*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hoàng An Nhiên và những người khác sau khi thấy rõ Dương Hạo Quân xong thì cũng bị dọa đến ngã ngồi trên đất.
Sợ đến choáng váng.
Một người đã chết sao lại trở về rồi? Đây là quỷ hồn à? Đám người bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu.
Đây là chuyện không thể xảy ra! Nhất định là quỷ hồn! Hoàng An Nhiên và những người khác đều hoảng sợ nhìn Dương Hạo Quân.
Đoàn Lê Nguyên và bà cụ trong mắt đều tràn đầy kinh ngạc.
Rốt cuộc là sao? Dương Hạo Quân xuất hiện, đúng là có chút khoa trương.
Nhưng không cần thiết khiến cho gia chủ môn phiệt Tây Đường bị dọa sợ như vậy chứ? Tâm lý cũng kém quá! Không thể nào hiểu được! "Các người thất thần làm gì? Mau đỡ người dậy!" Bà cụ vội vàng hô.
Đám người kịp phản ứng, tranh thủ đỡ đám người của Hoàng đế Tây Đường dậy.
"Anh cả, anh sao vậy? Phản ứng gì mà lớn thế?" Trong đôi mắt bà cụ tràn đầy vẻ không tin.
Những người khác cũng nhìn về phía Hoàng đế Tây Đường.
"Tôi chỉ là sợ quá, không ngờ cậu ãy sẽ tới."
Hoàng đế Tây Đường há miệng thở gấp.
Đến bây giờ ông ta vẫn còn đang trong cơn khiếp sợ.
"Đúng vậy, một người sẽ không xuất hiện lại đột ngột xuất hiện, quá dọa người rồi" Hoàng An Nhiên vẫn còn sợ hãi trả lời.
Mặc dù hai người nói cũng có lý nhưng mọi người vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.
Bọn họ cũng bị hù dọa.
Nhưng đâu đến nỗi quỳ xuống? Trong này dường như có vấn đề.
Tuy nhiên lại không nghĩ ra ngay được.
Dương Hạo Quân cười: "Sao? Sự xuất hiện của tôi hù đến các người à?" "Chẳng lẽ các người thực sự mong tôi chết đi?" Hai câu này là nói cho nhóm người Hoàng đế Tây Đường nghe.
"Không có...
chúng tôi nào dám chứ?”
Hoàng đế Tây Đường nói theo bản năng.
Có điều nói xong, ông ta cũng ý thức được mình lỡ lời.
Hai nhà Đoàn Trịnh đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ông ta.
Thái độ dè dặt và giọng điệu cung kính vừa
- -------------------