Hung ác trong mắt dường như có thể lăng trì người khác.
Cảm xúc của Hàn Đông cứ tới tới lui lui, bộ não đã tiêu hao quá độ khiến anh cảm thấy cực kỳ phiền muộn: “Em còn có mặt mũi mắng tôi à? Tôi thật sự nghi ngờ rốt cuộc là em còn có chút liêm sỉ nào hay không, hôn người khác ở trước cửa nhà của mình với chồng mình.”
“Tôi không có, hôm nay Khâu Ngọc Bình đã giúp tôi giải quyết chuyện vận chuyển của Chấn Uy, anh ấy chỉ mở miệng nói một câu mà Giang Đồng Lâm đã vui vẻ không nói đến chuyện hủy hợp đồng, đồng thời còn muốn tiếp tục hợp tác lâu dài với Chấn Uy. Anh ấy đã giúp tôi một chuyện lớn như vậy, tôi mời anh ấy ăn cơm thì có sao chứ?”
“Hơn nữa cả ngày hôm nay tôi đều bận rộn ở công ty, ngoại trừ ban đêm thì làm gì có thời gian khác để cảm ơn Khâu Ngọc Bình.”
Lúc nào cũng có đầy đủ lý do.
Hàn Đông bình tĩnh hỏi lại: “Vậy có cần phải cảm ơn đến trên giường hay không? Cho rằng người khác ngu ngốc à, Khâu Ngọc Bình dựa vào cái gì mà lại giúp em ân tình lớn như vậy.”
“Anh quả thật là không thể nói lý mà.”
Hàn Đông nói: “Tôi không thể nói Lý à? Chúng ta đã kết hôn lâu như vậy rồi, em đã từng có chút nào tôn trọng tôi hay không, có từng coi tôi là chồng của em hay không! Động một chút là em nhắc đến người bạn trai cũ hoàn mỹ ở trước mặt của tôi, là có ý đồ gì, để cho tôi nhận ra mình thua kém so với anh ta, hay là muốn như thế nào.”
“Ở trong mắt của em tôi không bằng anh ta, chứ không phải là tôi thật sự không bằng anh ta. Lấy tiền để nhìn người, lấy tiền để luận người, đây chính là tính cách của Hạ Mộng em…”
Chất vấn liên tiếp khiến cho Hạ Mộng có chút hoảng hốt.
Cho tới bây giờ chính xác là cô chưa bao giờ suy nghĩ cho cảm nhận của Hàn Đông, cũng coi cuộc hôn nhân của bọn họ như trò đùa.
Hàn Đông đã cất giấu quá nhiều, muốn khống chế để mình không thất thố, nhưng lời nói lại cứ như nước chảy mà thốt ra.
“Từ lúc kết hôn cho tới bây giờ tôi cũng chưa hề ép buộc em chút nào, em đã lựa chọn con đường này, bây giờ lại như thế, là do tôi đáng đời xui xẻo có đúng không.”
Hạ Mộng phản bác không được, càng hoảng loạn hơn: “Tóm lại là Khâu Ngọc Bình có thể giúp tôi, có thể giúp Chấn Uy, anh chính là không bằng với anh ấy.”
Hàn Đông mệt mỏi đến cực điểm, đảo mắt phát hiện ba vợ đã đứng ở cách đó không xa một lát rồi.
Trong lòng của anh đang hoảng loạn cho nên thật sự không hề phát hiện ra.
Nói cách khác thì nội dung trong cuộc cải vả của Hạ Mộng với anh Hạ Long Giang đã nghe được toàn bộ rồi, hoặc là đã nhìn thấy tình cảnh anh đánh nhau với Khâu Ngọc Bình cũng không chừng, dù sao động tĩnh lúc nãy cũng không nhỏ.
Âm thanh của Hạ Mộng dần dần nhỏ lại, thấy Hạ Long Giang đi về phía bên này, hoảng hốt nói: “Ba… sao ba lại đến đây…”
Hạ Long Giang nói: “Nếu như ba không đến thì e rằng cũng không nhìn thấy được vở kịch như thế.”
