Con Người Đơn Giản Nhất Khi Yêu

Chương 7: 7: Dã Ngoại Bên Nhau




Hiệu trưởng Song Mai thống nhất địa điểm ăn uống là một nhà hàng dưới chân đồi.

Nhà hàng không quá lớn nhưng chất lượng lại rất tốt.

Phục vụ luôn luôn nở nụ cười thân thiện, cô chủ quán vừa trẻ vừa đẹp, tay nghề cũng không tồi, nhiều người mới ăn thử một miếng liền tấm tắc khen ngon.

Có nam sinh còn bạo gan chạy đi tìm người ta xin số.
Bữa tối của Phi Vũ trôi qua một cách vô cùng khó khăn.

Anh vốn đã quen dùng bữa một mình, nhiều lắm thì dùng bữa chung với Tô Bình hay gia đình Lạc An.

Vậy nên việc phải ngồi cùng bàn với hơn trăm con người như thế này khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.

Trong bầu không khí ồn ào náo nhiệt ấy, nét mặt Phi Vũ lại nhăn nhó giống như bị ăn tát.

Lạc An bất đắc dĩ nhìn anh, ghé sát tai anh thì thầm điều gì đó mới khiến nét mặt Phi Vũ giãn ra một chút.

Lạc An mỉm cười hài lòng.

Lại nhìn bốn người ngồi đối diện mình, cậu liền lắc đầu tặc tặc lưỡi.
Trong chuyến đi dã ngoại lần này khi gần đến giờ cơm đột nhiên xuất hiện hai vị khách không mời mà đến, là Minh Hy và Thái Dương.
Minh Hy vừa đỗ xe đã lập tức đi tìm Tiêu Hàn, cùng cậu diễn một màn phu phu ngọt ngào sến sẩm.
Thái Dương vừa đỗ xe đã lập tức đi tìm Tô Bình, cùng cô diễn một màn oan gia cãi nhau vui vẻ hoan hỉ.
Hiện tại bốn người hai cặp cùng ngồi một khu trên bàn ăn tựa như đang ở chốn hoang vu kêu ông xã gọi bà xã, la vi khuẩn hô bảo bối khiến nhiều người cảm thấy mất tự nhiên cũng khiến nhiều người cảm thấy thú vị.
Đối với bầu không khí ồn ào náo nhiệt trong nhà hàng đương nhiên một chút hứng thú Phi Vũ cũng không có, anh nhanh chóng kết thúc bữa cơm rồi kéo Lạc An ra ngoài.

Lạc An ăn chưa no, cảm giác luyến tiếc với thịt gà nướng càng lúc càng tăng.

Nhưng mà khi thấy Phi Vũ bởi vì khó chịu mà ăn rất ít, cậu đành cắn răng dứt khoát đá thịt gà ra khỏi đầu, cùng anh sóng vai đi ra ngoài.
Tô Bình đang gặm cánh gà thì nhìn thấy hai bàn tay đang lồng vào nhau kia, không nhịn được liền bật cười ha ha, đôi mắt cũng lập tức sáng lấp lánh.

Thái Dương cầm tờ giấy ăn lau khoé miệng đầy dầu mỡ cho cô, vuốt vuốt mái tóc ngắn mềm mại, nhẹ nhàng nói:
"Để bọn họ có không gian riêng đi."

Tô Bình gật đầu tán thành rồi cúi xuống ăn tiếp.

Đang cắn dở một miếng thịt thì nhận ra có điều gì đó không ổn, cô khựng lại.

Sau hai giây im lặng, Tô Bình gào lên:
"Vi khuẩn, đã bảo đừng có mà động vào người tôi rồi cơ mà."
Nhà hàng đang náo nhiệt ngay lập tức chìm vào yên tĩnh.

Phi Vũ và Lạc An ở cách đấy hơn mười bước chân mà vẫn có thể nghe thấy rõ mồn một âm thanh do Tô Bình tạo ra.

Bình thường khi con gái hét lên nhất định sẽ rất chói tai, nhưng vì chất giọng của Tô Bình là chất giọng khàn khàn khá đặc biệt, cho nên khi cô hét lên âm thanh phát ra chẳng khác nào sư tử hống.
Phi Vũ tặc lưỡi lầm bầm:
"Không yên tĩnh thì chị ấy sẽ chết chắc?"
Lạc An bật cười:
"Tớ thấy Tô Bình rất dễ thương cũng rất tự nhiên đấy chứ.

Không hề có vẻ gượng ép giả tạo."
Phi Vũ dừng bước, bàn tay nắm tay cậu bất giác siết chặt lại khiến Lạc An khẽ nhíu mày.

