(T/g: Xin lỗi các bạn nhiều lắm! Máy tính nhà mình bị hư mấy tuần
nay, nó mới “xuất viện” về hôm qua nên mình đăng truyện trễ! Mình vô
cùng xin lỗi các bạn. Thêm một lần xin lỗi nữa là kì thi học kì I của
mình sắp đến rồi, nên mình sẽ cố gắng viết và đăng truyện tới ngày
14/12/2015 là mình sẽ dừng để bước vào ôn tập và thi cử. Kì thi của
trường mình bắt đầu từ 21, và kéo dài đến 26/12/2015 sẽ kết thúc. Đến
lúc đó thì mình mới comeback với các bạn được. Mình thật sự xin lỗi các
bạn. Mong các bạn thông cảm cho mình)
____________________
Một cậu con trai trên tay cầm vài cuốn sách vừa lướt ngang đây. Cái nắng tỏ ra từ cậu con trai đó làm hai con người đang đứng đấy bất động, mồn O
mồm A trước sự xuất hiện của vị hoàng tử vừa rồi
- Oahhh! Tim…tim tim tôi đâu rồi….tim tôi đâu….Nhặt lại giúp tôi đi!
Miệng Thu Thảo lấp bấp, hai mắt cô đứng tròng nhìn theo dáng người con trai
đi xa dần. Người cạnh cô lúc này là Hàn Du, cậu cũng đang đơ người ra
đấy mà chẳng thốt nổi lời nào, nhưng cũng nhanh chống, cậu thôi không
nhìn cậu còn trai kia nữa mà cuối đầu lặng người đi. Thu Thảo vỗ vai Hàn Du mấy cái, rồi vỗ vỗ lại má mình như kẻ bừng tỉnh giữa cơn say
- Nè! Hàn Du!
Hàn Du chẳng nhận thấy gì mà chỉ lo chìm trong suy nghĩ của mình. Thấy thế, Thu Thảo thay vì vỗ tiếp vào vai, cô lại tát cái chạt vào mặt Hàn Du
một cái rõ đau, khiến Hàn Du “tỉnh giấc” trong dòng suy nghĩ
- Cậu làm gì vậy?! – Hàn Du nhăn mặt nhìn Thu Thảo
- Cho cậu tỉnh lại. Có gì mà nghĩ thế!?
Hàn Du không đáp, cậu xoa xoa cái mặt mình và nhìn Thu Thảo bằng ánh mắt
khó chịu. Như hiểu trong ánh mắt đó nói lên điều gì, nên Thu Thảo đáp
luôn:
- Có gì mà đau chứ! Tôi nhẹ tay mà!
- Nhẹ cái đầu cậu ấy! Đưa cái mặt cậu cho tôi tắt bằng với lực tát của cậu xem có đau không?
Chắc biết mình có lỗi, nên thay vì nói nữa, Thu Thảo cười huề:
- Xin lỗi mà!
Như chấp nhận lời xin lỗi, Thu Thảo thấy Hàn Du cười với mình, cô cũng cười lại, rồi nhanh chống bắt sang chuyện khác, mà cụ thế là cậu con trai
lúc nãy
- Hình như cậu đẹp trai lúc nãy là học sinh mới của năm nay thì phải!
Hàn Du gật đầu, cậu nói:
- Ừm! Là Hàn Du Nam, lớp 11a4, mới chuyển về năm nay!
Hàn Du không biết câu nói ngắn gọn súc tích của cậu làm Thu Thảo không khỏi thốt lên bất ngờ. Cô ánh mắt lấp lánh ngàn sao nhìn Hàn Du một cách
ngưỡng mộ:
- Oa, cậu biết luôn hả? Rành quá vậy? Biết nick Zing me của cậu ta không? Hay Facebook của cậu ấy tên gì? Hoặc cậu có số điện
thoại của cậu ấy cho tôi luôn đi!
Thu Thảo nói một lèo, rồi cô quay qua quay lại, lục mò trong túi váy với bộ dạng gấp gáp để tìm cây viết
- Chết không có mang viết rồi. Thôi thôi, về lớp nhanh, lấy cây viết rồi ghi số điện thoại trai đẹp cho tôi! Hí hí!
