Bị cưỡng ép đi lên nên sắc mặt Hàn Nhạc Sơn khó coi tới cực điểm.
Ông ta đã sống qua nửa đời người nhưng chưa bao giờ bị xúc phạm như thế.
Không biết mấy người này tới từ đâu, lúc đầu chỉ chơi nhỏ nhặt sau đột nhiên lại bắt đầu chơi lớn. Trùng hợp thế nào, đến lúc này người bắt bài vừa lúc ập tới.
Toàn bộ phòng bài bạc, không kịp nói lời nào liên tục mấy người bị đè xuống.
Có người chạy nhưng không ai đuổi theo, những người không chạy như bọn họ ngược lại gặp tai vạ.
Ba của Trịnh Văn Trác, Trịnh Khâu lo lắng nói: “Lão Hàn, hôm nay đám người này có chuẩn bị mà đến, chỉ sợ sẽ không giải quyết dễ dàng như vậy.”
Hàn Nhạc Sơn che ngực: “Những người này vốn chính là đến để hạ uy phong của cư dân ở khu Phố cổ, tôi chỉ lo lắng là có ai xúc động làm chuyện sai lầm, đến lúc đó chẳng may bị bắt thì hoàn toàn không có cách giải quyết được.”
Trịnh Khâu lắc lắc còng tay: “Xe không ra được, nghĩ nhiều quá cũng vô dụng.”
Hàn Nhạc Sơn hít thở có chút khó khăn, cố sức nhìn ra phía ngoài cửa sổ: “Ông gọi điện thoại cho Văn Trác bảo nó chớ làm loạn. Hành động bắt bài bạc hôm nay chắc chắn là do cấp trên ra lệnh, bọn họ muốn gây khó dễ cho một người dân bình thường thì quá dễ dàng rồi!”
Trịnh Khâu không lập tức lấy điện thoại di động ra mà phát hiện Hàn Nhạc Sơn có chỗ không thích hợp: “Lão Hàn, ông không sao chứ...”
Hàn Nhạc Sơn liên tục hít sâu, kềm chế mình không được suy nghĩ về chuyện này quá nhiều.
Chỉ là vẫn không mảy may có tác dụng.
Ông ta làm người rất thẳng thắn, thanh bạch nhưng ngay lúc vừa rồi, ông ta lại bị đè xuống đất đối đãi giống như phạm nhân.
Đã từng bị viên đạn bắn trúng, bị lưu manh đánh đập.
Nhưng xưa nay chưa từng bị “Người một nhà” không có nguyên nhân gì đến đè ngã.
Trong khoảnh khắc đó trái tim phập phồng không khống chế nổi, cho dù là bây giờ cũng khó xoa dịu.
Mắt thấy Trịnh Văn Trác cùng người gọi là Liễu Kim Thủy sắp đánh lên, mắt thấy có rất nhiều xe đứng ở nơi không xa, còi báo động chói tai đang vang lên khắp nơi.
Trống không, lúc đầu vì khoảng cách giữa phòng bài bạc và nhà rất gần công thêm gần đây sức khỏe ông ta đang dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Tạm thời, bước đầu đã thoát khỏi ỷ lại vào thuốc.
Trái tim đột ngột quặn đau, tay Hàn Nhạc Sơn run run, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi.
“Lão Hàn, lão Hàn!”
Trịnh Khâu hoàn toàn sốt ruột, liên tục gọi vài câu nhưng không nhận được câu trả lời, giữ Hàn Nhạc Sơn đang mềm nhũn người ngã xuống hô lớn: “Cứu người, mau cứu người!”
Nhưng quá loạn nên căn bản không ai có thể nghe được.
Ông ta không lo được cái gì nữa, một cước đạp cửa xe cảnh sát ra, đỡ Hàn Nhạc Sơn đi ra bên ngoài.
Một đám người đối phương chỗ nào chịu nghe, chặn đường.
Trịnh Khâu vội la lên: “Các người còn thất thần cái gì, lão Hàn bị bệnh tim mãn tính, gọi xe cứu thương đi!”
Liễu Kim Thủy vừa bị Trịnh Văn Trác làm một bụng tức giận, hắc hắc cười lạnh: “Có thể đổi một cái mánh khoé mới mẻ hơn được không.”
