Con Rể Giả Heo Ăn Hổ

Chương 56: Mâu thuẫn nghiêm trọng hơn



Nhân viên pháp vụ khác, ở bên ngoài ẩn ẩn nghe thấy tiếng tranh cãi của Hàn Đông và Đường Diễm Thu thì âm thầm bàn tán.

Hàn Đông này thật sự là vô pháp vô thiên, ngay cả nữ ma đầu như Đường Diễm Thu cũng dám chọc giận.

Có điều cũng vì thế, kể cả những người có quan hệ tốt với Hàn Đông hoặc có không quan hệ không tốt, đều không dám để ý đến anh, sợ dẫn lửa đốt người.

Hàn Đông đương nhiên cũng lười để tâm cách nhìn của người khác, ngồi trước máy tính tiếp tục xem tin tức.

Ở cửa sổ tab hình như nhấp nháy, anh vô thức ấn vào xem.

Là một tin nhắn đến từ người có nickname là Wild Rose.

“Điện thoại cho tôi.”

Đây là tin nhắn rất thường thấy, cách mấy ngày, cô ta sẽ chủ động gửi tin nhắn tìm Hàn Đông gọi điện thoại.

Hàn Đông sững sờ nhìn, hình ảnh của người phụ nữ trong đầu như ẩn như hiển.

Bạch Nhã Lan, một cái tên thật sự nhàn nhã như hoa cúc, lại nóng bỏng như hoa hồng.

Hai người quen biết trong hang ổ buôn bán ma túy ở biên giới phía tây nước nào đó, duyên phận đã định là không ngừng dây dưa.

Về sau biết được cô ta là điệp viên nằm vùng của cảnh sát hình sự quốc tế, Hàn Đông cũng không dám tiếp tục ôm ảo tưởng với cô ta nữa.

Bởi vì, thân phận điệp viên nằm vùng này của Bạch Nhã Lan vĩnh viễn không thể tẩy trắng được, hơn nữa bộ đội nghiêm cấm trong lúc làm nhiệm vụ có qua lại với phụ nữ…

Trong mắt của người khác, anh chính là có quan hệ quá mật thiết với tình nhân của ông trùm buôn ma túy, đây là sự thật không chối cãi được.

Rời khỏi quân doanh, là muốn rời khỏi loại cuộc sống sinh tử không rõ này.

Hàn Đông cưỡng chế thu hồi lại dòng cảm xúc, không quan tâm đến nó nữa.

Bạch Nhã Lan nói: “Cậu không nên ép tôi đến Đông Dương tìm cậu, nhiệm vụ nằm vùng lần này đã hoàn toàn kết thúc, tôi sẽ được nghỉ một thời gian… Không cần nghi ngờ, không có người tôi tìm không được.”

“Chị sao phải làm như vậy, bị coi thường cũng không cần dừng phương thức này mà, đã bị đàn ông đá rồi, còn mặt dày như vậy!”

Ngón tay của Hàn Đông gõ gõ, tùy ý trả lời một câu.

Bạch Nhã Lan gửi hai từ ha ha, nói tiếp: “Cậu coi lão bà này là búp bê để chơi đùa à, sau khi chơi xong muốn vứt thì vứt. Tôi nói cho cậu biết, chọc phải tôi, cả đời này cậu đừng mơ yên ổn…”

Da đầu của Hàn Đông tê rần, cách cả cái màn hình cũng cảm nhận được sự tức giận của người phụ nữ này.

Anh ở lại một dãy số điện thoại: “Tuyệt đối đừng đến Đông Dương, tôi cho chị số điện thoại không phải là được rồi sao!”

Vừa gửi đi, điện thoại lập tức đổ chuông.

Hàn Đông bất lực nghe máy: “Chị Lan, vẫn mạnh mẽ vang dội như thế.”

Ở đầu dây bên kia là giọng nói của người phụ nữ mang theo sự hào sảng cùng sự quyến rũ: “Tiểu Đông Tử, tôi thật sự không tin cậu không nhớ chị đây.”

Hàn Đông điều chỉnh cảm xúc, đi ra một góc tương đối yên tĩnh: “Nhớ, thường xuyên lo lắng cho chị khi chấp hành nhiệm vụ có xảy ra chuyện gì không.”

Giọng nói của người phụ nữ dừng lại: “Tôi cũng sớm thấy mệt mỏi rồi, nhưng có thể như thế nào chứ, không thoát ra được… Tôi thật ra sớm muốn đến Đông Dương thăm cậu, lại không biết nên đối mặt thế nào.”

“Rút lui không được sao?”

“Nghề nghiệp cảnh sát này, đâu có dễ như cậu nói chứ. Tôi và cậu không giống nhau, hoàn cảnh từ bé của tôi đã quen sinh tồn cùng với tội phạm. Cậu có người nhà, còn tôi thì không, công việc chính là toàn bộ của tôi.”

