Tôi đứng chết trân như bị sét đánh, môi mấp máy nhưng nói không được chữ nào. Ba tôi nhìn tôi, ông tiến tới từng bước, dáng đi của ông thẳng tắp, biểu cảm nghiêm nghị vô cùng. Bước đến trước mặt tôi, ông nghiêm giọng:
- Nói đi, con bé kia là con của ai?
Vừa nói ông vừa nhìn về đằng sau lưng tôi, càng nhìn lâu tôi thấy mặt ông càng đỏ lên, chứng tỏ là ông đang rất giận. Không đợi tôi trả lời, ông bước lướt qua tôi để đi đến công viên, thấy vậy, tôi nhanh tay kéo tay ông lại, giọng tôi run run:
- Ba ơi đừng mà... nghe con giải thích đã...
Ba tôi vùng tay, ông quát:
- Giải thích cái gì? Con còn muốn nói cái gì nữa?
Tôi ra sức kéo ông về phía tôi, tôi gấp gáp nói:
- Con bé nó không có tội, ba đừng làm nó sợ... ba từ từ nghe con nói đã... con sẽ nói cho ba nghe hết mọi chuyện, con hứa... con không giấu... một chữ cũng không giấu...
May sao anh Hưng vừa kịp chạy tới, thấy anh tôi nháy mắt ra hiệu cho anh, anh liền giúp tôi kéo ba tôi lại. Anh nói:
- Ba để Út giải thích mọi chuyện đã, chuyện đâu còn có đó... ba đừng nóng... đừng nóng... ba coi bé Út sắp khóc tới nơi rồi nè.
Ba bị hai anh em bọn tôi kéo tới mức xộc xệch quần áo, dằn co hồi lâu, ông bực quá mới quát lên:
- Tụi bây đừng kéo nữa, để tao tự đi.
Tôi nhìn ông, vừa thở hơi lên tôi vừa hỏi:
- Đi... đi đâu ba?
Ba tôi liếc tôi một phát, ông trầm giọng:
- Về nhà chồng con, đi nhanh lên.
Dứt câu, ông liền một mạch đi trước, tôi với anh Hưng trố mắt đứng nhìn nhau. Tay chân có chút run run, tôi nói gấp với anh hai:
- Anh Hưng... anh dặn anh Trực đừng về... dặn anh ấy đừng về... em về trước... anh dặn anh ấy xong nhớ chạy về với em... không là ba đánh em chết... nha anh hai.
Anh Hưng lắc đầu ngao ngán:
- Đi theo ba đi, anh đi theo sau mày.
- Dạ.
Dặn dò anh Hưng xong, tôi cong chân chạy thật nhanh theo ba tôi. Công nhận không hổ danh là lính đặc công, tôi mới nói chuyện với anh Hưng có tí mà ba tôi đã về tới nhà chồng tôi rồi.
Chạy vào trong nhà, tôi thấy ba đang nói chuyện với mẹ chồng tôi. Thấy tôi đi đến, ông nghiêm túc nói với bà:
- Chị thông gia, tôi xin phép chị cho tôi nói chuyện với con gái tôi một chút.
Mẹ chồng tôi ngơ ngác nhìn ông, bà gật đầu trong lo lắng.
- À anh với con bé cứ tự nhiên... tự nhiên...
Quay sang tôi, ông cau mày:
- Hòa, đi theo ba lên lầu.
- Dạ.
Tôi dạ rồi lúi húi đi theo sau lưng ba tôi, một giây cũng không dám chậm trễ. Nhớ lúc còn nhỏ, mỗi khi làm sai chuyện gì, tôi đều như thế này mà đi theo sau ba tôi để nhận tội. Ba tôi tính tình cương trực, đúng thì không nói nhưng sai nhất định sẽ bị phạt. Năm nào anh em tôi cũng ăn đòn ít nhất mấy chục lần, về sau lớn lên thì đỡ hơn một chút. Nhưng đỡ cũng là đỡ mà thôi, điển hình là anh Hưng, năm nay gần 30 mà vẫn bị ăn đòn như thường.
