*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trịnh Thiết Hàm cười khổ: "Anh Quân, tôi cảmơn anh, anh cũng vì muốn tốt cho tôi nên mới chotôi chút hy vọng."
"Anh Quân, anh yên tâm đi, tôi có thể chịuđựng được!" Đoàn Lê Nguyên trợn mắt nhìn Dương HạoQuân một cái: "Hạo Quân, bây giờ mà anh còn nóimấy câu gieo hy vọng như thế này thì càng khiếnThiết Hàm đau khổ hơn thôi, anh đừng có mà nóigì nữa!""Hai người khinh anh đó hả? Không phải đâu,anh có cách thật mà!" Dương Hạo Quân bất lực buông tay.
Bác sĩ chủ trì liếc mắt nhìn anh một cái, nói:"Hay là anh thử xem? Không phải là anh có cáchhay sao?”
"Tôi thì không làm được, nhưng tôi biết mộtngười chắc chắn là làm được!"Dương Hạo Quân nói.
"Mau đi đi, bệnh nhân cần được nghỉ ngơi!" "Nếu anh mà còn nói hươu nói vượn, sẽ ảnhhưởng đến tâm trạng của bệnh nhân."
Dương Hạo Quân bị các bác sĩ và y tá đuổi rakhỏi phòng.
Không ai tin những gì anh nói! Bỏng đến độ này rồi mà còn có thể phục hồi? Không thể nào!
- -------------------