Thu Thảo cười hí hoái rồi lôi Hàn Du đi te te về lớp, trong khi Hàn Du còn ngu ngơ như một con nai tơ
Tại sao Thu Thảo không thắc mắc là vì sao Hàn Du lại biết tên, lớp cậu con
trai kia, trong khi cậu chưa bao giờ đi đâu ngoài lớp mình và căn tin
khi ở trường. Hàn Du không phải là người thích quan tâm người khác, hoặc xen vào chuyện bao đồng, hơi lạnh lùng, vô cảm và cũng có thể nói là có sự ít kỉ khi đề cao quá cái tôi của mình. Xem ra cần một lời giải đáp
trong chuyện này
……
- Hồi nãy đi lên lớp, tôi gặp cái Oppa
kia đẹp trai quá trời luôn! Cậu ta mới chỉ đi sớt qua tôi có chút xíu mà mặt trời rớt ra bao nhiêu là không đểm xuể. Hớ~~~~ Trai đâu mà đẹp quá
trời!
Hữu Bửu và Như Ý nhìn đứa bạn đang rơi vào tình trạng hồn
phách lơ lững vì trai. Thấy thế, Hữu Bửu phán một câu làm Thu Thảo quay
lại thực tại:
- Gừng càng già càng cay, trai càng gay càng đẹp!
Thu Thảo giật mình nhìn trố mắt nhìn Hữu Bửu đang cười thích thú, Như Ý
ngồi kế bên cũng không nhịn được nên cười khút khích, rồi hùa theo Hữu
Bửu:
- Tên đó bị gay đó, mê đi!
“Choang” – Tiếng thủy tinh
vỡ nát phát ra từ lòng ngực trái Thu Thảo khi nghe từ g-a-y. Nước mắt từ đâu mà chảy ròng ròng trên mắt cô vậy nè. Đó chính là dấu hiệu cho thấy sự thất vọng tràng trề, một sự hụt hẫng không thể diễn tả bằng lời
được. Thu Thảo đơ mặt, cơ hàm cứng ngắt, cô đập ụp mặt xuống mà nắm tay
không ngừng vỗ rầm rầm lên mặt bàn
Thấy đứa bạn của mình nó đang
đau khổ tuyệt vọng thế kia, làm Như Ý và Hữu Bửu cười ngất lên xỉu
xuống. Có phải Thu Thảo quá ngây thơ không? Tại sao lại không suy nghĩ
rằng mình có nên tin lời hai đứa bạn? Vì sao Hữu Bửu và Như Ý lại biết
cậu con trai lúc nãy Thu Thảo gặp là ai, mà dám gán cho chữ gay vào giới tính người ta? Thu Thảo chẳng chịu nghĩ chi, nghe hai đứa bạn nói là
tin sáy cổ để rồi tim cô tan nát như thế này! Từ đây, có thể rút ra một
lời khuyên cho các bạn là đừng quá tin người, đặc biệt là lời nói của
những đứa bạn thân (trong một vài trường hợp)
- A! Hôm nay có bàn mới rồi nè! – Anh Tuấn từ cửa bước vào cùng cười rạng rỡ khi nhìn thấy dãy bàn mới
Đúng như cô chủ nhiệm nói vào ngày hôm qua, là hôm nay cô sẽ xin trường thêm một dãy bàn mới. Cũng không phải tất cả là điều vì Anh Tuấn mà xin hẳn
cho hắn cả một dãy bàn, mà vì tính thẫm mĩ, cũng như là để dành cho thầy cô dự giờ
- Ayoseo! – Anh Tuấn le ngoe mấy ngón tay chào Thu Thảo cùng nụ cười thân thiện trên môi
- Yohaio! – Thu Thảo cũng cười chào đáp lại
(T/g: “Yohaio” là tiếng Nhật, có nghĩ là “Chào buổi sáng”)
Anh ngơ ngơ mặt nhìn Thu Thảo. Thu Thảo thì vẫn căng mặt cười tươi nhìn con nai Anh Tuấn đang ngu người trước câu chào của mình. Phải mất nữa phút
sau, hắn mới gật gù vì đã hiểu Thu Thảo nói gì. Tại sao hắn lại có thể
quên những câu nói quen thuộc như “chào buổi sáng” trong những bộ anime
mà hắn từng xem thế. Nhưng không biết là Thu Thảo cố tình troll Anh
Tuấn, hay chỉ vô tình nói ra câu nói ấy. Chắc troll là đúng, vì Anh Tuấn chào cô bằng câu nói tiếng Hàn thì cô cũng phải chào bằng tiếng Hàn
chứ, nếu không biết thêm câu chào tiếng Hàn nào khác thì cũng có thể nói lại là “ayoseo” mà, đằng này Thu Thảo lại nói bằng tiếng Nhật, bla bla. Dòng suy nghĩ của Anh Tuấn bị cắt ngang khi ai đó vừa đặt cặp vào bàn
hắn
- Xê vào trong, từ rài tôi sẽ ngồi cùng anh!
