Thời gian cấm túc của Thất vương gia vừa hay tới ngày săn bắn, Thái tử gia tự mình tới cửa chúc mừng, đêm đó còn ở lại vương phủ, một thời gian dài thành Trường An lưu truyền giai thoại huynh hữu đệ cung [1] của bọn họ.
Chỉ có Hạ Sóc biết thật ra Hạ Triệt ở trên giường cáu kỉnh thế nào. Hạ Sóc nhìn buồn cười, giả bộ một bên xem tấu chương không để ý hắn.
“Tối hôm qua ngươi làm đau ta.” Hạ Triệt ôm chăn nói thầm, “Ngày mai săn bắn làm sao ta cưỡi ngựa đây?”
Hạ Sóc khẽ cười nói: “Bình thường cũng không thấy ngươi kêu đau, làm sao hôm qua mới vài lần liền đau?”
“Ngươi dùng quá sức rồi.” Hạ Triệt hướng về phía Hạ Sóc đá vào không khí một cái, “Còn ra thể thống gì nữa?”
“Ca, nếu ngươi không rời giường, ta sẽ cho ngươi đêm nay cũng không về được Đông cung.” Hạ Sóc buông tấu chương cười thầm.
Ai biết Hạ Triệt vừa nghe liền vui vẻ, mắt đều lấp lánh: “Như vậy rất tốt!”
“Không tốt.” Hạ Sóc đỡ trán thở dài, “Ngày mai săn bắn chúng ta không thể cùng đi, sẽ có vẻ lui tới thân thiết.”
Hạ Triệt uể oải nằm xuống giường, chậm rãi khoác áo: “Bổn cung muốn gần thật gần với ngươi.”
Hạ Sóc nghe vậy không kềm được cười đến cong cả lưng: “Tối hôm qua còn chưa đủ gần sao?”
Hạ Triệt đầy lý lẽ phản bác: “Ngươi ăn cơm chỉ một bữa là đủ sao? Gần một đêm đương nhiên là không đủ!”
Hạ Sóc đi tới bên giường ôm hắn vào lòng, tóc Hạ Triệt rơi xuống phủ đầy vai, Hạ Sóc yêu thích lưu luyến không nỡ buông vuốt ve một hồi, đưa tới bên mũi cẩn thận ngửi, trông sắc trời đã tối, chỉ có thể giục ca của y mau mau trở về Đông cung.
“Đã nói không cho phép đuổi bổn cung đi.” Hạ Triệt vùng vằng đứng cạnh cửa kéo ống tay áo Hạ Sóc.
“Ngày mai cũng không phải chỉ gặp không.” Hạ Sóc thấy thị vệ Đông cung đã đứng ngoài cửa bèn đẩy ca của y ra phía ngoài, “Lều của chúng ta ở cùng một chỗ.”
Hạ Triệt nghe xong lời này cực kỳ thoả mãn: “Lời này là thật?”
“Dĩ nhiên là thật.” Hạ Sóc vuốt ve tóc hắn, “Hôm nay ta đã xin phụ hoàng khai ân, để ta hầu hạ bên cạnh ngươi.”
Hạ Triệt nghe vậy cười nghẹn, một hai quấn lấy Hạ Sóc đòi hôn một cái mới chịu đi, đi mấy bước lại lưu luyến không rời mà quay đầu phất tay. Hạ Sóc không có cách nào với ca của y, đợi Hạ Triệt đi khuất bóng mới xoay người trở lại phòng ngủ, cầm tấu chương khi nãy nhíu mày nhìn kỹ.
Chẳng biết từ lúc nào trong phòng có thêm mấy người quỳ, Hạ Sóc thoáng lướt qua, hỏi: “Lão hổ ngày mai thả ra đã đổi chưa?”
“Hồi bẩm Vương gia, toàn bộ thuộc hạ đã an bài thỏa đáng, Thái tử gia tuyệt đối sẽ không thụ thương.”
Hạ Sóc nghe vậy nhíu mày gõ một cái lên bàn sách: “Phòng khi có chuyện chẳng may, ngày mai các ngươi đều theo phía sau Thái tử ”
Bóng đen cùng vâng dạ rồi nhanh chóng biến mất vào trong bóng đêm.
Hạ Sóc đóng tấu chương, vừa muốn đi ngủ, trên bệ cửa sổ lại có một con bồ câu mập mạp đậu xuống.
“Thật là…” Hạ Sóc bất đắc dĩ cười khổ, đi tới chộp bồ câu vào trong tay, lấy ống trúc trên vuốt nó xuống.
Trong ống trúc rơi ra một tấm giấy nhăn nhúm, Hạ Triệt viết: “Bổn cung quá mức nhớ ngươi.”
Hạ Sóc cẩn thận vuốt phẳng tờ giấy bỏ vào trong hộp, lại sai người nhốt bồ câu vào lồng sắt, lúc này mới từ từ ngủ.
Lại nói Đông cung bên kia, Thái tử đợi trái đợi phải không thấy bồ câu trở về, lòng nóng như lửa đốt, ngủ không nổi, hận không thể quay người trở lại vương phủ lôi cổ áo Hạ Sóc ép hỏi y vì sao không trả lời, ủ rũ chán chường tới nửa đêm mới yên, nằm trên giường rầm rì ngủ thiếp đi.
[1] Huynh hữu đệ cung: chỉ việc anh em hòa thuận với nhau