*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người đâu tiến đến lại là Thất Sát! “Anh đến đây để làm gì?”
Đoàn Lê Nguyên cảnh giác nhìn Thất Sát.
“Cô yên tâm, tôi đến để trợ giúp Ngài Dương!”
Thất Sát cười nói.
Dương Hạo Quân nói: “Lê Nguyên để anh với anh ta nói chuyện riêng!”
Đoàn Lê Nguyên nhìn đánh giá, rồi mới rời đi.
“Ngài Dương mục đích tôi đến rất đơn giản, đem chút thần dược cho ngài! Trợ giúp cho ngài hồi phục thể lực!”
Thất Sát nói rõ mục đích.
“Ồ”
Dương Hạo Quân sững sờ.
“Là sư phụ tôi bảo tôi đem thân dược cho anh đó! Đây là thuốc trị thương thánh dược của sư phụ! Đối với việc hồi phục thể lực cho ngài có một sự trợ giúp rất lớn!”
Thất Sát lấy ra một chiếc hộp tỉnh tế, lập tức hương thuốc xộc vào mũi.
Trần Hữu Đạo đến từ Môn phiệt Bắc An.
Bọn họ sở hữu y thuật cổ từ xa xưa đến nay.
Không nói đến chuyện cải tử hồi sinh, riêng hiệu quả thuốc trị bệnh trị thương tuyệt đối khiến người khác phải kinh ngạc, y học hiện tại không có cách nào so sánh bằng.
Môn phiệt Bắc An có rất nhiều thuốc thần kỳ.
Người trong môn có thể nói là bách bệnh không thể xâm nhập.
Chính là vì có ý thuật cổ lớn mạnh chóng lưng.
Xã hội hiện tại khó mà tưởng tượng được.
Dù gì cũng không tiếp xúc đến.
Khi xưa Trần Hữu Đạo xuống núi, cũng đã mang theo không ít thánh dược trị thương.
Để phòng vào lúc nguy cấp cần dùng đến.
Lần trước chiến đầu với Dương Hạo Quân, anh ta thật ra cũng đã bị thương rất nặng.
Nhưng sau khi uống thuốc trị thương này xong, rất nhanh đã hồi phục.
“Trần Hữu Đạo là có ý gì đây?”
Dương Hạo Quân cầm lấy hộp thuốc, cảnh giác hỏi.
“Ý của sư phụ rất đơn giản, để cho ngài sớm hồi phục lại trạng thái đỉnh cao, ông ta lại đánh với anh một trận nữa! Lại lân nữa đánh thắng anh, đánh tan mọi nghi ngờ.”
Thất Sát trực tiếp giải thích rõ mục đích.
“Nhanh uống đi, sớm chút đứng dậy từ trên xe lăn, đấu với sư phụ một trận nữa!”
Thất Sát đôn thúc.
Dương Hạo Quân cười một cái: “Được, trận chiến của tôi và Trân Hữu Đạo là khó tránh khỏi! Nói ông ta chuẩn bị cho tốt! Nếu không thì thắng quá dễ dàng!”
Nghe thể, cả người Thất Sát như muốn nổi điên mà bỏ đi.
“Giờ mày đang ngồi trên xe lăn mà con nói khoác được à?”
- -------------------