Có lẽ tôi nên kể một chút về cái lớp cấp hai của mình - cái lớp âm thịnh dương suy.
Sỹ số lớp là ba mươi ba, trong đó có hai mươi tư đứa là con gái, chỉ còn chín đứa con trai lẻ loi. Thuộc thành phần thiểu số, và dĩ nhiên bọn con trai hay tôi đều đếch có tiếng nói gì cả. Ban cán sự lớp cũng là mấy đứa con gái đảm nhiệm, từ lớp trưởng, lớp phó học tập đến cái đứa giữ sổ đầu bài cũng là con gái.
À, đúng rồi, tôi là lớp phó lao động. Nhưng nghe có tích sự gì không? Dĩ nhiên là không. Đến tận cuối lớp chín, tôi mới chợt òa ra tôi là lớp phó lao động bốn năm liền. Ấy vậy mà số lần đi lao động đếm trên đầu ngón tay.
Tóm lại là toàn bộ quyền lực đều nằm trong tay bọn con gái, tụi nó ngoa ngoắt không chịu được. Chỉ cần mở miệng hơi bất bình, là bao nhiêu cái mồm châu lại, cãi cho nước bọt bắn tung tóe. Mặc dù toàn những lý lẽ vớ vẩn hết sức nhưng bạn cũng đành im mỏ cho tụi nó im mỏ theo.
Nơi có nhiều con gái thường lắm chuyện thị phi. Tôi không biết đã dỏng tai nghe bao nhiêu câu chuyện lãng xẹt của bọn con gái từ con nhà bên, à đó là từ cái hồi chúng tôi còn thân nhau kia. Tôi ù ù cạc cạc nghe, chính bản thân cũng chẳng biết mấy phần trăm những câu chuyện Dương kể là đúng sự thật.
Lại quay về cái lúc mà con Dương không còn thèm bô bô kể ba chuyện nhăng nhít của bọn con gái cho tôi nghe. Chúng tôi cứ thế tỏ thái độ hằn học nhau mãi như thế.
Tôi thực ra cũng chẳng phải là thằng đi gây sự. Chỉ là nó nói móc thì mình cũng nói móc lại, nó chơi mình thì mình cũng chơi lại. Chứ đâu như tụi con gái nham hiểm như con Dương, luôn bày mưu tính kế chơi tôi.
Tôi đã kể rồi đấy, nó là sao đỏ, oai vệ đầy mình. Nó cũng có mối quan hệ kha khá với mấy tên chấm sao đỏ nữa. Có lần tôi chỉ chậm có mấy giây, đứa chấm sao đỏ lớp tôi định tha rồi đấy. Nhưng con Dương lại đứng đằng sau giật dây, khiến tuần đó tôi phải đi lao động công ích nguyên một buổi chiều thứ hai nắng muốn vỡ đầu.
Rồi ở lớp bồi dưỡng Tiếng Anh, tôi cứ có cảm giác học cho tòi mắt cũng không thể lên trình độ siêu đẳng như Dương được. Thế là tôi quay sang học Toán thật siêng năng, chỉ để lên mặt với cái con toàn năng kia.
Còn chưa kể những vụ như những hôm tôi đang còn nhông nhông vào lớp với tinh thần học tập vô cùng phấn khởi thì ăn nguyên quả bóng nước từ một đứa ở trên tầng hai. Tất nhiên khi tôi vuốt nước trên mặt để quắc mắt lên nhìn thì tụi nó đã sớm trốn mất dép rồi. Tuy nhiên cái giọng cười bán nước của con Dương tôi chẳng quá quen nữa, thậm chí nghe bước chân chạy là tôi đã tưởng tượng ra cái dáng chạy của nó rồi.
Nói thật, tôi có chút thích thú với tình cảnh này của hai đứa. Ít ra còn hơn những ngày con Dương chẳng thèm liếc đến tôi.
Đấy, tôi chỉ nghĩ có chừng ấy thôi. Vậy mà mọi chuyện có vẻ tiến triển hơn tôi nghĩ, à chỉ là theo lời của thằng Trung thôi.
- Tao thấy con Dương đang cố làm lành với mày đấy?
Khi tôi nghe câu nói ấy, miệng bất giác nhếch lên cười khinh. Làm lành? Con Dương kiêu ngạo cũng hạ mình đi làm lành với người khác ư?
- Làm lành kiểu quái gì mà hôm qua tao ăn nguyên một quả bóng nước vào mặt thế hả? - Tôi lấy một ví dụ điển hình ngay ngày hôm qua để vặc lại Trung.
Thằng Trung chỉ nhún vai:
- Tao nghe tụi con gái nói thôi. Mày không để ý là con Dương nó toàn gây chuyện với mày trước hả?
- Gây chuyện trước thì liên quan gì đến việc muốn làm lành? Tao chỉ thấy điều đó càng chứng tỏ nó ghét tao thậm tệ thôi.
- Mày không biết logic của bọn con gái à? Con gái nói có là không, nói không là có...
- Ngậm mỏ lại đi. - Tôi đập cuốn sách vào mặt nó - Mày hiểu con gái vậy thì đã cua được cả tá nàng rồi chứ còn ngồi đấy xàm xí với tao à?
Thằng Trung chán nản nhìn tôi:
- Ừ, kệ mày, thân là đứa bị hại vì vụ hai đứa bây giận nhau tao chỉ có vài lời vậy thôi.
- Cảm ơn người huynh đệ. – Tôi vừa nói vừa thụi chỏ tay vào bụng thằng Trung.
- Tiện thể, bài kiểm tra vẽ mười lăm phút, con Dương vẽ giùm rồi nộp cho mày rồi đấy. Hôm qua mày nghỉ, thầy dạy vẽ khó ở, quát tháo om sòm những đứa nộp chậm rồi bảo nếu trong tiết học đấy không nộp là xem như không điểm.
Dẫn chứng cụ thể này của thằng Trung khiến tôi trợn tròn mắt, tạm thời không thể tin được những gì mình vừa nghe.
Con Dương giúp tôi vẽ? Phải kể là lúc chúng tôi còn chưa giận nhau, tôi có xin xỏ trẹo mồm nó cũng chẳng thèm vẽ giúp tôi đâu. Tôi hiện thời không biết nên nói gì với thằng Trung, quay lên nhìn Dương.
Nó đang cười đùa vui vẻ với đứa con gái ngồi cạnh.
Hai ánh mắt chợt gặp nhau. Con Dương lập tức sa sầm mặt, hất cằm về phía tôi:
- Nhìn cái mẹ gì!
Niềm xúc động mới chợt òa ra trong tôi bị câu nói ấy dập tắt ngóm. Tôi quặc lại:
- Tao nhìn bảng chứ nhìn quái gì mày!