua phòng quản lý, Minh Anh bị gọi giật lại bởi một giọng nói trong trẻo đầy nữ tính.

Hai người cùng quay đầu lại, thấy cô gái kia, Minh Anh lộ vẻ ngạc nhiên, "Sao em lại ở đây?"
Cô gái mỉm cười dịu dàng, nâng tay vén tóc ra sau tai.

Khi đưa mắt nhìn sang người đứng bên cạnh Minh Anh, cô hơi ngẩn người, sau đó cất tiếng chào hỏi, giọng nói tựa như âm thanh của dương cầm.
"Xin chào, em là Lâm Linh Lan."
Phi Vũ đưa mắt nhìn đồng hồ, chỉ đơn giản gật đầu một cái cho có lệ, nói với Minh Anh, "Tôi đợi cậu bên ngoài.

Nếu năm phút sau mà cậu không ra, tôi đi trước."
Minh Anh gật đầu đáp lại một tiếng, Phi Vũ quay đi bỏ lại sau lưng ánh nhìn lưu luyến của Linh Lan.

Nhận ra ánh mắt ấy Minh Anh chậc lưỡi, đưa tay vỗ vai cô, "Bỏ đi, người ta là hoa đã có chủ rồi."
Linh Lan tiếc nuối rời mắt khỏi bóng lưng thẳng tắp của Phi Vũ, khẽ nhún vai, "Chỉ là em bị thu hút thôi, không có ý định gì cả.

Những người lạnh lùng như vậy khi yêu sẽ rất nhàm chán."
Minh Anh đột nhiên bật cười, búng nhẹ lên trán Linh Lan, "Linh Lan, em chẳng biết gì cả! Khi người kia lạnh lùng với tất cả mọi người nhưng lại ấm áp chỉ với một mình em, em không thấy cảm giác ấy rất đặc biệt sao?"
Linh Lan cẩn thận suy nghĩ lời nói của Minh Anh rồi thầm cảm thán, không ngờ một kẻ vô tâm vô phế như cậu cũng có thể nói ra những câu có đạo lý như vậy!
"Đừng nói anh với anh chàng kia có gì đấy nhé?" Linh Lan nheo mắt trêu chọc.

Minh Anh cười khổ, đáp, "Đừng nói lung tung, anh trai em có thể vặn răng em đi đấy."
Phi Vũ vừa nhìn đồng hồ vừa đợi hai người bên trong anh anh em em.

Khi kim giây vừa dừng lại ở số mười hai, Phi Vũ không làm thêm bất kỳ động tác thừa thãi nào mà trực tiếp hạ tay nhấc chân bỏ đi.

Ngay sau khi anh bước được một bước, Minh Anh chạy ra nhìn anh cười:
"Vừa vặn năm phút."
Phi Vũ lạnh nhạt phản bác, "Không, đã sang giây thứ năm rồi."
Minh Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, nhíu mày, "Không phải, đồng hồ của cậu nhất định là sai rồi.

Đồng hồ của tôi bây giờ mới giây thứ hai."
Phi Vũ nheo mắt, "Cậu nghĩ tôi đổ oan cho cậu à? Cậu rõ ràng đã muộn năm giây."
Minh Anh trừng mắt, không chịu thua kém, "Cậu vừa đổ oan cho cái đồng hồ của tôi thì có.

Cậu không tin thì chúng ta vào phòng quản lý, mở thời sự xem đồng hồ ai mới đúng giờ."
Linh Lan từ trong bước ra vừa vặn nghe thấy câu này, cô bất lực nhìn hai thanh niên đang mắt to trừng mắt nhỏ:
"Không phải hai người đang tìm em trai à?" Chỉ vì chênh lệch ba giây mà đứng cãi nhau gần một phút.

