*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chỉ như vậy? Xong rồi? Tất cả mọi người đều quay ra Trần Hữu Đạo đang nằm co quắp trên mắt đất.
Thất Sát trợn tròn mắt.
Phá Quân trợn tròn mắt.
Tham Lang trợn tròn mắt.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Thần thoại không ai bì kịp trong mắt đội quân Tu La vậy mà lại yếu ớt thế.
Dương Hạo Quân lại chỉ dùng đầu ngón tay đánh bại anh ta.
Chênh lệch này cũng quá mẹ nó lớn? Phàn Thắng Nam đầu tiên là sững sờ.
Ngay sau đó thì lộ ra vẻ vui mừng.
Quả nhiên cô không nhìn nhầm người.
Dương Hạo Quân quả nhiên mạnh hơn so với Trần Hữu Đạo! Sự chờ đợi của cô là đáng giá! Cuối cùng cô cũng chờ được giây phút trèo lên đỉnh cao của Dương Hạo Quân.
Trân Hữu Đạo ngã trên đất chấn động vô cùng.
Trong đôi mắt tràn vẻ không tin được.
Chán kinh! Quá mức sợ hãi! Dương Hạo Quân thật sự chỉ dùng một đầu ngón tay đánh bại mình? Không! Tôi không tin! Tôi không có thua! Trần Hữu Đạo này sao mà thua được? Tôi đã từng chiến thắng Dương Hạo Quân một lần cơ mà.
Sao anh ta có thể thắng tôi được! Chuyện này không thể nào! Tôi phải đứng dậy đánh bại anh ta lân nữa.
Trần Hữu Đạo giãy dụa muốn đứng dậy.
Kết quả anh ta chợt phát hiện dường như kinh mạch toàn thân bị đứt, căn bản không thể động đậy.
Cứ như toàn bộ cơ thể không còn thuộc về anh ta nữa! "Không tôi không muốn như vậy, tôi phải đứng lên!" "Hộc hộc!" Cho dù Trần Hữu Đạo dùng lực lớn cỡ nào cũng không dậy nổi.
Anh ta gấp đến sắp khóc rồi.
Vội vàng cổ dược của môn phiệt Bắc An để dùng.
Một nguồn lực lại lan tràn khắp cả người.
Anh ta lại đứng lên.
"Vừa rồi không tính! Bây giờ bắt đầu lại!"
- -------------------