Đi lên trên phòng, ba tôi tự mở cửa vào trước, ông đi tới ghế sô pha trong phòng ngồi xuống rồi đưa mắt quét về phía tôi. Thấy ông nhìn, tôi sợ chết khiếp, lật đật đi tới trước mặt ông, tôi khẽ nói:
- Ba...
Ba tôi đập bàn cái "ầm", ông quát:
- Nói đi, con bé đó là con của ai? Có phải là con của thằng Trực và con nhỏ kia không?
Chuyện này trước sau gì cũng phải nói, nếu ba tôi đã biết, tôi cũng không muốn giấu ông ấy nữa. Tôi hít một hơi thật sâu rồi từ từ giải thích từng chút từng chút một. Tôi nói cặn kẽ kỹ càng từng giai đoạn, cũng không quên đổ chút tội lỗi lên đầu Trà để giảm bớt tội của Quân Trực xuống. Dù sao thì ba tôi cũng không thể làm gì Trà, còn về Quân Trực... thật tôi không dám nói trước đều gì cả.
Ba tôi nghe tôi giải thích xong, ông nhìn tôi chăm chú, trên gương mặt kiên nghị kia là nét bực dọc không giấu đi đâu được. Ông quát lớn:
- Con biết nó có con riêng nhưng con vẫn giấu, con định giấu đến khi nào?
Tôi ấp úng:
- Con... con xin lỗi... con định khi nào Trà đi... con với anh Trực sẽ về xin tội ba mẹ sau...
- Xin tội? Đợi con về xin tội chắc tao với mẹ mày chết xuống lỗ hết rồi...
Tôi cúi đầu, thành khẩn hết mức có thể:
- Con xin lỗi ba... cả con với anh Trực đều không nghĩ là có chuyện này xảy ra... con... con thật sự không xin lỗi mà.
Ba tôi giận đến nói không ra chữ, ông hết quay sang bên này rồi quay sang bên kia. Mãi một lát sau, ông mới thở dài lên tiếng:
- Cứ coi như con sợ nên giấu ba mẹ đi, nhưng con định thế nào? Con định sống chung nhà với con nhỏ đó, con định chung chồng với người ta hay sao?
Tôi lắc đầu, tiếp tục giải thích:
- Dạ không phải, con làm sao chịu cảnh chung chồng... nhưng tạm thời... tạm thời để cô ấy sống ở đây một thời gian. Đợi khi nào bé Su quen với vợ chồng con thì cô ấy sẽ đi...
- Con nghĩ con nhỏ đó sẽ đi? Con nghĩ thế nào mà bảo con nhỏ đó sẽ rời khỏi thằng Trực? Rời khỏi gia đình này?
Tôi nhìn ông, tạm thời tôi không biết phải trả lời ông như thế nào:
- Con...
- Thôi, không phải con con gì hết... dọn quần áo đi, ba xuống nói với mẹ chồng con một tiếng để con theo ba về quê. Đợi khi nào con nhỏ đó đi, kêu thằng Trực xuống thưa chuyện với ba rồi tính tiếp.
Tôi không đồng ý:
- Không, con không đi đâu, đây là nhà chồng con... tại sao con phải đi? Con đi thì khác nào nhường chồng cho cô ta?
Chân mày ba tôi cau lại, ông cao giọng, hỏi:
- Vậy chứ bây giờ con có nhường chồng không? Con là vợ chính thức của thằng Trực mà phải đứng nhìn lén lút chồng mình đùa vui với người đàn bà khác? Con quên ba dạy con cái gì rồi sao? Ngẩng cao đầu... làm người phải ngẩng cao đầu... đường ta ta bước, sao phải khuất phục trước ai?
- Con không nhường chồng, con cũng không khuất phục trước ai hết. Con chỉ là hành động theo bản năng của mình mà thôi. Có đôi khi nhường một chút mới đi được lâu hơn, chứ chuyện gì cũng ào ào ào ào tranh phần tốt về mình thì làm sao sống yên ổn được hả ba?
- Ý con là muốn tiếp tục ở đây để nhìn chồng con vui vẻ với nhân tình và con riêng của nó?