Không riêng gì Anh Tuấn bất ngờ, mà Thu Thảo, Hàn Du, Như Ý, Hữu Bửu đang ngồi đấy
cũng phải ngoáy đầu nhìn Thiên Bảo một cách ngạc nhiên. Nhận thấy được
điều đó, Thiên Bảo cũng chẳng thèm ngó đến, mà ngồi pịch xuống, rồi lấy
tập sách tiết 1 ra trước mặt để xem
Im lặng, cả bọn im lặng nhìn Thiên Bảo mấy giây rồi Như Ý bỗng “tăng động”, cô hét lên đầy hoảng loạn:
- OMG!!! Hôm nay Thiên Bảo vào lớp sớm hơn bình thường, chịu lấy bài ra xem nữa bà con ơi! Trấn động trấn động! Otoke! Otoke
(T/g: “Otoke” là tiếng Hàn, có nghĩa là “Làm sao bây giờ?”, “Làm thế nào đây?”)
Phối hợp cùng Như Ý, Hữu Bửu cũng diễn xuất theo cô:
- Hay người ta biết yêu rồi! Một bad boy chịu thay đổi là khi họ yêu một
cô gái, họ muốn ghi điểm trong mắt cô gái đó, và muốn cô gái đó vui lòng bằng cách chăm chỉ học tập! – Bỗng Hữu Bửu hướt lên một cái đầy bất ngờ - Thiên Bảo yêu rồi! Yêu rồi!
Nhìn hai đứa bạn pha trò hay quá, Thu Thảo cũng góp sức vào diễn theo hai đứa
- Ai mà xấu số vậy, í nhầm, ai mà tốt số được Thiên Bảo yêu vậy!? – Thu
Thảo đưa hai tay ôm gò má đầy lo lắng – Vậy lí do Thiên Bảo ăn diện lên, đẹp trai lên, thay đổi ngọai hình lẫn cách học tập là vì “người ấy”
sao? Lãng mạn như phim Shoujo manga vậy!Toshio, tôi cũng muốn như vậy!
Hu hu hu
(T/g: “Shoujo manga” là truyện tranh dành cho con gái. “Toshio” là tiếng Nhật, đồng nghĩ với “otoke” trong tiếng Hàn, nghĩa là “Làm sao bây giờ?”, “Làm thế nào đây?”)