Dường như không muốn nói đến những chuyện đau lòng này nữa, người phụ nữ mỉm cười: “Cậu kết hôn rồi nhỉ!”

“Ừm.”

“Quan hệ vợ chồng thế nào.”

“Không như thế nào cả, cứ thế trôi qua.”

“Thế là ý gì.”

“Thích và được thích vốn chính là hai chuyện khác nhau, trong khổ có vui.”

“Tôi sao lại xúc động muốn giúp cậu giáo huấn vợ cậu nhỉ!”

“Tôi cũng muốn, nhưng mà thôi đi. Hai nhà chúng ta giao tình rất sâu, nhiều nhất cũng dễ tụ dễ tan.”

Bạch Nhã Lan phì cười: “Tôi thật sự rất muốn gặp, ai có thể khiến Tiểu Đông Tử nhà chúng ta ăn hành như vậy chứ.”

“Cười trên nỗi đau của người khác!”

Bạch Nhã Lan đanh mặt: “Qua khoảng thời gian nữa tôi thật sự sẽ đến Đông Dương một chuyến, lúc đó, nhớ giới thiệu cô vợ của cậu cho tôi. Tôi phải tìm cô ấy học hỏi ít kinh nghiệm, bình thường sao có thể trị cái bệnh ngang bướng này của cậu.”

Hàn Đông ngạc nhiên: “Chị không đùa đấy chứ?”

“Trong điện thoại không tiện nói, đợi đi. Nếu như ở Đông Dương gặp được tôi tuyệt đối đừng thấy bất ngờ.”

“Được rồi, nói chuyện không thể quá lâu, cứ như thế nhá.”

“Alo…”

Hàn Đông muốn truy hỏi nữa, nhưng tiếng tút tút tút tắt máy đã vang lên.

Anh nhất thời có chút ngưng thần, không hiểu ra sao.

Bạch Nhã Lan tuyệt đối không phải người có tính cách vứt bỏ công việc vì chuyện cá nhân, cô ta đến Đông Đương tuyệt đối cũng không đơn giản là để chơi, hoặc là thăm anh.

Chắc chắn có nhiệm vụ trên người.

Nhưng là nhiệm vụ gì, đáng phải để một tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế phát ra điệp viên chuyên nằm vùng ở nơi có thành phần tội phạm nguy hiểm để đến một thành phố nhỏ này chứ.



Văn phòng tổng giám đốc, Đường Diễm Thu gõ cửa đơn giản xong thì xông vào.

Hạ Mộng vừa cúp máy cuộc điện thoại của Khâu Ngọc Bình, tâm trạng rất tốt, cười hỏi: “Chị Thu, có chuyện gì sao?”

“Chuyện của Hàn Đông.”

Trên mặt Đường Diễm Thu đều là sự u ám không thể che đậy được.

Về cơ bản giữa cô ta và Hạ Mộng không có vách ngăn giữa sếp và nhân viên, bình thường cũng hay đi ăn cùng, đi spa, tập gym… Là bạn bè chân chính, cho nên có vài lời, Đường Diễm Thu không ngần ngại mà nói ra.

Hạ Mộng mỉm cười nhàn nhạt: “Anh ta lại làm sao rồi?”

“Hai ngày nay càng nhìn càng nóng máu, chị bây giờ nhìn thấy cậu ta là tức, em mau chuyển cậu ta ra khỏi phòng pháp vụ của chị đi.”

“Chị Thu, anh ta đây là không chịu cầu tiến, cho dù không đuổi, cũng không tồn tại được lâu đâu…”

“Nói thì nói như thế, nhưng bây giờ đã ảnh hưởng đến công việc của chị rồi.”

Hạ Mộng khó xử: “Chị Thu, chị cố nhịn thêm chút nữa, nếu không bên chỗ ba em không dễ ăn nói.”

Đường Diễm Thu nói: “Cậu ta rốt cuộc có quan hệ gì với chủ tịch, ngay cả em cũng không làm gì được.”

Hạ Mộng đâu dám nói Hàn Đông là chồng của mình, hàm hồ nói: “Một người cháu ngoại của ba em, ông già còn đối xử với anh ta tốt hơn với em…”

Đường Diễm Thu nói: “Chị mặc kệ cậu ta là ai, tóm lại, hoặc là em điều cậu ta rời khỏi phòng pháp vụ, hoặc chị từ chức không làm nữa.”

Hạ Mộng đứng dậy rót ly cà phê: “Chị Thu, chị giúp em đi mà.”

Cảm xúc của Đường Diễm Thu lên xuống ngay cả cách xưng hô cũng đổi rồi: “Tiểu Mộng, không phải chị không giúp em, ảnh hưởng quá không tốt.”