Tôi có chút mất khống chế:
- Phải, con vẫn tiếp tục ở lại nhưng con không phải là đứa ngu muội hồ đồ đứng nhìn chồng con vui vẻ với người đàn bà khác. Cái ba thấy chỉ là một phần của sự thật mà thôi, bé Su cũng cần có được một chút hạnh phúc như vậy, con chỉ muốn tốt cho con bé chứ con không phải kẻ lụy tình ai nói cái gì cũng tin.
Ba tôi chỉ vào mặt tôi, ông gằng từng tiếng:
- Tức là mày tin chúng nó?
Tôi nhìn thẳng vào mắt ông, giọng kiên quyết hơn bao giờ hết:
- Con tin vào chồng con, con tin vào bản thân con và tất nhiên con sẽ không tin Trà.
- Hòa... hôm này mày cãi ba mày?
Tôi im lặng, thấy ba tôi tức giận tới như vậy, tôi tự dưng lại không dám nói thêm gì nữa.
- Quỳ xuống! Quỳ xuống!
Tôi nhìn ông, nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu đầy giận dữ của ông, chẳng hiểu bản lĩnh ở đâu ra mà tôi lại hùng hổ quỳ thẳng tắp. Bình thường ông kêu tôi quỳ, tôi sẽ xin lỗi ỉ ôi một hồi, đợi đến khi ông cầm roi mây đến trước mặt, tôi mới sợ đòn mà quỳ xuống. Mới năm trước vẫn còn sợ đòn đến mếu mà bây giờ...
Thấy tôi một tiếng đã quỳ, ba tôi đã giận lại càng giận. Tôi biết là ông giận nhưng tính ngang ngược tự dưng nổi lên, cộng thêm uất ức dồn nén từ bé đến giờ, tôi cứ lầm lì mà quỳ xuống. Cơ bản vì tôi là con gái của quân nhân nên có những chuyện không phải tôi cứ thích là được. Chỉ cần tôi làm gì không đạt yêu cầu của ông thì ông lại bắt tôi quỳ xuống chịu đòn roi mây. Từ bé đến giờ, tôi chưa từng cãi lời ông, mà tôi cũng chưa từng phản kháng lại ông một lần nào.
Ba tôi xoay người tìm roi nhưng chắc chắn là trong phòng tôi không có roi nhưng xui làm sao, cây chổi quét tủ lại nằm chình ình trên tủ bàn trang điểm. Ba tôi cầm lấy cây chổi nhỏ, ông giận dữ quát:
- Út Hòa... bị đánh có oan không?
Tôi đỏ mắt, cả người run run nhưng vẫn ngang ngạnh không nhượng bộ:
- Oan.
- Con nói... cái gì?
Tôi cắn môi rồi trả lời thật to:
- Dạ oan!
Ba tôi giận tới run rẩy, ông gằng từng tiếng:
- Được... được... lấy chồng rồi nên tưởng mình lớn... muốn gạt ba gạt mẹ qua một bên làm loạn. Được rồi... được rồi... muốn ăn đòn thì tao cho ăn đòn.
"Chát", cán chổi đập thẳng xuống lưng tôi, đau đến điếng người nhưng tôi vẫn cắn răng không kêu lên một tiếng. Bên ngoài, tôi nghe được tiếng kêu của mẹ chồng tôi, chắc là bà đang rình nghe lén.
- Đau không?
Nghe ba hỏi, tôi cứng đầu run giọng ương ngạnh trả lời:
- Không đau.
- Không đau... không đau thì để tao đánh đến khi nào đau thì thôi.
"Ầm", cánh cửa phòng bị mở tung ra, Quân Trực chạy xồng xộc từ bên ngoài vào ôm chầm lấy tôi. Anh ôm tôi vào lòng, che chắn toàn bộ cơ thể tôi, tai tôi áp chặt vào ngực anh, tôi nghe rõ nhịp tim của anh đang đập rất nhanh... rất rất nhanh...
Giọng anh run run:
- Ba... ba có giận thì ba đánh con đi... ba đừng đánh vợ con nữa... con xin ba... con xin...