Nói rồi Thu Thảo làm bộ rơi rơi nước mắt như xót cho phận mình vậy. Cả lớp thì thôi khỏi
nói, không ngừng chú ý ba đứa ngốc kia đang làm trò điên khùng để chọc
quê Thiên Bảo. Cả lớp cười mà muốn bò ra sàn trước màn diễn xuất quá
“bựa” của Thu Thảo, Hữu Bửu và Như Ý. Đến Hàn Du là người lạnh lùng thế
mà còn không nhịn cười được, thì huống hồ chi Anh Tuấn ngồi đây mà không cười
Thiên Bảo nãy giờ vẫn lạnh băng mặc cho Thu Thảo, Hữu Bửu và Như Ý đang dèm pha, đang đem mình ra bỡn cợt để đổi lấy tiếng cười cho
mọi người. “Đun” nãy giờ mà “băng” vẫn chưa “sôi”, Thu Thảo, Như Ý và
Hữu Bửu hiểu ý là cần đủ 100 độ C thì “băng” mới “sôi” được, nên họ tiếp tục làm tới hòng cho “tảng băng” kia “sôi” họ mới chịu
Đầu tiên
là Hữu Bửu, cậu đưa tay lên vò vò tóc mình cho rối, cờ vạt được nới lỏng xuống, khuy áo cởi ra một nút ở ngực, vạt áo thì xỏa ra một nữa, một
nữa còn nguyên “trong thùng”. Thu Thảo thì đứng đấy chỉnh chu lại mái
tóc, tay ôm một vài quyển tập sách làm đạo cụ. Mọi thứ đã sẵn sàng, cả
lớp cũng dồn hết những đôi mắt mong chờ vào màn diễn xuất “bựa” nhất
trong lịch sử lớp 11a2 vào hai diễn viên Thu Thảo và Hữu Bửu
- Action! (Hành động) – Như Ý cất giọng rõ to để bắt đầu
Hữu Bửu từ ngoài cửa bước vào với bộ đạng cực chất của một bad boy, Thu Thảo cũng nhập vai, cô ôm trên tay vài quyển sách đi vội ra ngoài. Đi
đến giữa lớp, Thu Thảo (cố tình) đụng trúng Hữu Bửu, cô ngã xuống, Hữu
Bửu vẫn đứng im đấy nhìn cô gái nhỏ với dáng vẻ nhút nhát đang lúi húi
nhặt vội mấy quyển sách, cùng tài liệu rớt ra lên. Đứng nhìn hồi lâu,
Hữu Bửu cũng cúi xuống nhặt giúp Thu Thảo, và tay cậu vô tình chạm tay
Thu Thảo, khoảnh khắc ấy như dừng lại, cả lớp ồ lên một cái đầy phấn
khích. Như Ý là người dẫn chuyện, nên cô chú thích cho mọi người biết
tình trạng hiện giờ của hai người kia là gì:
- Thế là tình yêu của bad boy Thiên Bảo và cô gái mọt sách bắt đầu
Phân cảnh đầu đã hết, Như Ý tiếp tục lời dẫn chuyện của mình:
- Thời gian cứ trôi, bad boy Thiên Bảo ngày đêm nhớ nhung cô gái nhỏ ấy.
Và – Giọng Như Ý ngắt quãng càng làm tăng thêm sự tò mò của mọi người –
Đến một ngày, bad boy Thiên Bảo quyết định mình cần phải thay đổi, để
đẹp trai hơn, học giỏi hơn trong mắt cô gái ấy! Thế là…
Như Ý chỉ
tay ra ngoải cửa lớp, mọi người cũng vì thế mà hướng cái nhìn theo tay
cô. Từ cửa lớp, một chàng trai bảnh bao xuất hiện, đầu tóc gọn gàng,
khuy cài sát cổ, áo đóng thùng đàng hoàng. Chàng trai từ từ tiến về chỗ
ngồi của Thu Thảo cùng một nụ cười tỏa nắng mai
- Anh sẽ thay đổi mọi thứ chỉ vì em! – Hữu Bửu cầm tay Thu Thảo lên trong ánh mắt của sự chân thành
Và như thế, mọi người vỗ tay la ó lên vì quá phấn khích trước câu nói quá “hư cấu” của Hữu Bửu
- Thật chứ!? Anh sẽ thay đổi vì em chứ!? Ôi em hạnh phúc quá!
Thu Thảo ôm mặt lắc người đỗng điệu như một thiếu nữ hạnh phúc trước tình yêu
- Và như thế! Bad boy Thiên Bảo từ ngày ấy đã trở thành một Thiên Bảo
cool boy của ngà hôm nay. Đến đây thì câu chuyện kết thúc!
Không cần Như Ý phải nói “xin các bạn cho một tràng pháo tay” thì cả lớp cũng tự khắc vỗ tay cùng những tiếng reo hò rôn rã. Hữu Bửu
và Thu Thảo diễn xong họ chỉ biết ôm bụng mà lăng ra cười. Chính họ cũng không ngờ là mình lại diễn “hay” đến như vậy?
