Nếu không phải chính Lâm Thần tự nói ra, tên thanh niên chắc là không dám tin đây lại là cái tên con rể rác rưởi ở cái Sùng Châu này. Cái người độc ác xấu xa đang đứng trước mặt nhìn còn trẻ hơn mình hóa ra là Lâm Thần. Nếu không phải là tận mắt thấy thì có bị đánh chết hắn cũng không tin điều này.
Trước sự ép buộc và dụ dỗ của Lâm Thần, nam thanh niên này cũng đã thành thật thú nhận rằng mình bị Giang Mãnh ép, đồng thời nói với Lâm Thần rằng nhất định không được nói với Giang Mãnh rằng hắn đã khai ra anh ta, vừa nói nước mắt anh ta trào ra, nói rằng bản thân trên còn có cha mẹ già dưới còn có con thơ, Giang Mãnh là kẻ lòng dạ độc ác, dù là chuyện nhỏ nhặt thôi thì hắn cũng trả thù cho bằng được, nếu hắn biết mình là người khai ra bí mật của hắn thì chết là cái chắc.
Sau khi nghe vậy, Lâm Thần nói với người thanh niên một câu.
"Tác dụng của kim độc sẽ tự động biến mất sau một giờ."
Sau đó, không quan tâm đến biểu hiện của tên thanh niên, trực tiếp rời đi.
"Sao rồi?"
Thấy Lâm Thần bước ra, Giang Ngưng vội hỏi kết quả.
"Tra ra rồi, là Giang Mãnh và bác cả đã làm."
"Từ Thái, việc của ông đến đây là xong rồi. Còn lại là việc của nhà họ Giang. Dù sao thì cái xấu trong nhà cũng không thể truyền ra ngoài được."
Từ Thái nhẹ gật đầu ra hiệu đã biết, Giang Ngưng thấy cảnh này, càng thêm tò mò về thân phận của Lâm Thần, đây là ai? Đây là Từ Thái, chỗ dựa của nhà họ Giang. Ngay từ đầu Lâm Thần đã tìm tới người ta giúp đỡ, sau này lại kiếm người ta, nhưng mà từ đầu tới cuối Lâm Thần không nói một lời cảm ơn nào, như thể đó là điều hiển nhiên vậy. Còn về phía Từ Thái, cũng không hề tỏ ra một chút khó chịu nào, ngược lại còn rất tôn trọng Lâm Thần, như thể tất cả những điều này đều là việc bản thân nên làm vậy.
Nhưng Giang Ngưng chưa bao giờ hỏi cả, vừa lúc Lâm Thần đi vào thẩm vấn tên thanh niên, Giang Ngưng bắt đầu hỏi Từ Thái và Lâm Thần có quan hệ gì, Giang Ngưng đã dùng mọi cách để công kích, nhưng Từ Thái luôn khẳng định rằng ông và Lâm Thần chỉ là bạn bè quen biết, những lời vừa nói ra đến bản thân Từ Thái còn chả tin, lừa nhau à, Bạn bè vậy sao trên mặt ông ta hiện ra thái độ tôn trọng vậy.
“Vậy không còn chuyện gì nữa, chúng tôi về trước đây. Đêm nay làm phiền ông rồi, à còn nữa, trên người tên nhóc đó có kim độc của tôi. Sau khoảng một tiếng nữa ông thả hắn đi là được rồi, hắn cũng là bị người khác ép thôi, đừng làm khó hắn nữa.”
"Còn lại không có chuyện gì, chúng tôi về trước đây."
Nói xong, Lâm Thần kéo theo Giang Ngưng còn chưa kịp phản ứng gì, xoay người rời đi.
"Chuyện này là sao? Những gì xảy ra hôm nay đều khiến em mơ hồ.”
"Chuyện gì, thế nào chứ? Không phải nói rồi sao, gây ra mọi chuyện đều là bác cả của em, có vấn đề gì sao?"
"Lâm Thần, đừng đánh trống lảng. Anh biết em đang nói gì mà. Nếu anh đã không nói, vậy thì em cũng nói rõ luôn. Mối quan hệ giữa anh và Từ Thái là sao? Từ bữa tiệc hôm nay, em đã phát hiện có điều gì đó không đúng. Người bạn này hơi tốt quá đấy, cứ gọi là có mặt liền. "
"Việc đó, anh có thể không nói không?"
Sau khi vừa nói ra những lời vừa rồi, Giang Ngưng nhận ra rằng những gì mình vừa nói có hơi nặng nề, đúng vậy, bản thân quan tâm anh nhiều thế làm gì chứ, trước đây Giang Ngưng cũng không ít lười chế nhạo Lâm Thần, tại sao bây giờ Lâm Thần bắt đầu có chút năng lực, bản thân lại thể hiện ra vẻ quan tâm thân thiết với người ta vậy chứ, coi bộ có xem được không chứ.