Phi Vũ quay sang nhìn thẳng vào mắt cậu, hỏi:
"Cậu thích Tô Bình?"
Lạc An gật đầu, "Nói đúng hơn là tớ thích tính cách của cậu ấy."
Bàn tay vừa thoáng nới lỏng, Lạc An lập tức rút tay về.

Làm ra vẻ đau đớn xoa xoa một chút, cậu nhăn nhó nói với Phi Vũ:
"Rùa già, nếu không phải là cậu thì tớ còn tưởng là sắp bị ăn đánh cơ đấy.

Cậu yên tâm, tớ thấy không có ai có thể vượt qua Thái Dương trong lòng Tô Bình được đâu."
Đôi môi Phi Vũ chợt câu lên nụ cười, giơ tay lên nhéo nhéo má Lạc An.

Ngoài miệng thì không đáp nhưng thật ra trong lòng anh thì nghĩ, nếu như không phải người nói là Lạc An cậu thì anh đã chẳng lỗ mãng như thế.

Tô Bình ư? Quan tâm đến làm gì cơ chứ?!

Lúc này một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên:
"Phi Vũ, xin chào."
Nụ cười nhẹ trên gương mặt Phi Vũ lập tức biến mất, cùng Lạc An đồng thời quay về nơi phát ra tiếng nói.

Anh lạnh lùng liếc nhìn cô gái không biết từ đâu chui ra kia, trên mặt viết rõ hai chữ không vui.

Còn Lạc An thì tươi cười ôn hòa nói:
"Ngữ Lan, xin chào."
Ánh mắt đang cố định trên người Phi Vũ của Ngữ Lan chuyển sang nhìn Lạc An, cô nhướn mày:
"Tôi có chào cậu à?"
Nụ cười trên môi Lạc An lập tức trở nên cứng ngắc, cậu xấu hổ gãi đầu nhìn ra chỗ khác.

Phi Vũ vốn không quen biết cô gái tên Ngữ Lan này nay lại thấy thái độ của cô ta đối với Lạc An, ấn tượng đầu tiên lập tức trở nên vô cùng tồi tệ:
"Có gì muốn nói thì mau nói, không thì tạm biệt." Anh lạnh nhạt nói.
Ngữ Lan nhìn Phi Vũ rồi lại hơi đánh mắt sang Lạc An, mỉm cười:
"Tớ có thể nói chuyện riêng với cậu được không? Chuyện này không dành cho kẻ thứ ba."
Lạc An hiểu rõ ám chỉ của Ngữ Lan, tuy rằng không thoải mái nhưng cậu biết lời này rất có lý nên đành quay sang cười vỗ vai Phi Vũ:
"Vừa nãy cậu ăn hơi ít, đói không? Muốn ăn gì? Tớ đi mua cho cậu."
Phi Vũ nhìn Lạc An, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng, "Tớ muốn ăn cậu.

Vậy nên cậu chỉ cần ở đây thôi, không cần đi đâu hết."
Lạc An xấu hổ liếc nhìn Ngữ Lan đang mang sắc mặt không mấy tươi sáng hướng ánh mắt về phía này.

Cậu bối rối cười trừ, vội quay người đi:
"Tớ đi mua bánh cho cậu.

Hai người cứ nói chuyện tự nhiên đi."
Phi Vũ nhanh chóng bắt lấy tay Lạc An giữ lại, kéo cậu đứng sát bên người mình, nhìn Ngữ Lan lạnh lùng nói:
"Nói đi!"
Ngữ Lan biết với tình thế này thì không thể tránh khỏi bị mất mặt đành nắm chặt tay hít sâu một hơi, khẽ cắn môi:
"Phi Vũ, thực ra tớ vẫn luôn thích cậu.


Thích cậu từ rất lâu rồi."
Phi Vũ khẽ gật đầu cho có lệ, một tay vẫn cầm tay Lạc An, một tay mân mê tóc cậu, lơ đãng hỏi:
"Còn gì nữa không?"
Ngữ Lan nheo mắt nhìn cử chỉ thân mật kia, im lặng một chút rồi thấp giọng hỏi:
"Có thể cho tớ một cơ hội không? Một tháng, một tháng thôi cũng được."
Phi Vũ lạnh lùng từ chối:
"Lời nói của cậu tôi đã lắng nghe và tiếp nhận nhưng mà thật xin lỗi, tôi không thể lãng phí thời gian với một người qua đường thêm nữa.

Gặp cậu một lần đối với tôi đã là quá đủ rồi."
Phi Vũ nắm tay Lạc An xoay người bước đi thật nhanh bỏ lại Ngữ Lan vẫn ngẩn người đứng yên tại chỗ, đến một nơi cách nhà hàng khá xa anh mới dừng lại buông tay Lạc An ra.

Thể lực của Lạc An không được tốt lắm cho nên đoạn đường này cũng đủ để khiến nhịp thở cậu trở nên rối loạn, cơ chân căng cứng nhức mỏi.

