Con Nhà Giàu

Chương 68



CHƯƠNG 68: ĐÂY LÀ LOẠI NGƯỜI GÌ?

Gia đình Triệu Thư Kỳ điều hành một công ty thông tin.

Lợi nhuận hàng năm từ mười tám đến hai mươi mốt tỷ đồng.

Không cao, nhưng như vậy cũng là khá tốt.

Vị trí của khách sạn được chọn nằm trong một nhà hàng sang trọng, đợi Trần Lạc Thần và những người khác bước vào, quả nhiên đã được gọi đủ một bàn rượu và các món ăn cao cấp.

Thật không may, người thực sự muốn mời lại không đến.

“Thư Kỳ, các con đến rồi!”

Triệu Cương cố gượng cười, đứng lên. Bây giờ con gái gây chuyện lớn như vậy, công ty đã gặp khó khăn rồi, chỉ cần một lời nói tàn nhẫn của thiếu gia Từ Vệ, có khả năng công ty sẽ phá sản trong vòng một tháng.

Hơn mười năm tâm huyết sẽ đi tong.

Bây giờ ông chỉ có thể gượng cười mà thôi.

“Bác trai, bác gái!”

Mọi người chào hỏi nhau.

“Thư Kỳ, hôm nay cha vẫn muốn hỏi con đấy, không phải trước đây con đã nói có một người trong lớp của con rất lợi hại sao? Mối quan hệ của cậu ấy rất tốt, hôm nay bạn học này của con có đến không?”

Triệu Cương nhớ lại những gì con gái ông đã nói vài ngày trước, một người bạn cùng lớp của cô thực sự có quan hệ với Sơn Trang ôn tuyền.

Cho nên Triệu Cương mới hỏi câu này.

Nếu như cậu ấy có thể giúp đỡ, chuyện kia chẳng phải sẽ dễ dàng hơn nhiều sao.

“Đến rồi, nhưng thưa ba, mọi thứ khác với những gì chúng ta nghĩ, mối liên hệ của cậu ấy không giống như những gì con đã nói trước kia…”

Vẻ mặt Triệu Thư Kỳ rất đạm mạc.

Hôm nay dù Trần Lạc Thần có đi theo hay không, cô cũng không bày tỏ rõ thái độ.

“Hừ, Thư Kỳ, với người này thì không cần giữ lại mặt mũi gì đâu, đúng rồi bác ạ, trước đây chúng cháu đều nghĩ Trần Lạc Thần rất lợi hại, có quan hệ rộng rãi, nhưng hiện tại mới biết anh ta là trai bao bị người khác bao nuôi, cho nên mới có thể tự do ra vào sơn trang, hơn nữa anh ta còn không chỉ bị một người phụ nữ bao nuôi thôi đâu!”

“Nhìn thì lợi hại nhưng keo kiệt, người ta sẽ chẳng thèm giúp chúng ta đâu!”

Lâm Kiều đứng dậy chửi bới.

Thực ra mắng mỏ xong thì lại có chút hối hận.

Không đúng!

Mình dường như đã quên mất một điều về Trần Lạc Thần, nên biết, trước đây Trần Lạc Thần có thể khiến Lý Phi Hồng cúi đầu xin lỗi mọi người.

Điều đó cho thấy giao thiệp của Trần Lạc Thần rất tốt.

Nếu anh đi tìm tình nhân của mình, nói không chừng vấn đề này thực sự có thể được giải quyết!

Than ôi, lúc đó Lâm Kiều cũng nghĩ đến điểm này.

Nhưng chủ yếu, Trần Lạc Thần cũng không phải là đại gia như mình tưởng tượng, trước đây niềm hy vọng dành cho anh quá lớn, nên nỗi thất vọng càng lớn hơn.

Dẫn đến những chập trùng trong tình cảm của Lâm Kiều rất kịch liệt, cô hoàn toàn bỏ qua điều này.

