Con Rể Giả Heo Ăn Hổ

Chương 68: Khổ cực



Gần đây Khưu Ngọc Bình và Hạ Mộng phát triển rất thuận lợi.

Có lẽ lúc đầu lòng người phụ nữ có lo lắng, nhưng dần dần, anh ta đã tìm lại được cảm giác yêu đương trước kia.

Hôm nay gọi điện thoại cho Hạ Mộng muộn như vậy, là muốn hỏi cô ta vì sao lại lỡ hẹn.

Bởi vì bọn họ đã thống nhất với nhau, đợi cô ta tan làm, hai người sẽ cùng nhau đi ăn cơm.

Bữa cơm này rất quan trọng, ít nhất đối với Khưu Ngọc Bình mà nói là như vậy. Hôm nay, chính là kỷ niệm hai năm ngày bọn họ chính thức yêu nhau.

Anh ta đã chuẩn bị nhẫn, chuẩn bị hoa tươi, cũng chuẩn bị rất nhiều.

Chỉ có điều, không có Hạ Mộng.

Anh ta đã đợi cả giờ đồng hồ trong nhà hàng Tây được bố trí cẩn thận, cuối cùng không nhịn được nữa mới gọi điện thoại tới hỏi thăm nguyên nhân.

Không ai nghe máy.

Trong lòng càng thêm bực bội, Khưu Ngọc Bình muốn làm gì đó.

Minh Minh đã hẹn như vậy, mà bây giờ ngay cả điện thoại cũng không chịu nghe.

Đợi thêm một lát, anh ta vẫn không cam tâm, đang định gọi lại thêm một lần nữa thì điện thoại của Hạ Mộng đã gọi đến trước.

Cầm điện thoại di động lên, Khưu Ngọc Bình vội nói: "Tiểu Mộng, xảy ra chuyện gì à?"

Hạ Mộng im lặng một lúc lâu, thật ra chính bản thân cô ta cũng không biết vì sao mình không tới cuộc hẹn, lúc cô ta lái xe đi ngang qua nhà hàng Tây nhìn thấy Khưu Ngọc Bình ở bên trong đã lựa chọn rời đi theo bản năng.

Sau đó mẹ cô ta đột nhiên bị sốt, lúc đó cô ta bận bịu nên đã hoàn toàn quên mất Khưu Ngọc Bình.

Cô ta chậm chạp nói: "Ngọc Bình, ba em nói là lúc trước anh rời khỏi thành phố Đông Dương, là bởi vì cầm tiền của ông ấy..."

Khưu Ngọc Bình quen biết cô ta không chỉ ngày một ngày hai, nghĩ tới sớm muộn gì Hạ Mộng cũng sẽ hỏi cái này.

Anh ta nói rất tự nhiên: "Đúng là anh có lấy tiền của chú Hạ, nhưng không phải anh tham số tiền sáu tỷ kia mà là vì thái độ kiên quyết phản đối của chú ấy làm cho mọi người khó xử. Từ đầu tới cuối anh đều không hề muốn chia tay với em, anh chỉ muốn chứng minh cho chú Hạ thấy là, anh không vừa mắt ai thì cũng có thể làm..."

"Vì sao anh không nói với em sớm hơn."

"Anh nghĩ giấu diếm sẽ tốt hơn, anh sợ em biết rồi sẽ oán trách chú Hạ, anh không muốn bởi vì anh mà em và chú Hạ xích mích với nhau."

Trái tim Hạ Mộng liên tục bị bóp nghẹt, giọng nói bất ổn, kích động nói: "Nhưng anh đã biến mất trọn vẹn hai năm rồi, ngay cả một tin nhắn cũng chưa từng gửi cho em."

"Không có thành tựu không trở về Đông Dương, đây là lời thề mà anh đã lập ra trước khi rời đi, anh muốn cho em những thứ tốt nhất, bây giờ cuối cùng cũng có năng lực... Tiểu Mộng, xin em hãy tin anh, tình cảm của anh đối với em chưa từng mảy may thay đổi, cho dù là xảy ra chuyện gì anh cũng đều là bất đắc dĩ, hi vọng em có thể hiểu cho anh."