Phi Vũ thấy Lạc An chật vật ngồi xuống khúc gỗ duỗi chân thở mạnh liền có chút mặc cảm tội lỗi.

Anh ngồi xuống, xoa bóp bắp chân cho cậu, cười xoà:
"Vất vả, vất vả rồi!"
Lạc An liếc xéo Phi Vũ một cái, hỏi:
"Sao cậu lại nhẫn tâm với người ta như thế? Từ chối mềm mỏng thì mất cái gì nào?"
"Mất thời gian.

Thời gian từ chối mềm mỏng kia tớ thà dùng nó để ngồi bóp chân cho cậu còn hơn."
Nhìn dáng vẻ vô tâm vô phế của Phi Vũ, Lạc An thật sự chỉ muốn táng cho anh một phát.

Khóe môi vì nén giận mà khẽ giật giật sau đó cậu thở dài một hơi, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ:
"Cậu dính tớ như thế thì sau này lên đại học sẽ phải làm thế nào đây?"
Phi Vũ vui vẻ đáp:
"Lực hấp dẫn trên người tớ với cậu rõ ràng là nhiều hơn so với người khác, cho nên yên tâm, chúng ta không thể tách nhau ra quá xa đâu."
Lạc An bật cười:
"Đừng có mà lái định luật vật lý đi lung tung.

Newton mà biết được ông ấy sẽ tức đến mức đội mồ sống lại đấy."
Lời vừa dứt, Phi Vũ đột nhiên ôm chầm lấy Lạc An.

Cậu mở to mắt ngạc nhiên, chân tay luống cuống không biết phải làm gì tiếp theo, bên tai vang lên tiếng cười khe khẽ của Phi Vũ.

Anh nói:
"Tớ chứng minh rồi nhé.


Hiện tại chúng ta đang dính vào nhau đấy thôi."
Lạc An bối rối đẩy Phi Vũ ra, nhỏ giọng mắng:
"Đồ ngốc, bao nhiêu kiến thức đã học coi như bỏ đi hết rồi."
Phi Vũ bật cười, nhéo má Lạc An.
Lạc An ngốc! Trong khoảnh khắc vừa rồi, trái tim chúng ta đã gần nhau hơn một chút đấy, cậu không để ý sao?
☆彡
Lúc hai người trở về, cả hai trường đều đang quây quần xung quanh đống lửa ca hát đánh đàn.

Phi Vũ đương nhiên chẳng có hứng thú tham gia cho nên mặc kệ Tô Bình và Tiêu Hàn hò hét rủ rê như thế nào anh vẫn kéo Lạc An chui vào lều.
Khi Lạc An đã tìm được tư thế nằm thoái mái nhất trong túi ngủ thì Phi Vũ vẫn đang kiên trì làm việc với balo hành trang.

Thấy anh tìm đi lục lại, sột soạt đủ kiểu mà vẫn chưa tìm ra túi ngủ, cậu nhịn không được nói:
"Đừng nói là cậu quên mang túi ngủ rồi đấy nhé!"
Phi Vũ tặc lưỡi, bất đắc dĩ gật đầu:
"Hình như là thế thật rồi."
Lạc An im lặng.

Trong không gian chỉ còn tồn tại âm thanh lục tìm của Phi Vũ và tiếng đàn hát vui vẻ ở bên ngoài.

Không lâu sau, Lạc An thở dài:
"Thôi đừng tìm nữa, ngủ chung đi."
Phi Vũ gật đầu không chút do dự rồi nhanh nhẹn chui vào túi ngủ nằm chung với Lạc An.

Vì không gian trong túi ngủ có hạn cho nên người nhỏ hơn đương nhiên phải chui vào lòng người lớn hơn.
Ôm Lạc An trong lòng, trên gương mặt tuấn mỹ của Phi Vũ vẽ lên nụ cười thỏa mãn.

Lạc An nằm trong lòng Phi Vũ, tiếng nhịp tim đập đều đều của anh khiến cậu như một đứa trẻ đang ở bên mẹ, chầm chậm chìm vào giấc ngủ.
Đêm xuống, trong một căn lều khác, trước khi đi ngủ Tiêu Hàn nhìn Minh Hy đầy thắc mắc:
"Ông xã, anh nói xem, tại sao Phi Vũ đột nhiên lại hảo tâm cho chúng ta một túi ngủ?"
Minh Hy ấm ức nói, "Tại cậu ta xấu bụng.

Bà xã, túi ngủ này không cần đâu, anh với em nằm chung đi."
Tiêu Hàn nhanh chóng nằm xuống, kéo túi ngủ lên:
"Em thích rộng rãi."
Minh Hy thầm chửi thề trong lòng.

Đáng lẽ ra người được ôm bảo bối đi ngủ tối nay phải là hắn mới đúng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.