“Là thật!”
Liễu Kim Thủy không rõ tình trạng, nhưng một số người có quan hệ tốt với Hàn Nhạc Sơn làm sao lại không biết.
Tính hình vốn đã mười phần khẩn trương bỗng nhiên lại càng căng thẳng.
...
Hàn Đông đã sắp đến khu Phố cổ, tốc độ lái xe của anh cực nhanh, bình thường đi đường mất mười lăm phút còn khó bây giờ chỉ mất có tám phút.
Vừa xuống xe, liền thấy được vô số người cầm khiên chắn trùng trùng điệp điệp chạy tới khu Phố cổ.
Hạ Mộng đuổi tới ngay sau đó: “Này làm sao vậy?”
Trong ấn tượng của cô khu Phố cổ lúc nào cũng thái thái bình bình, dân phong thuần phác không ngờ có ngày lại có nhiều người hội tụ lại ở chỗ này như thế.
Hàn Đông giống như mơ hồ nghe được động tĩnh bên trong những tiếng ồn ào.
Trong lòng co rụt lại, dường như không nghe thấy Hạ Mộng nói gì đã nhanh chân chạy vào bên trong, càng chạy càng nhanh, cuối cùng biến thành chạy như điên.
Nghe thấy tiếng xe cứu thương, trái tim giống như thắt lại.
Chuyện lo lắng nhất cuối cùng cũng vẫn xảy ra.
“Làm gì vậy, không được phép đi vào.”
Có người cánh sát nhìn thấy sắc mặt mấy người không đúng, lúc này liền đẩy đám người đang la hét ra đi qua ngăn trở Hàn Đông.
Xa xa, Hàn Đông chú ý thấy chú Trịnh Trịnh Khâu đang đỡ ba mình bị người vây vào giữa lo lắng nói gì đó.
Đại não anh đông đặc lại, bỗng nhiên đẩy hai người ra xông vào.
Về phần Liễu Kim Thủy, cuối cùng cũng đã nhìn ra manh mối từ trên mặt của mọi người nên không còn dám trì hoãn nữa, đi gọi xe cứu thương.
“Đông tử, có biết thuốc của ba cậu để ở đâu không?”
Trịnh Khâu nhìn thấy Hàn Đông, không đợi anh tới gần đã hô lớn một câu.
Hàn Đông đang muốn qua bên đó xem tình hình một chút nhưng lại cố nén dừng lại, quay người chạy về nhà.
Một phút lại hai phút.
Đáy lòng có một cảm giác khủng hoảng vô hình khiến anh lúng túng rối loạn trước nay chưa từng có.
Anh thật sự rất sợ con muốn nuôi mà ba không đợi, cũng vẫn luôn cố gắng phòng ngừa bất luận chuyện gì khiến Hàn Nhạc Sơn nghe được sẽ không vui.
Bởi vì anh chỉ còn lại một người thân duy nhất này mà thôi.
Hai mươi kilomet mang đồ nặng chạy việt dã cũng không khiến anh mệt mỏi thở dốc nhưng từ phòng bài bạc đến nhà mình chỉ có nửa cây số ngắn ngủi mà khiến thể lực của anh bị tiêu hao đến cực hạn.
Hàn Nhạc Sơn cảm giác được là con trai mình tới, hơi hé mắt, đem thuốc nuốt vào.
Hàn Đông lo lắng sắc mặt tái nhợt, chờ tất cả bận bịu qua đi, mệt lả ngồi sụp xuống đất.
Cũng may, tất cả đều là sợ hãi quá mức mà thôi.
Sau khi Hàn Nhạc Sơn uống thuốc xong, trên mặt dần dần có huyết sắc, cũng đã mở mắt.
Hàn Đông gần như sụp đổ, bờ môi nhúc nhích, âm thanh nhỏ bé: “Ba, con xin lỗi, đều tại con...”
Lúc đang nói chuyện, anh trở tay quất một bạt tai vào trên mặt mình, lực đạo rất mạnh khiến năm dấu tay hiện ra rất rõ ràng.
Anh là bởi vì Khâu Ngọc Bình cố ý cản trở, nếu như không phải là ý của mình thì người có tính cách không tranh quyền thế như ba căn bản sẽ không bị lôi vào trong chuyện này.