“ Tu tu tu” – Cảnh báo, “núi băng” đang “sôi” và chuẩn bị “phun trào”
- ĐỦ RỒI ĐẤY! – Thiên Bảo đứng dậy đập bàn hét lớn – VUI KHÔNG HẢ?
Sự ồn ào bởi tiếng cười của mọi dừng hẳn lại, cả lớp phăng phắt im lặng
nhìn Thiên Bảo đang tức giận. Thu Thảo và Hữu Bửu lúc nãy đang ôm bụng
cười cũng nín hẳn mà tái mặt nhìn Thiên Bảo nổi đóa. Không khí lớp lạnh
hẳn đi, có thể khí lạnh ấy là do Thiên Bảo tỏa ra cũng nên. Đảo mắt nhìn một vòng khắp lớp, Thiên Bảo như không muốn nói mà chỉnh dùng ánh mắt
cảnh cáo cả lớp rằng “Nếu ai dám cười hoặc dám đem tôi ra làm thứ tiêu khiển thì đừng trách”. Không nói gì thêm, Thiên Bảo một mạch bước khỏi lớp ra ngoài. Còn chưa
đến cửa, thì Thiên Bảo đã phải sựng người lại khi người đang đứng trước
mặt là cô chủ nhiệm
- Định đi đâu? 15 phút đầu giờ rồi! Quay vào ôn bài đi!
Thiên Bảo nghênh mặt lên nhìn cô với thái độ chống đối, lớp thì cũng chỉ biết im lặng mà lấy mắt nhìn Thiên Bảo và cô một cách bất lực. Còn Thu Thảo, dù mặt cô đang tái dần trước sự tức giận của , và cũng không biết
sự can đảm ấy lấy đâu ra, khiến Thu Thảo đứng lên rồi chầm chậm đi đến
chỗ Thiên Bảo và cô chủ nhiệm. Thu Thảo níu vạt áo của Thiên Bảo mấy cái làm tín hiệu, rồi cô lên tiếng:- Thưa cô, Thiên Bảo cần ra ngoài…có chút chuyện ạ! Em cũng phải đi cùng…bạn ấy!
Cô định từ chối, nhưng nhìn thái độ của cả lớp, cô nhẹ gật đầu đồng ý cho
cả hai ra ngoài, chỉ chờ có thế, Thu Thảo kéo tay Thiên Bảo đi ra mà
không quên cuối đầu chào cô trước khi đi khỏi
Cô chủ nhiệm bước
lên bàn giáo viên, cả lớp đứng lên chào rồingồi xuống sau cái gật đầu
của cô. Đặt cặp xuống bàn, cô cất giọng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Ngay từ cái nhìn của Thiên Bảo khi cô bước tới cửa, là đủ để cô biết đã có
chuyện xảy ra. Mọi người im lặng trước câu hỏi của cô, có vẻ họ không
muốn trả lời thì đúng hơn
- Hữu Nhân. Có chuyện gì xảy ra?
ân giật mình đứng dậy, bình tĩnh sau 2 giây, cậu lúng túng nói: - Dạ…Hồi nãy, lúc cô chưa vào, , Như Ý với Thu Thảo thấy Thiên Bảo hôm nay vào sớm, lấy bài ra xem, các
cậu ấy chọc Thiên Bảo, rồi cậu ấy nổi cáu. Xong thì bỏ ra ngoài…và cô
vào tới!
- Rồi em ngồi xuống đi!
Hữu Nhân
ngồi xuống theo lời cô, nhưng có lẽ mấy câu nói của cậu còn chưa làm
sáng tỏ mọi chuyện, nên cô phải bắt tiếp sang những người có liên quan
- , Như Ý!Không khác gì , Như Ý và Hữu Bửu cũng giật mình đứng dậy
- Hai em và Thu Thảo chọc Thiên Bảo cái gì hả?
Như Ý là người bày ra chuyện này, nên cô tự biết mình phải là người trả lời cô đầu tiên:
- Thưa cô, tại em chỉ muốn chọc Thiên Bảo cho vui thôi, nhưng…có ngờ cậu ấy lại cáu như vậy?
…………..
