*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trước câu hỏi của Chí Duy, Dương Hạo Quân không thèm giải thích.
Anh ngay lập tức cúp máy.
Cuộc điện thoại của Chí Duy cũng khiến anh hiểu tại sao Phùng Ngọc Hân và Đoàn Lê Nguyên lại trông lạnh nhạt.
Nhất định là nhà họ Chí đã nói với bọn họ, khoản thanh toán này đã lấy từ cháu trai nhà họ Chí mà ra.
Đó là lý do tại sao bọn họ đã làm như vậy! Chỉ có thể là như thế! Dương Hạo Quân không cần phải giải thích sự việc này cho một người nhà họ Chí.
Anh đường đường là đại tướng Vân Lang uy nghiêm, có thể quan tâm đến một đám người cỏn con này sao? Nhưng Dương Hạo Quân sẽ không bỏ qua những lời khiêu khích lặp đi lặp lại của nhà họ Chí.
Anh thậm chí còn thống nhất hàng trăm người khổng lô của Đế Nguyên, chỉ có cô lập một nhà họ Chí thì đã là gì.
Khiêu khích anh, đến một lúc nào đó sẽ cho nhà Chí biết thế nào là tàn nhẫn.
Ngay lúc này, Nam Phương gọi điện thoại và hỏi: “Đại tướng, sắp tới sẽ là lễ kỷ niệm nửa năm của tập đoàn Vân Đình.
Tất cả các giám đốc điều hành cấp cao nhất đều muốn gặp anh ở trên vị trí này, đặc biệt là phó chủ tịch Phùng Ngọc Hân rất muốn gặp anh!”
Dương Hạo Quân cười và nói: “Trong khoảng thời gian này, quy mô của Tập đoàn Vân Đình đã trở nên ổn định.
Tôi cũng nên xuất hiện rôi!”
Trên thực tế, đừng tưởng mỗi ngày nhìn thấy Dương Hạo Quân uống trà và ngủ là xong, anh là người đã đưa ra quyết định và chỉ đạo của Tập đoàn Vân Đình.
Tương đương với việc anh vừa làm việc, sau lưng mọi người thì dùng hai tay gầy dựng Tập đoàn Vân Đình đi lên.
“Được, vậy tôi sẽ cho người thông báo xuống dưới”
Nam Phương cười nói Ngay sau đó, tập đoàn Vân Đình bắt đầu vỗ tay hoan hô.