Thú vui của hai người các anh quả nhiên là vô cùng tao nhã đấy!
Phi Vũ hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục bước đi, Minh Anh tạm biệt Linh Lan rồi đuổi theo, miệng còn không ngừng lẩm bẩm:
"Đồ xấu tính xấu nết, chẳng hiểu sao Lạc An có thể thích cậu ta được nữa."
Minh Anh muốn thuê một chiếc xe máy để đi lại cho tiện thế nhưng Phi Vũ lại từ chối, anh không muốn bỏ sót bất cứ chỗ nào kể cả những nơi mà Hoàng Vũ không có khả năng ở lại.

Thỉnh thoảng trên phố anh gặp Tô Bình và Thái Dương hay Tiêu Hàn và Minh Hy, những ánh mắt giao nhau, nhận lại chỉ là cái lắc đầu có phần bất lực.
Minh Anh thấy sắc mặt Phi Vũ càng lúc càng tái, hơn nữa càng lúc càng lãnh đạm lạnh lùng, cậu nói chuyện cũng chỉ đáp qua loa vài câu lấy lệ, suốt dọc đường lúc nào cũng chỉ chăm chăm tìm người để hỏi thăm mà thầm thở dài trong lòng.

Anh lo lắng đến mức sắp phát điên rồi.
"Này, Phi Vũ, chúng ta báo cảnh sát đi."
Phi Vũ dừng lại, lắc đầu đáp, "Tôi đã nói với dì rồi, dì bảo công an cho rằng đây là vấn đề dân sự, hơn nữa Tiểu Vũ mới bỏ nhà đi một ngày nên công an không thành lập hồ sơ." Ngừng một chút, anh thở dài, "Thế nhưng tôi không yên tâm được."
Phi Vũ đau lòng nghĩ, anh cũng quá vô tâm với Hoàng Vũ.

Mặc dù ngoài miệng lúc nào cũng nói Hoàng Vũ rất quan trọng, Hoàng Vũ là mối bận tâm duy nhất của anh tại nhà chính thế nhưng bạn của cậu là ai, cậu hay đến những đâu, có gặp vấn đề khó khăn gì không, cuộc sống học đường thế nào, thành tích học tập ra sao, ngoại trừ biết cậu thích viết lách ra thì tất cả những chuyện còn lại về cậu anh đều không biết.

Suy cho cùng, anh cũng chẳng khác gì Lã Mai Oanh cả.
Nghĩ đến viết lách, đột nhiên có một suy nghĩ bật ra trong đầu Phi Vũ nhưng chính anh cũng không chắc chắn.

Anh quay đầu nghiêm túc nhìn Minh Anh đang ngó ngang ngó dọc xung quanh, nhẹ nhàng nói ra hai chữ:
"Bắt xe!"
"Hả?" Minh Anh ngẩn người một chút rồi đưa mắt nhìn xung quanh, với số lượng người đi bộ thưa thớt trên đường thế này thì nhìn thế nào cũng thấy Phi Vũ đang nói với cậu.
Nhìn vẻ mặt của Minh Anh, Phi Vũ gật đầu, vô cùng thản nhiên khẳng định:
"Không sai, tôi bảo cậu bắt xe."

Minh Anh hậm hực dậm chân, miệng mắng nhưng tay vẫn giơ lên vẫy taxi:
"Mẹ nó, cậu thực sự coi tôi là osin đấy à?"
Phi Vũ nhún vai, "Chẳng lẽ không phải à? Phòng là cậu dọn, sách vở là cậu xếp, chăn ga là cậu giặt, đến cả quần áo của tôi thỉnh thoảng cũng là cậu giặt còn gì."
Một chiếc taxi dừng lại trước mặt, hai người mau chóng lên xe.

Minh Anh vẫn chưa hết ấm ức, nghiến răng nghiến lợi nói, "Đó là do cậu quá lười, quá lười, quá quá lười.