“Thì ra là thế!”

Nghe vậy, trong mắt vợ chồng Triệu Cương không khỏi thoáng hiện một tia buồn.

Hôm nay là lần đầu tiên họ gặp Trần Lạc Thần, họ không ngờ người thanh niên có vẻ đẹp trai này lại bẩn thỉu như vậy.

Thực sự không biết làm sao mà cô con gái xinh đẹp của mình lại làm bạn với loại người này được?

Sắc mặt vợ chồng Triệu Cương có chút không vui.

Trần Lạc Thần ngồi đó, không nói lời nào.

Xoay bàn xoay ăn cơm.

Có rất nhiều món ăn ngon, Trần Lạc Thần thực sự rất đói.

Nhìn thấy cảnh này, sự chán ghét trong mắt vợ chồng Triệu Cương lại càng đậm hơn.

“Nếu cậu đã đói bụng như vậy, thế thì dứt khoát gọi một phần cơm trắng, cứ thế mà ăn thôi!”

Mẹ của Triệu Thư Kỳ là một người đẹp vóc người cao gầy, dung mạo kinh diễm.

Dù bà đã gần bốn mươi tuổi, nhưng khi nhìn bà tuyệt đối sẽ không bao giờ trông quá hai lăm tuổi.

Làn da trắng vô cùng.

Lúc này, bà khoanh tay, lạnh lùng nói. Cơm trắng, nói một cách dễ hiểu, là cơm trắng, cố tình ép buộc Trần Lạc Thần!

“Hừ, tức là cậu hãy ăn cơm trắng đi đấy, đúng là bó tay thật rồi mà, đến lúc nào rồi mà chỉ biết ăn!”

“Các cậu nói cậu ta đi theo chúng ta làm gì chứ? Đã không giúp được một chút gì thì thôi đi, lại còn chỉ biết ăn uống, tuy rằng được bao nuôi nhưng bản chất dơ bẩn bên trong vẫn không thể diệt trừ, có thể ăn chùa là ăn chùa ngay được!”

“Thật sự không biết những người phụ nữ đó nghĩ gì, lại để loại người như thế này làm nam sủng!”

Vài cô gái được Lâm Kiều dẫn đầu nói một cách chế giễu.

Trần Lạc Thần cười nhạt trong lòng.

Mắng đi, mắng bao nhiêu tùy thích, sớm muộn gì cũng đến lúc các người khóc.

“Cạch!”

Lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra.

Một thanh niên mặc vest, đi giày da mở cửa bước vào.

Anh trông khoảng hai mươi bảy hay hai mươi tám tuổi, ăn mặc rất đẹp.

Vừa đi vào, Triệu Cương và vợ mình lập tức trở nên cung kính đứng lên.

“Tiêu Nham, Triệu Xử nói thế nào rồi?”

Người đàn ông trước mặt chính là thư ký của Triệu Xử, con trai của người anh họ xa của vợ Triệu Cương.

Dù sao cũng có chút mối quan hệ.

Mối quan hệ của anh với Triệu Thư Kỳ cũng là anh em họ hàng xa.

Triệu Cương giao chuyện này cho anh, ông muốn thông qua quan hệ với Triệu Xử, ít nhất không cho phép công ty đóng cửa như thế này.

Tiêu Nham lắc đầu với nụ cười khổ.

“Chú, thật là xấu hổ quá, vừa rồi Triệu Xử có đến nhà hàng này, cháu nghĩ ông ấy sẽ xuống, nhưng hôm nay Triệu Xử cũng đang đi cùng một người quan trọng trong nhà hàng này, ông ấy thực sự rất bận, cháu đã nói với chú từ sớm rồi, đừng đợi ông ấy nữa!”

“Chú biết Triệu Xử sẽ không qua đây đâu, nhưng mà Tiêu Nham à, chúng ta có thể lên đó không, ít nhất là nâng ly rượu để biểu đạt một chút tâm ý của chúng ta với ông ấy!”