Trở lại với Thu Thảo và Thiên Bảo, cả hai đang từ căn tin lên với hai cây
kẹo mút mùi bạt hà do Thiên Bảo mua. Thiên Bảo một cây đã ngậm trong
miệng, Thu Thảo một cây vẫn còn cầm trên tay chưa bóc vỏ. À, chắc là
Thiên Bảo nóng quá nên để giảm nhiệt, cậu đã ngậm kẹo bạc hà – mùi kẹo
mà cậu thích nhất, thay vì uống nước
- Nè Thiên Bảo! Lúc nãy tụi này chỉ giỡn chơi thôi mà làm gì cáu dữ vậy?
Thiên Bảo cười nhoẽn cái rồi nói:
- Hồi nãy trong lớp, tôi nghe cậu gọi tôi là Thiên Bảo hả? Rồi mới tức
thì, cậu cũng gọi tôi là Thiên Bảo. Cuối cùng thì cũng được gọi đúng với tên của mình
- Tiểu Bảo Bảo!
Câu phát ngôn của Thu Thảo làm Thiên Bảo như muốn đột ngụy, cậu bỗng dừng lại rồi ngồi thụp xuống gụt
mặt. Thu Thảo hơi giật mình, cô cũng ngồi xuống theo xem Thiên Bảo có
sao không
- Nè! Không phải chỉ vì cái tên mà làm cậu đột ngụy chứ?
- Còn hơn cả vậy nữa! – Thiên Bảo ngóc cái mặt đầy thất vọng lên nhìn Thu Thảo
Cô bỗng cười, rồi hơi nghiên nghiên đầu nhìn Thiên Bảo một cách chăm chú.
Khó chịu trước ánh mắt ấy, Thiên Bảo mắt to mắt nhỏ tỏ vẻ không thích,
cậu hỏi:
- Làm trò gì thế?
- Đẹp trai mà! Có điều mà tôi
công nhận rằng hồi từ cậu ăn diện lên nhìn khác hẳn, nhìn không ra cậu
luôn! Và đặc biệt là rất đẹp trai, cứ như mấy Oppa Hàn Quốc vậy! – Thu
Thảo cười tít mắt
Được khen, Thiên Bảo thấy ngượng, cậu xoay mặt về hướng khác cười phì một cái
- Tôi là người Hàn Quốc, không giống mấy Oppa Hàn Quốc thì giống ai nữa!
Chờ cậu khen từ hôm qua đến giờ đấy! “Vở diễn” lúc nãy, cậu diễn chẳng
tự nhiên chút nào, nếu cậu thay Như Ý làm người dẫn chuyện sẽ hay hơn
Thu Thảo hơi bất ngờ, nói vậy có nghĩa là cậu không giận nữa rồi! Cô mừng rỡ nhìn Thiên Bảo nói tiếp:
- Xin lỗi vì đã đem cậu ra làm trò đùa. Bọn tôi không có ý gì đâu, chỉ là đùa cho vui thôi!
Thiên Bảo lại cười, nụ cười hơi xấu hổ, nhưng thật sự rất đẹp
- Vậy cậu có ước mình là nhân vật nữ trong “vở diễn” lúc nãy không? Hay
đơn giản là một câu chuyện tình đẹp như vậy? Một bad boy thích cậu và
thay đổi thành cool boy cũng chỉ vì cậu
Không suy nghĩ nhiều, Thu Thảo mĩm cười, cô nhẹ nhàng giọng đáp:
- Dĩ nhiên là có! Dù hơi xa vời, nhưng vẫn mong một ngày Oppa của tôi sẽ
tới! Hí hí! – Rồi cô bỗng chuyển sang chuyện của Thiên Bảo – Nhưng có
phải tự nhiên cậu lại quay ngoắt 360 độ là vì là cậu đang thích một
người, đúng không hả? Tôi tò mò về người cậu thích lắm đấy! Không biết
cô gái đó là người thế nào mà khiến cậu thay đổi chống mặt như vậy?
Tự nhiên Thu Thảo lại hỏi Thiên Bảo câu này, làm cậu ngượng chín cả mặt,
cũng vì không để Thu Thảo thấy sự xấu hổ đó, nên Thiên Bảo đã úp mặt vào hai tay đặt trên gối mình
- Ừm!
