Xem ra lại đến lúc phải đến nhà họ Đỗ một chuyến nữa rồi.
Đỗ gia.
Sau lần ăn tối với Lâm Thần, Đỗ Như Long dường như trở thành một con người khác, và thái độ của ông ấy với Đỗ Thiếu Khanh cũng thay đổi.
Bên ngoài Đỗ gia.
Lâm Thần không có một chút chần chừ trong công việc, vừa nghĩ tới việc gì sẽ làm ngay, một lúc sau anh đến trước cửa nhà họ Đỗ, lần này bảo vệ thấy Lâm Thần không hề hống hách như lần trước, vừa nhìn thấy xe của Lâm Thần lái tới cổng, liền lập tức chào hỏi và giúp Lâm Thần mở cửa xe.
Sau khi trải qua những bài học của lần trước, nhân viên bảo vệ cũng trở nên rất biết nhìn mặt gửi lời, sau lần đó, lúc đầu Đỗ Như Long cũng không nói gì cả, nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra, sau khi Đỗ Như Long và Lâm Thần dùng bữa xong, ngày hôm sau Lâm Thần và những người khác đã rời đi thì Đỗ Như Long gọi bảo vệ tới, nổi điên cho bảo vệ một bài học, còn nói rằng chỉ có lần này thôi, nếu có lần khác thì coi như anh ta không cần công việc này nữa.
Kể từ đó, cho dù là xe của Lâm Thần hay là Đỗ gia có ai đến, thấy xe sắp vào, bảo vệ liền vội vàng chạy tới giúp mở cửa xe.
Lâm Thần liếc mắt nhìn bảo vệ, phát hiện anh ta không còn coi thường mình như lần trước, hẳn là Đỗ Như Long đã nói chuyện với anh ta. Lâm Thần không chút lề mề, bước về phía Đỗ gia, hôm nay anh đến chỉ có một mục đích duy nhất, đó là tìm Đỗ Thiếu Khanh hỏi xem chiếc hộp này là như nào.
Còn Đỗ Như Long vừa nghe thấy Lâm Thần đến, vội vàng chạy ra khỏi nhà, Đỗ Như Long nhìn thấy Lâm Thần mà thấy còn thân thiết hơn cả nhìn thấy con trai ruột của mình.
"Lâm Thần, hôm qua sao chưa say đã về, hôm nay phải uống tiếp, để tôi nói cho anh nghe, hôm qua là ngoài ý muốn, hôm nay tôi sẽ uống thắng anh cho mà xem."
"Anh Long, muốn uống thì đợi lần sau, lần này tôi đến là muốn tìm con trai anh Đỗ Thiếu Khanh có chút việc."
"Đỗ Thiếu Khanh sao? Lâm Thần, cậu có phải vẫn để bụng về thái độ của con trai tôi lần trước đấy chứ? Từ lần trước tôi đã nhìn cậu bằng một cách nhìn khác. Dù là trong thành tựu y học hay là ở trong lòng tôi đều rất khâm phục, sao giờ lại phải làm thay đổi cách nghĩ của tôi về cậu như vậy chứ?”
Vừa nghe như vậy, Lâm Thần liền vội giải thích.
"Không, không phải, anh Long, anh hiểu lầm rồi, Lâm Thần tôi làm gì phải là một kẻ thù dai như vậy, tôi lần này thật sự đến tìm cậu ấy vì chuyện khác."
Lâm Thần nói xong, thấy Đỗ Như Long dần buông lỏng cảnh giác mới thở phào nhẹ nhõm, ông già này cũng nhạy cảm quá, Đỗ Như Long kêu Lâm Thần chờ một chút. Ông ấy phái người đi tìm Đỗ Thiếu Khanh, chỉ một lúc sau Đỗ Thiếu Khanh bị Đỗ Như Long gọi đến, khi nhìn thấy Lâm Thần, lúc đầu Đỗ Thiếu Khanh có tức giận một chút, nhưng sau đó ánh mắt liền dịu lại.
Tuy Đỗ Thiếu Khanh thay đổi rất nhanh, chuyện này làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Lâm Thần, Lâm Thần vừa nhìn là thấy Đỗ Thiếu Khanh có sai sai, nhưng anh cũng không muốn nói ra trước mặt Đỗ Như Long, Sở dĩ thì quan hệ của hai cha con họ cũng không tốt lắm, Lâm Thần mà còn nói như vậy nữa anh ấy sẽ thành ra cái gì chứ. Thế là Lâm Thần đề nghị nói chuyện riêng tư với Đỗ Thiếu Khanh, không muốn người khác nghe thấy, Đỗ Như Long liền tìm một căn phòng bí mật cho hai người họ nói chuyện.
"Nói đi, ai đã đưa cho cậu cái này vậy?”
Khi đến mật thất, Lâm Thần không vòng vo gì nhiều mà hỏi thẳng luôn.
"Cái gì chứ?”
Nghe vậy Đỗ Thiếu Khanh giả bộ ngơ ngác, dù cho Lâm Thần có tốt tính như thế nào đi chăng nữa thì cũng có chút tức giận chứ.
"Cái hộp mà cậu đưa cho tôi là ai đã đưa cho cậu vậy?"