Vẻ mặt Triệu Cương đau khổ.

Ông biết chắc chắn điều đó là bất lịch sự.

Nhưng thực sự là không có cách nào nếu mối quan hệ này kéo không lên.

Đắc tội với con cá sấu khổng lồ Kim Lăng, mình cứ đợi xong đời cho rồi.

Cho nên Triệu Cương đang giãy dụa lúc hấp hối.

“Đúng vậy, anh họ Tiêu Nham, nếu có thể giúp được, nhất định hãy giúp gia đình chúng em!”

Triệu Thư Kỳ luôn tỏ ra lạnh lùng, giờ phút này cũng không thể không cầu xin Tiêu Nham người ta.

Tiêu Nham chỉ thở dài: “Em họ, chú họ, cháu trai của chú rất hiểu cảm giác của chú, nhưng thực sự không được! Nếu không, sau này có thời gian, cháu lại giúp chú nhé.”

Nói thì nói như vậy.

Nhưng vấn đề này nếu ngày hôm nay không làm được, vậy thì làm gì còn có tương lai.

Triệu Cương cũng coi như là đã nhìn ra được.

Không phải là Triệu Xử quá bận, mà là ông ta từ chối giúp đỡ.

Dù sao phiền phức lần này thực sự là quá lớn, chính là nhà họ Từ đấy.

Nhìn thấy tia hy vọng cuối cùng đã vụt tắt.

Vẻ mặt của mọi người trở nên mờ mịt.

“Chân trời bao la chính là tình em, muôn trùng núi xanh nở hoa, điệu nào là uyển chuyển nhất, tiếng hát nào mới là thoải mái nhất!”

Lúc này, điện thoại của Trần Lạc Thần vang lên nhạc chuông của “Phong cách dân gian rực rỡ nhất”.

Xoạt!

Cũng không biết là được thiết lập từ khi nào.

Sao lại thành như thế này!

Mà ca khúc thần thánh này cũng khiến không khí của toàn bộ căn phòng trở nên náo nhiệt hơn một chút.

Khóe miệng Triệu Cương giật giật.

Triệu Thư Kỳ, Lâm Kiều và những người khác nhìn chằm chằm vào Trần Lạc Thần với vẻ chán ghét.

“Khỉ gió, đây là loại người gì vậy chứ? Kỳ cục quá!”

Lâm Kiều quát lên không khách khí.

Ở đó, Trần Lạc Thần trả lời điện thoại.

Là một số lạ.

“Alo?”

“Là cậu Trần sao?”

Giọng nói của một người đàn ông trung niên vang lên.

Khi Trần Lạc Thần nghe thấy, anh liền biết, đây không phải là giọng của Hoàng Vi Dân đó sao?

Hoàng Vi Dân của Cục quản lý thị trường!

“Là tôi đây!”

“Gọi cho anh cuộc điện thoại như này có chút mạo muội, chuyện là như vầy, cậu Trần, hôm nay chúng tôi đã thống nhất với những người đứng đầu các khu vực khác nhau để thảo luận về một số sòng bạc mà anh đã đầu tư vào và các vấn đề về công ty hạ cánh, tôi xin mạo muội được hỏi, anh có thời gian không? Nếu anh có thời gian, tất cả chúng tôi hy vọng anh có thể đến đây trực tiếp!”

Hoàng Vi Dân cười nói.

“À, có!”

Trần Lạc Thần gần như đã ăn no rồi, đi qua xem một chút cũng được.

“Thế thì tuyệt quá, cậu Trần, hiện tại chúng tôi đang ở nhà hàng Phượng Hoàng, anh đang ở đâu, tôi sẽ bảo tài xế đến đón?”

“Hả? Nhà hàng Phượng Hoàng sao? Tôi cũng đang ở Nhà hàng Phượng Hoàng đây!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.