Chủ tịch tập đoàn Hoa Phi - Nhậm Hoa Phi, gửi tặng một cặp vòng tay bằng vàng hình rồng phượng.
Ông chủ của tập đoàn Vương Thị, gửi tặng một cái đĩa ngọc có chạm khắc hình con rồng.
Giám đốc điều hành công nghệ tập đoàn Thiên Hồng, gửi tặng một bình ngọc bích màu tím.
...
Sự có mặt của mọi người đến tham dự mừng thọ lão gia thật sự là làm cho nhà họ Giang chúng tôi thêm tỏa sáng, lộng lẫy.
Nhà họ Giang ngày nay không giống với vẻ yên tĩnh hàng ngày, hôm nay ông chủ Giang tổ chức mừng thọ, mời các gia tộc lớn nhỏ ở Sùng Châu tới, thậm chí trong đó còn có một số gia tộc hạng nhất. Ông chủ Giang là một người rất tham vọng, ông không cam lòng khi đến nay gia tộc họ Giang vẫn xếp hạng hai, vừa hay nhân dịp đại thọ của mình, ông chủ Giang đã mời rất nhiều gia tộc có tiếng ở Sùng Châu, muốn làm quen với các gia tộc xếp hạng nhất, giao lưu trò chuyện với những người thuộc các gia đình hạng nhất này, nói không chừng nhà họ Giang nhanh chóng cũng trở thành gia tộc hạng nhất.
Lâm Thần sáng sớm đã bị Giang Ngưng gọi dậy, Lâm Thần tối hôm qua ngủ muộn nên thức dậy hai mắt lờ đờ, Giang Ngưng thấy vậy bất lực lắc đầu, xem ra vẫn là để cô tự lái xe.
Lâm Thần bị Giang Ngưng nhét vào trong xe, sau đó Giang Ngưng lái xe về Sùng Châu.
Lâm Thần, anh nói xem nếu như về nhà lại có người chế giễu anh nữa thì làm sao?
Nhưng trả lời Giang Ngưng lại là một tràng tiếng ngáy.
Giang Ngưng nhìn Lâm Thần đang ngủ say, trong lòng thầm nghĩ, không ngờ người đàn ông hàng ngày vì mình mà chống lại mọi thứ, lúc ngủ thϊếp đi lại đáng yêu đến vậy. Giang Ngưng bất giác bật cười.
"Nghĩ gì vậy chứ? Giang Ngưng. Mày làm sao vậy, mày không còn là mày nữa rồi.”
Giang Ngưng trong lòng tự mắng mình, nhưng sau đó cô bất giác muốn nhìn ngắm Lâm Thần nhiều hơn, bản thân cũng không biết tại sao mình lại như vậy, y như điên rồ vậy, biết xe sắp đâm vào một gốc cây, Giang Ngưng vội phanh xe mới bình tĩnh lại, sau đó tập trung lái tiếp.
Xe nhanh chóng lái vào địa phận của Sùng Châu, vừa vào đến Sùng Châu liền dừng lại trước một pháo, âm thanh lớn đến mức ngay cả Lâm Thần say giấc cũng bị đánh thức.
“Đến nơi rồi hả?”
Lâm Thần ngồi dậy, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, Sùng Châu quen thuộc, Lâm Thần trở lại rồi.
Sau khi bước ra thế giới bên ngoài, giờ trở lại Sùng Châu, anh thấy Sùng Châu đã khác xưa rồi, ít nhất từ trong ánh mắt hiện tại của anh ấy thì Sùng Châu rất đúng mực, không kiêu ngạo. Đây là thái độ hiện tại của Lâm Thần.
"Sùng Châu, ta đã trở về rồi đây."
“Giang lão gia lần này làm hoành tráng ha.”
Lâm Thần vừa nói vừa nhìn Giang Ngưng, Giang Ngưng bảo chưa từng thấy bố tổ chức lớn như vậy bao giờ, những lễ sinh nhật trước đây đều tổ chức trong gia đình là chính. Lần này lại có nhiều người như vậy.
"Giang lão gia đúng là tham vọng lớn mà."
Xe đã về tới nhà họ Giang, Lâm Thần và Giang Ngưng từ trên xe bước xuống, người đầu tiên nhìn thấy họ là Giang Thiên,
em trai của Giang Ngưng đang tiếp đón khách, vừa thấy Lâm Thần, anh ta vội vàng chạy vào nhà tìm Vương Mai.
Một lúc sau, Vương Mai đang tiếp đón những vị khách khác trong nhà, vừa nghe thấy Giang Ngưng trở về bỏ dở việc đang làm, chạy ra đón Giang Ngưng và Lâm Thần, nhưng vừa nhìn thấy Lâm Thần, sắc mặt có chút khó coi.
Giang Ngưng thấy vậy liền muốn kể cho Vương Mai những việc Lâm Thần đã làm được ở tỉnh, nhưng chưa kịp mở miệng, thì Lâm Thần liền nháy mắt với Giang Ngưng, ra hiệu rằng không cần kể ra.