Đến bây giờ mà Đỗ Thiếu Khanh vẫn một mực khăng khăng rằng mình khó khăn lắm mới tìm được chiếc hộp. Lâm Thần nghĩ thầm, cậu thật sự coi tôi là đồ ngốc sao? Đừng có nói là ở cả tỉnh Kim Xuyên này, cho dù là ở cả Kyoto, có mấy người có thể tìm ra được chiếc hộp này chứ? Mặc dù là người nhà họ Lý ở rải rác khắp Kyoto, nhưng những nhà đó chẳng qua chỉ là bà con dòng bên của dòng hay là một số người khác họ thôi, có rất ít người thực sự có thể làm được, giống như ở đây, Lâm Thần xem như là thành viên cốt cán của nhà họ Lý.
"Đỗ Thiếu Khanh, Tôi nói với cậu như vậy, cậu cũng biết rằng quan hệ của tôi và cha cậu hiện tại rất tốt, thậm chí còn tốt hơn cả mối quan hệ của cha cậu với cậu - đứa con trai mà ông ấy đã nuôi nấng hơn 20 năm qua. Cậu nói xem, nếu tôi nói vài câu trước mặt ông ấy vì cậu thì sao nhỉ? "
Đỗ Thiếu Khanh nghe tới đây thì, phòng tuyến trong lòng cũng có chút sụp đổ, tuy rằng trước đây từng nói không sợ chết, chỉ cần có thể gϊếŧ chết Lâm Thần thì sẽ không thành vấn đề, nhưng bây giờ Lâm Thần đã phát hiện ra thứ này, nhất định sẽ không dùng tới nữa, vả lại mối quan hệ hiện tại của Lâm Thần với Đỗ Như Long thì giống như Lâm Thần đã nói, tốt hơn cả quan hệ của chính anh ta với Đỗ Như Long.
Nếu Lâm Thần nói gì về mình trước mặt Đỗ Như Long, vậy thì Lâm Thần vẫn chưa chết, đã tự tính toán sẽ đi trước anh ta một bước, Đỗ Thiếu Khanh tuy không can tâm, nhưng cũng đành bất lực. Mọi thứ anh có bây giờ đều do Đỗ Như Long cho, nếu Đỗ Như Long cắt đứt nguồn sống của anh ta, vậy thì giờ anh ta chẳng là gì cả, anh ta còn lạ gì cái hội bạn mà anh ta hay chơi cùng nữa chứ.
Chẳng qua tất cả đều là nhìn vào thế lực của gia đình anh ta, một khi Đỗ Như Long cắt đứt với anh ta, anh ta sẽ chẳng là gì cả, anh ta không có tự tin mà làm lại từ đầu như Lâm Thần, bản thân không có sự kiên trì, lại càng không có cái bản lĩnh đó. Đây cũng là lý do tại sao Đỗ Thiếu Khanh ngày càng ghét chính mình.
"Được rồi, tôi nói."
Đỗ Thiếu Khanh nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhìn bộ dạng của Đỗ Thiếu Khanh bây giờ, thật ra Lâm Thần cũng không muốn làm như vậy đâu, làm như vậy anh luôn có cảm giác mình như một kẻ xấu xa, nhưng do hoàn cảnh bắt buộc, nếu không làm như vậy, thì bất luận thế nào Đỗ Thiếu Khanh cũng không mở miệng đâu.
Đỗ Thiếu Khanh nhìn Lâm Thần kể cho anh nghe đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó, sự oán hận của anh ta đối với Lâm Thần cũng đã bớt bớt. Dù nói như vậy, nhưng Lâm Thần vẫn có hiểu anh ta phần nào nên là không tiếp tục nói, chỉ truy hỏi người đàn ông đó trông như thế nào thôi, muốn chừa cho anh ta đường lui.
Đỗ Thiếu Khanh nói ra dáng vẻ của người đàn ông đó, nhưng Lâm Thần lại thấy bối rối mơ hồ, bởi vì trong ấn tượng của anh hình như trước giờ chưa từng có người này.
"Xem ra phải tranh thủ tới Kyoto một chuyến rồi, lại đi tìm Trần Đức Trung, lão già đó nên biết điều một chút đi chứ."
Lâm Thần nghĩ.
"Tính toong."
Khi Lâm Thần đang ngồi thiền, điện thoại đột nhiên đổ chuông, là điện thoại của Giang Ngưng gọi đến, nói rằng thuốc Sơ Kinh đan của bệnh viện Ngưng Thần đột nhiên không thể bán được, hơn nữa một số công ty hợp tác trước đây đều ngừng hợp tác, còn nói rằng cổ phiếu của tập đoàn Ngưng Thần đang rớt giá, bảo Lâm Thần lập tức quay về coi sao.
Sau khi Lâm Thần nghe vậy, trong lòng cũng không có nhiều xáo trộn, anh đã sớm biết ngày này sẽ đến, bởi vì tập đoàn Ngưng Thần phát triển quá nhanh, mấy bệnh viện cũ trong tỉnh phủ chắc chắn sẽ không chấp nhận, nhưng những việc này sớm không đến muộn không đến, lại cứ đến cùng một lúc, khiến Lâm Thần thực sự rất đau đầu.