"Lúc mới bắt đầu lập nghiệp anh đã làm việc một trăm hai mươi giờ một tuần, tất cả động lực của anh đều là em. Anh quá khát vọng được nổi tiếng, muốn được quang minh chính đại trở lại Đông Dương để đem lại hạnh phúc cho em!"

Lòng kiên định của Hạ Mộng rất dễ bị dao động, cô ta run giọng nói: "Những thứ này chưa bao giờ là thứ em muốn, em chỉ cần anh có thể ở bên cạnh em là được rồi, anh có biết không, lúc anh bỏ đi em đã từng có ý định tự sát, thậm chí em không còn hy vọng vào bất cứ thứ gì nữa!"

"Tất cả đã qua hết rồi, khổ tận cam lai, sau này không ai có thể khoa chân mua tay với chúng ta được nữa!"

"Vậy Thường Diễm Hoa là ai?"

Khưu Ngọc Bình hơi chột dạ, nhưng vẫn đáp lại với tốc độ nhanh nhất có thể: "Một đối tác làm ăn của anh, lúc trước anh rải sơ yếu lý lịch khắp nơi để kéo đầu tư, là bà ta đã giúp anh một tay vào thời khắc mấu chốt nhất. Anh biết trong mắt người khác phong cách sống của bà ta chẳng ra làm sao cả, nhưng bà ta lại là ân nhân của anh!"

Hạ Mộng nghe anh ta nói như thế, rốt cuộc không thể mở miệng hỏi ra một số lời trong lòng được, giải thích nói: "Em xin lỗi vì hôm nay đã lỡ hẹn với anh, mẹ em hơi không khỏe!"

"Dì bị làm sao vậy, dì đang ở nhà hay ở đâu, bây giờ anh sẽ qua đó ngay..."

Hạ Mộng bối rối: "Không cần đâu, đã không sao nữa rồi!"

Cô vội vàng cúp điện thoại, rất lâu vẫn không nhúc nhích.

Hạ Minh Minh ngồi phía sau nghe hết từ đầu đến cuối nêu ý kiến: "Chị, tài ăn nói của bạn trai cũ chị cũng không tệ nhỉ, chỉ nói hai ba câu đã có thể gạt đi hết tất cả lo lắng trong lòng chị rồi, đúng là cao thủ!"

Hạ Mộng nhíu mày: "Minh Minh, em muốn nói cái gì?"

Hạ Minh Minh nói: "Chị quên mất em làm công việc gì rồi à, trước đây một đàn anh của em trong đài truyền hình đã từng phỏng vấn Thường Diễm Hoa, bà ta nổi tiếng là khó hầu hạ và khôn khéo đấy, tính cách của bà ta là không thấy thỏ không thả chim ưng. Anh Khưu Ngọc Bình cũng không có tiếng tăm gì, chỉ dựa vào nói miệng mấy câu đã có thể kêu gọi được đầu tư sao, thật đúng là lợi hại đấy nhỉ..."

Trước kia, cô ta vẫn có ấn tượng rất tốt với bạn trai cũ của chị gái mình.

Nhưng từ khi nghe ba mình nói anh ta có dính líu đến Thường Diễm Hoa, trong nháy mắt ấn tượng tốt kia đã hoàn toàn mất hết không còn sót lại chút xíu nào.

Cô ta cũng không tin mấy lời vớ vẩn mà Khưu Ngọc Bình vừa nói trong điện thoại.

Vốn Hạ Mộng muốn để em gái mình quyết định nên mới cố ý để cô ta nghe cuộc trò chuyện giữa mình và Khưu Ngọc Bình. Nghe cô ta đánh giá như thế lại càng không tìm thấy đầu mối.

"Chị, nếu hôm nay chị đi tới chỗ hẹn thì cứ chuẩn bị hiến thân đi thôi!"

Tình sử của Hạ Minh Minh rất phong phú, một câu nói toạc ra.

Ánh mắt Hạ Mộng trốn tránh: "Là như vậy cho nên lúc chị tới cửa mới không dám đi vào..."

"Không phải chị yêu Khưu Ngọc Bình tới mức khắc cốt ghi tâm à? Sao lại không đi vào."

"Dù sao chị cũng chưa ly hôn với Hàn Đông, làm như vậy không được."

Hạ Minh Minh nói: "Là chị sợ Hàn Đông biết chứ gì!"

"Chị sợ hắn cái gì."