Vừa nói, anh vừa siết chặt tôi vào lòng, anh bao bọc tôi giống như gà mẹ đang ấp trứng. Anh sợ, tôi biết anh rất sợ ba tôi, đến anh Hưng ngang tàng còn không dám chống đối ba tôi thì anh đã là gì.
- Cậu tưởng tôi không dám đánh cậu à? Cậu nghĩ cậu là ai?
- Dạ con không dám... ba giận thì ba cứ đánh con nhưng con xin, con xin ba đừng đánh Hòa nữa. Lỗi là ở con, tại con chứ vợ con không có lỗi gì hết. Em ấy khổ lắm rồi ba, em ấy khổ đủ rồi.
Ba tôi cười không ra tiếng, ông gằng giọng:
- Khổ? Nếu biết nó khổ, tại sao cậu không buông tay nó. Cậu có con riêng rồi, cậu còn muốn gì ở con gái tôi? Gia đình cậu muốn cái gì? Muốn một mái lái hai thuyền à?
Tôi nghe được giọng Quân Trực run đến phát khóc:
- Ba... con thương Hòa... con không thể để em ấy đi được. Cả đời con đào hoa ngang dọc, loại đàn bà nào con cũng từng gặp qua nhưng con... con chưa từng gặp ai để con phải ngày đêm chở che, sợ em ấy buồn... sợ em ấy khổ. Con là thằng hèn, con có con riêng... con biết... con ích kỷ khi giữ Hòa lại bên cạnh... con biết. Nhưng mà ba ơi, Hòa là vợ con, em ấy là vợ con... ba đừng bắt em ấy về.... con xin ba.
- Vậy là tôi phải vinh hạnh khi gả con cho cậu?
- Dạ không... dạ không phải vậy...
- Cậu tránh ra đi, chỗ tôi dạy con... không liên quan đến cậu.
Từng tiếng chát vang lên mạnh mẽ, không cần phải nhìn, chỉ nghe tiếng thôi, tôi cũng đủ biết là đau đến cỡ nào rồi. Ba tôi không đánh thì thôi, một khi đã đánh... nhất định phải để lại thẹo trên người.
Ba tôi càng đánh, Quân Trực càng ôm chặt tôi vào lòng, anh cắn răng chịu đau nhưng vẫn không quên trấn an tôi. Giọng anh khàn khàn, anh nói:
Ba tôi đánh roi nào, anh liền gồng mình lên chịu đựng roi đó. Thấy tôi sắp khóc, anh liền thấp giọng bảo ban:
- Ngoan, có anh ở đây rồi... có anh đây!
Giọng anh run lắm, bị đánh như thế dù cơ thể có cường tráng cũng không chịu nổi. Bên ngoài, mẹ chồng tôi với anh Hưng chạy vào can ngăn dữ lắm thì ba tôi mới dừng tay.
- Anh sui, anh nể tình tôi mà tha cho tụi nhỏ... là lỗi tại tôi không giải quyết chu toàn. Tôi để con Hòa chịu khổ chịu thiệt, là lỗi của tôi... tôi xin anh đó anh sui.
Đợi ba tôi dừng tay hẳn, Quân Trực mới dám buông tôi ra. Tôi nhìn anh, nhìn mồ hôi trên trán anh tuông ra ào ạt, mặt anh cũng tái đi vì đau.
- Con Hoà, đi hay ở?
Ba tôi hỏi, tôi ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn ông, trước sau vẫn như cũ, tôi kiên quyết không đi. Quỳ dưới sàn nhà, tôi khẽ trả lời:
- Ba... con xin lỗi... con không theo ba về được.
Ba tôi trừng lớn mắt, ông không nói được gì ngoài thở từng hơi bực dọc. Quăng cây chổi thật mạnh xuống sàn nhà, ông quát lớn:
- Được rồi, tôi sợ cô chịu thiệt thòi nên bắt cô về, nếu cô đã ngang bướng... tôi không nói tới nữa. Sau này sướng thì cô nhờ, khổ thì cô chịu nhưng mà cô nhớ cho kỹ một điều. Nhà tôi không chứa chấp đứa con ngang tàng như cô được, tôi không cần cô về nhà nữa, tôi có chết... cô cũng đừng về... cứ coi như tôi không có đứa con như cô.