Một câu đáp ngắn gọn của Thiên Bảo làm Thu Thảo càng thêm tò mò về người còn gái kia
- Là ai vậy?
- Là người trong vỡ kịch lúc nãy!
Im lặng, Thu Thảo im lặng trước câu trả lời của Thiên Bảo, chẳng lẽ cô đã
biết Thiên Bảo đang nói về ai? Và cô đang bất ngờ về điều đó? Không nghe Thu Thảo nói gì, Thiên Bảo hơi xoay mặt ra nhìn Thu Thảo đang ngồi đầy
thẩn thờ. Rồi cậu giật mình ngã ngữa ra trước phản ứng mạnh mẽ của Thu
Thảo
- TRỜI ƠI! CẬU THÍCH HỮU BỬU HẢ? TÔI KHÔNG NGỜ CẬU LẠI LÀ….LÀ…
Thu Thảo mở to mắt nhìn Thiên Bảo trong sự sửng sốt, còn Thiên Bảo, trắng
bệch người cùng ba sọc ngang trên trán trước câu nói của Thu Thảo vừa
rồi.
- Cậu nghĩ tôi là loại như thế à!
Nhanh chống, Thu Thảo thay vẻ mặt sửng sốt kia bằng một nụ cười đùa:
- Đùa thôi! Vậy cô gái cậu thích đúng như những gì tôi diễn à! Là cô gái
mọt sách, rụt rè, yếu đuối đó hả? Chà chà, cậu là khơi nguồn cho việc
viết tiểu thuyết của tôi đấy!
Lại lần nữa, Thiên Bảo như muốn ngất xỉu. Cậu lấy tay lau mồ hôi trán rồi thở dài rõ chán:
- Cậu bị thiểu năng từ bao giờ thế?
- Cũng không biết nữa! Học nhiều quá căng não => Não phẵng => Thiểu năng. Hê hê!
Ai đó làm ơn gọi một cái xe bắt cờ hó và một cái xe cứu thương đến gấp đê! Thu Thảo thì điên quá độ cần xe bắt cờ hó hốt đến mấy quán cầy tơ rồi,
còn Thiên Bảo thì cần cấp cứu bom máu gấp, vì cậu đang phải tức ói máu
mà chết đây này! Thiên Bảo không muốn đùa nữa, nên vẻ mặt trở lại nghiêm túc hơn, cậu thấp giọng hỏi:
- Thu Thảo này?
- Hả? – Thu Thảo đáp
Đôi mắt đượm buồn, khuôn mặt cũng trở nên giàu cảm xúc hơn, Thiên Bảo nhẹ
hít vào một hơi, cậu cuối mặt nói, giọng hơi ngập ngừng nói:
- > Đừng nghĩ về Oppa nữa, nghĩ về tôi đi.
Đừng trở thành nhân vật trong vỡ kịch lúc nãy….. mà hãy….. trở
thành….bạn gái….của tôi đi!
Là một lời
tỏ tình sao? Bất ngờ thật đấy? Vậy người mà Thiên Bảo thích, người làm
Thiên Bảo thay đổi tất cả chính là Thu Thảo hả? Thế là vô tình, “vở
kịch” mà Thu Thảo cũng như Hữu Bửu và Như Ý “diễn” là đúng, nhưng không
ngờ “cô gái dấu mặt” trong trí tưởng tượng của ba người họ lại là Thu
Thảo. Nhưng trời có lẽ không thương, nên lời tỏ tình của Thiên Bảo không lọt vào tai Thu Thảo được, vì tiếng chuông cùng lúc reo lên khi Thiên
Bảo nói, và nó có vẻ đã lấn áp giọng cậu nên Thu Thảo chẳng nghe gì
ngoài tiếng chuông
ông dứt, cũng là lúc Thiên Bảo cảm thấy mệt mỏi, và… hụt hẫng trong lòng- Lúc nãy cậu nói gì thế? Chuông lớn quá nên tôi không nghe
- Bảo cậu lên lớp, vào học rồi!
Thiên Bảo đứng dậy phủi phủi người rồi quay lưng bước đi te te mà chẳng đợi
Thu Thảo, cô thì đứng ngây người đó mấy giây rồi chạy theo Thiên Bảo