"Đúng rồi, ai biết chị sợ anh ta cái gì." Cô ta ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Chị, em cũng không hiểu rõ đến cùng là chị thích ai, cũng không quan trọng, nhưng ba đã nói Khưu Ngọc Bình không được thì chắc chắn phải có nguyên nhân, em tin quan hệ giữa anh ta và Thường Diễm Hoa không đơn giản đâu."

"Như thế này đi, lúc nào gặp lại chị có thể thăm dò Khưu Ngọc Bình một chút, rốt cuộc anh ta là người hay là quỷ sẽ rõ ràng ngay thôi."

"Thăm dò thế nào?"

"Kết hôn đi, chị nói với anh ta là chị đã ly hôn với Hàn Đông rồi, bảo anh ta đi đăng ký kết hôn với chị. Nếu anh ta dám đi với chị tới ủy ban nhân dân có nghĩa là em đã hiểu lầm anh ta, nhưng nếu anh ta không dám đi, cho dù đưa ra lý do gì thì cũng đều là ba hoa chích chòe cả thôi, chị đừng có tin."

"Vậy nhỡ đâu anh ta đi thì phải làm thế nào?"

"Vậy chị lén gửi tin nhắn cho em, em sẽ gọi điện thoại giải vây cho chị."

"Làm như vậy có được không..."

"Em cũng chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, thật ra em thấy là mặc dù nhìn Hàn Đông giống như không có triển vọng có thể làm nên việc gì lớn, nhưng còn đáng tin hơn Khưu Ngọc Bình nhiều."

...

Sau khi Hàn Đông rời khỏi bệnh viện về tới nhà họ Hạ chỉ thấy có mỗi bảo mẫu ở nhà.

Chú chó Samoyed đang nằm trên ghế sofa trong phòng khách, bởi vì không có chủ ở nhà mà không ngừng nhìn ra cửa, hình như nó đang đói bụng nên không ngừng phát ra tiếng ư ử.

Hàn Đông không còn tâm trạng để ý tới nó, anh ta về phòng ngủ của mình bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Việc ly hôn không phải một chốc một nhát là xong nhưng anh ta cũng không muốn ở lại nhà họ Hạ nữa, đối với anh ta mà nói thì nơi này không khác gì nhà tù.

Đồ đạc của anh ta cũng không có nhiều, mấy bộ quần áo, mấy chiếc huân chương, mấy viên đạn làm kỷ niệm và một vài món quà nhỏ mang ra từ trong bộ đội.

Chỉ một cái túi du lịch đã đựng được hết đồ của anh.

Thu dọn xong tất cả, anh ta đi ra mở cửa và gọi điện thoại cho Trịnh Văn Trác.

Hiển nhiên đối phương đã ngủ, giọng nói khàn khàn: "Anh Đông, thật bất ngờ."

Lúc đầu Hàn Đông muốn nhờ anh ta tìm chỗ ở giúp mình, nhưng lời đến miệng lại không thể thốt ra được.

Thật sự con mẹ nó khổ quá mà, ngoại trừ về nhà để ba anh ta thêm lo lắng ra thì anh ta không còn tìm được một chỗ nào để ở cả.

Cho dù là khách sạn rẻ tiền nhất thì anh ta cũng không đủ tiền.

Hàn Đông thuận miệng nói không có việc gì, sau đó cúp máy của Trịnh Văn Trác, xách túi du lịch đi xuống lầu dưới.

Cho dù có phải ngủ ở đầu đường thì anh ta cũng không muốn ở nhà họ Hạ thêm một phút nào nữa.

Chiếc bao cao su trong trí nhớ đã hoàn toàn xóa hết một tia hi vọng cuối cùng của Hàn Đông đối với cái nhà này.

Anh ta đi tới công viên một cách vô định.

Tìm cái ghế ngồi xuống, hai tay xoa mặt.

Anh ta đã từng tự tin một mình tay không xông vào rừng rậm có diện tích mấy trăm cây số, ăn uống ngủ ngoài trời cũng vẫn bình yên vô sự.

Bây giờ ở ngay trong thành phố phồn hoa này, ngay cả một chỗ nương thân cũng không có.

Anh ta bật cười tự giễu, dứt khoát nằm ở trên ghế dài thất thần nhìn bầu trời đầy sao, mặc cho thời gian trôi qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.