Tôi không chịu được cho nên mới giúp cậu, vậy mà một câu cảm ơn cũng không có."
Phi Vũ tỏ vẻ lười biếng không muốn tranh cãi nữa, trong không gian liền vang lên tiếng nghiến răng kèn kẹt của Minh Anh.

Sau đó cậu ngẩng đầu lên trời, thở dài, có trách thì cũng chỉ có thể trách bản thân đã ngốc lại còn quá tốt tính mà thôi!
Khi biết Phi Vũ muốn quay về ký túc xá, Minh Anh đã suýt nghẹn thở mà chết.

Tiểu tổ tông, cậu là người sốt sắng lo lắng tìm người, bây giờ lại muốn về ký túc lấy nước uống à?
Phi Vũ hoàn toàn bỏ qua vẻ mặt thiên biến vạn hoá của Minh Anh mà rơi vào trầm tư.

Hoàng Vũ thích viết như vậy, chắc hẳn trong những câu chuyện mà cậu viết nhất định sẽ miêu tả qua nơi cậu thích nhất hoặc là nơi cậu muốn đến nhất.

Nơi đó, dường như Phi Vũ đã đọc qua, ngay tại câu chuyện đầu tiên thế nhưng anh lại không quá chắc chắn bởi vì câu chuyện đầu tiên quá âm u, anh không dám đọc kỹ.
Xuống taxi, Phi Vũ vội vàng chạy lên ký túc xá, vội vàng mở cửa, vội vàng chạy vào phòng, vội vàng lục tung tủ sách tìm thứ mà Lạc An đã nhờ anh trả Hoàng Vũ trước khi du học.

Mừng rỡ cầm quyển vở lật trang thứ nhất đọc lại câu chuyện đầu tiên, anh hài lòng đặt nó lên bàn, xoay người định chạy đi.

Ngay khoảnh khắc quay đầu, ánh mắt anh vô tình chạm phải gương mặt tươi cười của Lạc An trong khung ảnh trên bàn, thầm cười khổ, kế hoạch kiếm tiền gì đó, có lẽ là phải lùi lại một thời gian rồi.
Minh Anh mới đuổi theo đến đầu cầu thang, đang dừng lại một chút để thở dốc lấy hơi thì thấy Phi Vũ như một cơn cuồng phong lao nhanh xuống tầng.

Cậu tức tối bặm môi dậm chân, mẹ nó Phi Vũ, cậu bị điên từ khi nào vậy? Mắng thì mắng như vậy nhưng Minh Anh vẫn thở mạnh một hơi, xốc lại tinh thần, chạy vụt xuống.
Chiếc xe taxi chuyển bánh hướng về phía gần ngoại thành, điểm đến, chính là nghĩa địa.

Minh Anh ngạc nhiên nhìn về phía khu đất nơi mà mọc lên tầng tầng lớp lớp bia mộ, khẽ huých tay Phi Vũ:
"Này, cậu không nhầm chứ? Đang yên đang lành sao Hoàng Vũ lại chạy ra nghĩa địa?"
Phi Vũ nhẹ giọng đáp, "Có nói cậu cũng không hiểu."
Minh Anh bĩu môi, trong lòng thầm khâm phục Lạc An lần thứ N.
Phi Vũ xuống xe, dúi cho Minh Anh một số tiền, nói, "Cậu về trước, thông báo với mọi người không cần tìm nữa, bảo bọn họ yên tâm.

Nhất là Tô Bình, nói thế nào thì nói, miễn là không để chị ấy dẫn binh lên đây là được."
Khi bóng chiếc taxi xa dần, Phi Vũ lúc này mới tiến sâu vào trong nghĩa địa hơn một chút.

Đứng trước phần mộ của bà Trần, Phi Vũ bất đắc dĩ nhìn chàng trai nhỏ đang ngồi tựa đầu bên bia mộ nghỉ ngơi, lên tiếng, giọng điệu mang theo vẻ nhẹ nhõm:
"Cuối cùng cũng tìm thấy em rồi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.