Anh quay lại lần này chủ yếu muốn xem thái độ của nhà họ Giang đối với anh như thế nào, hiện tại thái độ của Vương Mai đối với anh đang từ từ thay đổi.
"Người tới chính là khách, đã tới rồi thì mau vào trong đi. Thiên nhi hãy tiếp đón chị con cho tốt, bên kia còn có việc, mẹ đi trước đây.
Nói xong, chưa kịp đợi Giang Ngưng đáp lại, liền rời đi.
Lâm Thần nhìn vào bên trong phòng, lần này Giang lão gia đã tiêu rất nhiều tiền, mặc dù Lâm Thần không biết giá cả của khách sạn này, nhưng nhìn vào cách trang trí bày biện đều cho thấy sự cao quý của khách sạn.
“Đã tới rồi thì vào trong đi.”
Giang Ngưng và Lâm Thần đến một căn phòng dưới sự chỉ dẫn của Giang Thiên, căn phòng này được đặc biệt chuẩn bị cho người nhà họ Giang, đại thọ hôm nay, dù ở gần hay xa Giang gia, nhưng chỉ cần là người nhà họ Giang có thể ngồi trong phòng này. Thứ nhất, ông Giang muốn thúc đẩy mối quan hệ giữa các gia đình nhỏ, đồng thời ông cũng muốn những gia đình đang phát triển mạnh đó sẽ dìu dắt những gia đình phát triển bình thường cùng nhau phát triển, tạo nên tác dụng thúc đẩy, nếu mỗi gia đình nhỏ trong gia tộc họ Giang đều phát triển tốt, thì cả nhà họ Giang chắc chắn sẽ phát triển đi lên.
Lâm Thần bước vào phòng, hoàn toàn không nhận ra được ai, anh ở nhà họ Giang 3 năm nhưng chưa từng gặp những người này, nghĩ lại cũng phải, cũng chỉ khi gia tộc tụ họp hoặc là tổ chức sinh nhật thì người trong gia tộc mới tụ họp lại, còn ngày thường, ai cũng bận rộn, cũng không có cơ hội gặp nhau.
"Ô, đây không phải là Giang Ngưng sao?"
Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng. Lâm Thần tìm kiếm người vừa nói với giọng chua ngoa đó, người nói mặc đồ lộng lẫy, trang điểm đậm nhưng nói chuyện thì chua ngoa cay nghiệt. Lâm Thân nhớ ra Giang Ngưng đã từng kể về người này, người này hình như là thím của Giang Ngưng, là thím cả Giang Ngưng.
Nhưng khi nhìn thấy Lâm Thần ở bên cạnh, liền lườn mấy cái, ánh mắt kinh bỉ nhìn anh, cảnh tượng này không chỉ có Lâm Thần, mà cả Giang Ngưng cũng nhìn thấy rõ ràng, lúc này cô mới hiểu ra, hóa ra mình đã đối xử với Lâm Thần như vậy, đến cái ánh mắt vừa rồi bản thân còn chịu đựng không nổi, nhưng mà Lâm Thần đã phải chịu đựng suốt ba năm qua.
"Chị dâu, Lâm Thần anh ấy..."
Giang Ngưng vốn dĩ muốn nói với chị dâu về những gì Lâm Thần đã làm ở phủ tỉnh, nhưng Lâm Thần đã nhắc cô và ra hiệu không cần phải nói. Giang Ngưng liền không nói nữa.
Trong lòng Lâm Thần biết rõ, Sùng Châu trong mắt của phủ tỉnh giống như Kim Xuyên trong mắt thành phố Kyoto vậy. Bọn họ chẳng qua đều là ếch ngồi đáy giếng, có nói bao nhiêu cũng sẽ không hiểu, hơn nữa Lâm Thần trong mắt bọn họ chẳng qua là rác rưởi, nói nhiều chi bằng làm cho bọn họ kinh sợ, cho dù bọn họ phục hay không phục, nhưng ít nhất là có thể khiến họ ngậm miệng lại.
"Chào chị dâu."
Lâm Thần kính trọng gọi.
"Giang Ngưng, có nghe thấy không? Lâm Thần làm sao vậy? Đổi đời sao?Lâm Thần vẫn là tên rác rưởi. Rác rưởi thì có thể làm gì chứ? Tôi nói với cậu, Lâm Thần, cậu nhớ lấy, cả đời cậu số đã làm rác rưởi, mà rác rưởi có đổi đời thì vẫn là rác rưởi "
"Hừ, Giang Ngưng, chị thấy em nên nhanh chóng tìm một người tốt khác mà kết hôn đi. Đi theo tên phế vật rác rưởi này, lãng phí cả đời đấy."
"Phù."
Chị dâu vừa nói vừa cắn hạt dưa, chị dâu cố ý nhổ vỏ hạt dưa lên đất ra hiệu Lâm Thần đến dọn dẹp, Giang Ngưng tỏ ý muốn kéo Lâm Thần lại, nhưng lại không giữ được anh. Lâm Thần từ từ cúi xuống dọn sạch vỏ hạt dưa.