Hạ Mộng trong trạng thái bình đã vỡ rồi thì không sợ rơi nữa, tôn trọng và e ngại đối với Hạ Long Giang vào giờ phút này cũng tiêu tán đi rất nhiều, lấy hết dũng khí nói: “Ba, ba cũng đã nghe được rồi, vậy thì xin ba đồng ý cho con với Hàn Đông ly hôn…”
Chát!
Tiếng nói vừa dứt, một bàn tay của Hạ Long Giang liền đánh vào trên mặt của cô.
Nước mắt ngừng chảy của Hạ Mộng lại rơi xuống một lần nữa, quật cường nói: “Căn bản thì con cũng không thích Hàn Đông, không thích một chút nào hết, lúc trước nếu như không phải do ba cưỡng ép thúc đẩy hôn sự này thì tất cả mâu thuẫn hiện tại cũng sẽ không xảy ra…”
Hạ Long Giang đưa tay ra định đánh nữa đã bị Hàn Đông chụp cổ tay lại.
“Ba, lời của Tiểu Mộng nói cũng là lời mà con muốn nói, hai người không hợp với nhau cưỡng ép ở cùng một chỗ sẽ chỉ khiến cho càng ngày càng hỏng mà thôi.”
Hạ Long Giang tức giận đến nỗi cả tay cũng run: “Hai đứa muốn ly hôn thì bước qua cánh cửa này của ta trước đi.”
Hàn Đông nhìn màn đêm sâu thẳm, không cần phải nhiều lời nữa, cũng không để ý đến ba con Hạ Long Giang, quay người đi vào biệt thự.
Anh thật sự không có tâm trạng nào để tiếp tục dây dưa với những chuyển lộn xộn này.
Có rất nhiều chuyện Hàn Đông tin chắc rằng nói cũng không bằng làm, mình lặng thầm chăm sóc Hạ Mộng, rồi sẽ có một ngày trời quang mây tạnh.
Bây giờ ấy à, tất cả đều là châm chọc.
Hạ Mộng trong trí nhớ của mình đã sớm không còn tồn tại nữa.
…
Về phòng ngủ tắm rửa một cái nằm ở trên giường.
Lửa đang cháy ở trong phòng khách, Cung Thu Linh cũng bị kinh động tới, tiếng ồn ào của người một nhà thỉnh thoảng lại truyền đến.
Hàn Đông ngoảnh mặt làm ngơ, lấy giấy đăng ký kết hôn từ trong ngăn kéo ra, ngây ngốc nhìn đến nỗi xuất thần.
Mấy tháng trước, hai tờ giấy mỏng này đã khiến anh cảm thấy mình đã có được tất cả.
Bây giờ, tấm ảnh chụp của Hạ Mộng ở phía trên lại lộ ra vẻ chướng mắt cực kỳ.
Càng say thì càng khó ngủ.
Nương theo tiếng cãi nhau của Cung Thu Linh và Hạ Long Giang, anh chậm rãi lâm vào trong giấc ngủ.
Ngày tiếp theo, lúc tỉnh dậy lần nữa thì đã là mười giờ sáng, là bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Đầu đau đến muốn nứt ra, Hàn Đông lười biếng cầm điện thoại di động lên: “Ba.”
Là cuộc gọi của Hàn Nhạc Sơn ba của anh.
“Lúc nãy Vương Lợi Quốc đã đến đây, nói với ba chuyện phá dỡ nhà dời đi nơi khác, thái độ rất cường nganh, ý tứ chính là để cho hai ba con chúng ta ký tên trên bản hợp đồng trước, không uống rượu mời chỉ thích uống rượu phạt.”
Cơn buồn ngủ của Hàn Đông đã từ từ biến mất: “Ông ta rất gấp gáp à?”