Nói dứt câu, ông liền bước thật nhanh ra bên ngoài. Anh Hưng nhìn tôi, anh đi tới vỗ nhẹ lên đỉnh đầu tôi, anh khẽ an ủi:
- Đừng buồn, ba giận nên nói vậy thôi... anh đưa ba về, có gì anh gọi cho em sau.
Tôi mím môi gật đầu, nhìn anh trai tôi rời đi, lòng tôi lại ngổn ngang đủ vị. Tôi biết là ba tôi giận nên ba nói vậy nhưng thân làm con... để ba mình phải nói lời từ mình... tôi quả thật là đứa con bất hiếu.
Sau khi ba tôi rời đi, mẹ chồng tôi an ủi bọn tôi vài câu rồi cũng đi xuống dưới nhà. Trà thì đứng lấp ló ngoài cửa, thấy mẹ chồng tôi đi ra, cô ấy định đi vào thì lại bị Quân Trực quát ầm lên không cho.
- Cô đi xuống nhà đi, chỗ này không phải chỗ cho cô đi vào.
Trà xấu hổ, cô ta ấp úng:
- Em... em... đem dầu lên cho hai người...
- Không cần, cô đi xuống dưới đi, lát nữa tôi nói chuyện với cô sau. Đi đi.
Bị Quân Trực đuổi, Trà thẹn đỏ mặt rồi chạy một mạch xuống dưới nhà. Tôi thấy cô ta cũng tội nhưng mà thôi cũng kệ, Quân Trực không đuổi thì tôi cũng tống cổ cô ta đi.
Trong phòng không còn ai khác ngoài tôi và Quân Trực, lúc này tôi mới quay sang nhìn anh. Tôi khẽ hỏi:
- Đau không anh?
Anh nhìn tôi, đầu gật gật:
- Đau mà.
Tôi lấy chai dầu trên bàn, vạch lưng áo anh ra, vừa sứt dầu tôi vừa nói:
- Đau thì nói... em nhẹ tay.
- Ừm.
Chợt, tôi nghe anh hỏi:
- Khi nãy... thấy anh ngoài công viên... sao không lại với anh?
Tôi khựng tay, suy nghĩ một chút rồi mới trả lời:
- Em tự dưng thấy mệt nên muốn về trước ấy mà.
Quân Trực lén nhìn tôi, anh nói:
- Thật ra... anh không định cho Trà lên ngồi cùng bé Su... nhưng vì con bé muốn để Trà chơi xích đu trước rồi đợi em ra chơi sau... nên anh...
Tôi rũ mắt, khẽ cười:
- Em hiểu mà, anh là bất đắc dĩ thôi.
Quân Trực đột nhiên nắm lấy tay tôi, anh nhìn tôi bằng ánh mắt rất lạ, như muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc lại không nói gì.
- Có chuyện gì vậy ạ?
Anh khẽ lắc đầu, giọng anh rất dịu:
- Không có gì, em có đau không? Khi nãy ba cũng đánh em mà.
Tôi lắc đầu:
- Dạ không, một roi thì có là gì đâu anh.
- Để anh xem thử.
- Thôi đừng mà...
- Cởi áo ra anh xem... này này... đỏ hết rồi này... để anh...
Mặc dù đã kiên quyết không cho anh xem nhưng cuối cùng anh cũng xem được. Ba tôi đánh cơ bản là rất đau, ông chưa bao giờ nhẹ tay với anh em bọn tôi khi nào cả. Nhưng mà vết roi này lại khiến tôi day dứt mãi, tôi không hối hận vì cãi lại lời ba tôi. Tôi lớn rồi... tôi biết cái gì tôi làm đúng, cái gì tôi làm không đúng. Có thể anh Hưng hiểu tôi nhưng ba mẹ tôi lại không thể hiểu được tôi. Người làm cha làm mẹ, luôn có cái lý riêng của họ, tôi là con, suy nghĩ có chín chắn cỡ nào cũng không hòa chung vào suy nghĩ của họ được. Tôi thì không hối tiếc nhưng tôi sợ... tôi làm cho ba tôi buồn, tôi lại sợ... tôi làm cho ông thất vọng...