Dường như nghĩ tới điều gì, anh quay đầu nhìn về phía người có chức vụ và quân hàm cao nhất kia.
Đứng dậy, bị Trịnh Văn Trác giữ chặt cánh tay: “Anh Đông, tỉnh táo...”
Hàn Đông tùy ý giãy một cái khiến Trịnh Văn Trác bị quăng lùi lại phía sau mấy bước.
Liễu Kim Thủy mắt thấy viện binh đến, càng cảm thấy mười phần tự tin: “Làm gì...”
Một chữ cuối cùng còn chưa kịp nói hết, một giây sau Liễu Kim Thủy đã cảm giác cảnh vật lướt qua cực nhanh, người giống như bị tàu hỏa đang lao nhanh đụng vào.
Ầm!
Xe cảnh sát sau lưng cũng giống như không chịu nổi, kịch liệt lắc lư một cái, phát ra âm thanh trầm đục.
Người Liễu Kim Thủy giống như một bãi bùn nhão, thuận theo xe cảnh sát ngã oặt xuống.
Liễu Kim Thủy tức giận hổn hển nói: “Bắt người, bắt người cho tôi!”
Trịnh Văn Trác sớm đã hết kiên nhẫn, anh ta dẫn theo một đám người cũng đi lên phía trước góp vui, đứng ở sau lưng Hàn Đông.
Không thèm đếm xỉa, hôm nay đám người này dám làm loạn thì cứ xem mạng ai cứng hơn.
Không phải không sợ phiền phức lớn sao, vậy thì náo đi!
Nhưng dù sao không phải tất cả mọi người đều không cố kỵ chút nào.
Càng ngày càng có thêm nhiều người, khiến cho rất nhiều người chuẩn bị thừa dịp động thủ lung tung đứng im tại chỗ.
Hai bên đều cố kỵ lẫn nhau, lại giằng co lần nữa.
Lúc này, một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi tách đám người ra đi đến.
Da trắng, hơi béo, đôi mắt rất nhỏ.
Có thể nhìn ra được, địa vị rất cao, có lẽ chính là người phụ trách quân đội của thành phố Đông Dương.
Quả nhiên, ông ta vừa mới đi tới trước mặt Hàn Đông đã tự giới thiệu mình: “Tôi là Lưu Kiến Dân phụ trách quân đội của thành phố Đông Dương... Người anh em, cậu cũng không hi vọng nhìn thấy những người này đánh nhau đúng không...”
Kinh nghiệm nhiều năm khiến Lưu Kiến Dân dễ như trở bàn tay liền đánh giá được trong những người này Hàn Đông mới là nhân vật mấu chốt.
Giọng điệu của Hàn Đông bình thản mà chém đinh chặt sắt: “Nếu như các người muốn thì cứ kết án mấy người cũng không có vấn đề gì nhưng phải cam đoan với tôi không ai được động vào một ngọn cây cọng cỏ của khu Phố cổ!!”
Nói chuyện thẳng thắn giống như đang nói chuyện phiếm như thế khiến cho Lưu Kiến Dân không biết nên ứng đối ra sao.
Hàn Đông cũng không có ý định tiếp tục ứng phó với ông ta nữa: “Ông là cục trưởng đúng không, vậy thì làm phiền ông thông báo cho thị trưởng Vương một chút bảo ông ta tới đây, nếu như ông ta không đến vậy tôi sẽ giúp ông gọi một đám người đáng giá để ông ta phải tự mình tới!”
Lưu Kiến Dân trầm mặt: “Người anh em, cậu cần gì phải hung hăng như thế, thị trưởng Vương cũng đâu phải cậu muốn gặp là gặp được ngay.”
“Tôi hung hăng? Nơi mà một đám ông già ngồi đánh cờ uống trà mà cũng có thể khiến cho các người xuất động nhiều người đến vây bắt như vậy, rốt cuộc là ai hoàn toàn không biết xấu hổ trước!”
Nói xong, mắt anh hoàn toàn không thèm nhìn qua: “Được, nếu ông không thể thông báo được thì để tôi!”
Lấy điện thoại ra, Hàn Đông nói thẳng: “Tiểu Bân, có người không phân tốt xấu bắt bác trai cậu rồi, giúp tôi một việc, tới đây một chuyến.”