*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc đầu Dương Hạo Quân không để ý tới
việc này.
Ai cản thì giết kẻ đói
Nhưng anh nghe tin quân phiệt Tang
Khôn tới Kim Lan, điều này khiến anh rất tức
giận!
Trêи lãnh thổ Việt Nam, há có thể dung
chứa loại quân phiệt này?
Không biết Việt Nam là nơi cấm lính
đánh thuê và quân phiệt sao?
Không có việc gì chạy tới “địa ngục của
quân phiệt và lính đánh thuê” này làm gì?
Muốn chết à?
Dám đến đây giương oai, anh có thể chịu
được chắc?
“Hả”?”
Nghe Dương Hạo Quân nói muốn đi, Chí
Nam Yên và đám hộ vệ nhà họ Chí đều rất
kinh ngạc.
Bọn họ còn tưởng rằng Dương Hạo Quân
sẽ không đi chứ.
Trong sơn trang Ngũ Hổ.
Tang Khôn cười nhìn tài khoản hai trăm
nghìn tỷ.
Thật ra trong lòng hắn rất thấp thỏm.
Hắn cũng hiểu không được tới Việt Nam.
Nơi này là nấm mồ của lính đánh thuê.
Nếu để quân đội phát hiện, hắn có thể sẽ
không ôm được.
Nhưng nếu tới thì sẽ lấy được thêm một
trăm nghìn tỷ nữa.
Vì một trăm nghìn tỷ, Tang Khôn mạo
hiểm tới Việt Nam.
“Người đâu, nhanh mang qua đây.”
Tang Khôn thúc giục.
Tám người chi thứ của nhà họ Chí cùng
Dương Hạo Quân và Chí Nam Yên bị áp giải
tới trước mặt Tang Khôn.
Nhìn thấy Dương Hạo Quân ngoan
ngoãn bước tới, Chí Đông Phương và những
người khác đều rất vui vẻ.
Tên nhãi này không phản kháng nữa à?
Hắn là nhìn rõ thực tế rồi.
Không trốn thoát được khỏi tay nhà họ
Chí.
Chỉ có thể thỏa hiệp.
Ánh mắt Tang Khôn dừng lại trêи người
Chí Nam Yên, lộ ra một tia tham lam.
Sau khi nghe vê thân phận của Dương
Hạo Quân và Chí Nam Yên, Tang Khôn rất hài
lòng gật đầu.
“Được rồi, mang người đi!”
Tang Khôn nhanh chóng dẫn theo đoàn
người và bọn Dương Hạo Quân đi.
Phù.
“Tốn thêm một trăm nghìn tỷ nữa, nhưng
bảo vệ được nhà họ Chí chúng ta, đám người
điên này đúng là không thể chọc vào!”
Chí Đông Phương thở dài một hơi.
Bọn họ chỉ đau lòng tiền mà thôi.
——————–