Nghĩ đến người Khâu Ngọc Bình này, chắc có lẽ là do anh ta đã gây áp lực với Vương Lợi Quốc, nếu không thì đối phương là một thị trưởng cũng không đến nỗi mới sáng sớm đã chạy đến nhà của anh.
“Ba, ba nghĩ như thế nào?”
Hàn Nhạc Sơn nói: “Ký tên thì có lẽ ba sẽ không ký, thái độ bắt buộc người khác của Vương Lợi Quốc kia, ba cũng lười phải để ý đến ông ta.”
Hàn Đông áy náy, biết ba của mình chắc chắn là bởi vì ý của anh cho nên mới có ý chống đối với chuyện di dời nhà.
Nhưng có mấy lời nói ở giữa đàn ông sẽ không nói ra.
Nghe được tiếng gõ cửa, Hàn Đông để điện thoại di động xuống rồi tùy ý bận cái áo vào liền đi ra cửa.
Là Hạ Mộng đã mặc một bộ quần áo mới, cũng đã trang điểm cẩn thận.
Bình thường đến giờ này thì cô đang ở công ty, hôm nay bởi vì chuyện tối hôm qua đã đề cập đến vụ ly hôn, có lẽ là đang chờ mình đến cục dân chính để xử lý chứng nhận ly hôn với cô.
Trên mặt vẫn còn dấu vết bàn tay của Hạ Long Giang để lại vào tối hôm qua, nhìn thấy mà giật mình.
“Chắc chưa quên mình đã nói cái gì đâu nhỉ?”
Hạ Mộng không còn cảm xúc, lạnh lùng tới cực điểm.
Hàn Đông gật đầu: “Chưa quên.”
Hạ Mộng đưa một tờ đơn qua: “Xem một chút đi, nếu như phù hợp thì ký tên vào.”
Hàn Đông lướt nhìn sơ lược một cái, chú ý tới một điều khoản sau khi ly hôn thì nhà gái sẽ đưa cho nhà trai sáu trăm triệu, còn những cái khác thì đều là điều khoản mà hai người tự nguyện ly hôn với nhau.
Anh cầm lấy bút tùy tiện gạch bỏ chỗ đó: “Tôi kết hôn với em không có bất cứ quan hệ nào với tiền, cho nên sáu trăm triệu này của em vẫn nên tự mình giữ lại đi.”
Hạ Mộng vội vàng: “Làm cái gì vậy, anh gạch cái này đi thì tôi còn phải đi in một lần nữa.”
Hàn Đông hờ hững nói: “Vậy thì cứ in một lần nữa thôi, dù sao thời gian hôm nay của em cũng đủ mà.”
Hạ Mộng nhíu mày: “Chuyện ly hôn thì chúng ta tạm thời giấu diếm ba mẹ hai bên, nếu bị biết thì chắc chắn sẽ phiền phức không ngừng.”
“Giấu trong bao lâu? Em sợ chú Hạ sẽ tức giận có đúng không, cái này thì em không cần phải lo lắng, tôi đã muốn ly hôn thì bất kỳ người nào cũng ngăn cản không được.”
Hạ Mộng kinh ngạc, rõ ràng cảm thấy lời nói này của Hàn Đông quả thật tự cao tự đại.
Cũng không biết là ai cho anh sức mạnh này.
Chuyện mà cô cực kỳ không tiếp nhận được đó chính là cô rất kính nể ba của mình, nhưng mà Hàn Đông thì lại rất tùy ý.
Hơn nữa lúc này Hàn Đông nhắc đến chuyện ly hôn lại nhẹ nhàng, thuận miệng đến nỗi khiến người ta cảm thấy rất không thoải mái.
Hạ Mộng đã chuẩn bị sẽ nhìn thấy dáng vẻ sau khi Hàn Đông tỉnh rượu lại thì sẽ cầu xin cô không muốn ly hôn, kết quả Hàn Đông Lại giống như là ước gì nhanh chóng được ly hôn với cô, phân rõ giới hạn của cả hai.