Hạ Mộng oán trách Hàn Đông đem phiền phức đến cho mình: “Hay là chị bảo anh ta đến đây một chuyến, em đích thân nói. Nếu thật sự không được, em điều người đi chỗ khác.”

Đường Diễm Thu không còn cách nào, chỉ đành trở về phòng pháp vụ.

Hàn Đông vẫn đeo tai nghe, ngay cả khi cô đến gần cũng không có phát hiện.

Cô thò tay giật chiếc tai nghe, nặng nề vứt lên trên bàn: “Trở về văn phòng của cậu có được hay không?”

Hàn Đông như không có chuyện gì nói: “Chị lắp cho tôi máy tính, tôi tự nhiên sẽ về. Với cả chỗ này không phải không có người sao, dùng chút thì làm sao.”

Đường Diễm Thu thấy tức cười, tự nói với mình không nên tức giận, không nên tức giận với loại người này. Lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Hạ bảo cậu đến văn phòng của cô ấy một chuyến.”

“Không có hứng thú.”

Đường Diễm Thu nói: “Tôi cảnh cáo cậu một lần nữa, lương tháng này của cậu đã bị trừ âm rồi.”

“Tôi nói tôi trước giờ chưa từng thấy tiền lương trông như thế nào, chủ quản Đường có tin không!”

Đường Diễm Thu sững người, không hiểu gì cả.

Nhưng cô ta cũng không thể nào ngờ, tiền lương của Hàn Đông là do mẹ vợ của anh – Cung Thu Linh nắm giữ, tiền sinh hoạt phí sẽ đưa hằng tháng, còn không bằng một học sinh tiểu học bình thường.

Cho nên tiền lương có trừ hết, căn bản không có ảnh hưởng gì.

Bởi vì, chút tiền đó với Cung Thu Linh, Hàn Đông muốn dùng nuôi ba của mình, như muối bỏ bể.



Hạ Mộng lần nữa lần được cuộc gọi của Đường Diễm Thu nói Hàn Đông sẽ không đến, lại càng tức.

Đồ khốn, mấy ngày nay cũng không biết phát bệnh thần kinh gì. Ở trong nhà luôn nhằm vào em gái với mẹ, đến công ty thì gây sự với cấp trên, làm cô bị kẹp ở giữa thấy rất khó chịu.

Nếu không phải kiêng nể ba, cô chắc chắn đòi ly hôn bằng được.

“Tiểu Lỵ, Tiểu Lỵ!”

Cô gọi hai tiếng, Hoàng Lỵ đẩy cửa bước vào: “Tổng giám đốc Hạ.”

Hạ Mộng cố gắng để giọng nói của mình không có khác biệt gì, nhưng vẫn lộ ra một ít hỏa khí: “Mời Hàn Đông đến đây cho tôi, xem anh ta rốt cuộc cao ngạo đến mức nào.”

Hoàng Lỵ thấy khó xử, không có lập tức đi làm ngay.

Hạ Mộng ngẩng đầu nói: “Còn có chuyện gì?”

Hoàng Lỵ ấp úng, mất một lúc mới lấy hết can đảm nói ra: “Tổng giám đốc, con người của Hàn Đông thật ra rất tốt. Làm như vậy với cô, chắc là có nguyên nhân…”

Cô ta thật sự không tiếp tục nhìn được nữa.

Tổng giám đốc Hạ ngày ngày đi ăn cơm cùng người đàn ông khác, lại để chồng làm mấy chuyện vặt vãnh.

Nếu bản thân cô ta là anh Đông, chắc đã không nhịn được nữa rồi.

Hiện nay tính khí của tổng giám đốc Hạ bạo phát như vậy…

Hạ Mộng đờ đẫn: “Tiểu Lỵ, cô uống nhầm thuốc à.”

Sau khi nói ra, Hoàng Lỵ cũng thấy nhẹ nhõm: “Tổng giám đốc Hạ, lúc cô xảy ra chuyện khi đi công tác ở thành phố Lâm An, anh Đông không biết đã lo lắng biết bao nhiêu. Đổi lại mấy người bình thường đó, tuyệt đối không có thể dẫn cô từ trong khách sạn ra ngoài… Hai người ở bên nhau thật sự rất thích hợp. Tôi thật sự không hiểu, rất nhiều chuyện cô không nhìn thấy hay là cố ý giả vờ không nhìn thấy…”

“Ra ngoài!”

Hạ Mộng lạnh lùng cắt ngang.

Sắc mặt của Hoàng Lỵ trắng dần, không biết những lời nói này có làm mất lòng tổng giám đốc Hạ hay không, trong lúc tức giận đuổi mình khỏi công ty.

Có điều cô ta thà bị đuổi đi, cũng không muốn giấu những lời này ở trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.