"Giang Ngưng, cô hèn quá mà."
Giang Ngưng trong lòng không ngừng tự mắng bản thân.
"Cái đó, anh không có ý đó. Hiện tại có một số chuyện không tiện nói với em, em đừng suy nghĩ nhiều."
Lâm Thần nhấn mạnh rằng anh ấy không nói với Giang Ngưng vì anh ấy không muốn người phụ nữ của mình có quá nhiều nghi ngờ, và anh ấy cũng không muốn cãi nhau vì chuyện vặt vãnh này. Vì bây giờ bản thân không thể cho đối phương điều tốt nhất, nên cố gắng hết sức để dành những điều tốt nhất của mình cho đối phương, để đối phương không phải rơi nước mắt nhiều nữa. Lâm Thần không thể chịu được khi nhìn thấy phụ nữ khóc trước mặt mình, đặc biệt là người phụ nữ của anh. Lâm Thần đôi khi lại có những việc khó hiểu như vậy.
Một số người rõ ràng là rất yêu bạn gái của họ ngay từ đầu, và khi theo đuổi cô ấy, họ đã dùng hết sức của mình và nhiều chiến lược khác nhau, chỉ để tạo bất ngờ cho đối phương hoặc để làm đối phương cảm động. Nhưng khi thực sự theo đuổi được cô ấy, người đàn ông này lại không yêu cô gái này nhiều như thế, có lẽ đây chính là việc đáng chết vì có được mà không trân trọng.
Lần này tốc độ lái xe của Lâm Thần rất chậm, vốn dĩ anh ta muốn nói gì đó với Giang Ngưng trên xe để tăng thêm tình cảm giữa hai người, nhưng bây giờ Lâm Thần lại phát hiện bầu không khí khó xử ngượng ngùng đấy lại nổi lên, không biết phải nói gì với Giang Ngưng, lẽ nào phải nói ra thân thế của mình? Với thân phận hiện tại của anh, nếu mà nói cho Giang Ngưng biết, vậy bạn có muốn nói về kinh nghiệm sống của mình không? Với thân phận hiện tại, nói cho Giang Ngưng biết thân phận của anh, không đơn thuần là làm hại cô.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Thần phát hiện hình như mình càng ngày càng thích Giang Ngưng, có lẽ là vì muốn bảo vệ của một người đàn ông, Lâm Thần phát hiện anh càng thích cô, lại càng sợ mất cô. Điều anh sợ nhất là một ngày đối phương đột nhiên biến mất khỏi cuộc sống mình, bản thân nên làm gì đây? Lâm Thần trước giờ chưa từng nghĩ tới những chuyện này, chủ yếu anh không dám nghĩ tới. Cú sốc mà hồi nhỏ nhà họ Lâm đem lại cho anh đã để lại trong tim anh một bóng đen không thể xóa nhòa.
Thời gian qua Lâm Thần cứ nghĩ, dù thế nào đi nữa, bất luận là lúc nào, cũng không thể để Giang Ngưng tham gia vào chuyện của mình, thật ra, đã có lúc khi anh cảm thấy ở Sùng Châu cũng rất tốt. Dựa vào quyền lực của chính mình, ở Sùng Châu làm bá chủ. Mặc dù Sùng Châu chỉ là một thành phố nhỏ không đáng để mắt tới, nhưng mà chim sẻ tuy nhỏ, nhưng cũng là một miếng thịt. Mỗi khi nghĩ đến điều này, Lâm Thần sẽ tự tát mặt mình để khiến bản thân tỉnh táo và của mục đích của mình là trả thù nhà họ Lâm, khó có thể giữ được vảy vàng trong bể.
Có những lúc lắng lại, Lâm Thần nhìn lên bầu trời thầm nghĩ, có lẽ mình sinh ra là để báo thù cho nhà họ Lâm, có thể đây là sứ mệnh của mình, hoặc thậm chí là vận mệnh của chính mình, và nhiệm vụ này khiến anh không dám động lòng với bất kỳ ai, không dám yêu ai, bởi vì sợ mất đi một người mà mình vô cùng yêu thương, một ngày nào đó đột nhiên âm thầm biến mất, bốc hơi khỏi nhân gian, Lâm Thần không dám nghĩ rằng mình sẽ như thế nào lúc đó, cho nên chuyện này cũng khiến cho Lâm Thần luôn đơn độc một mình, nhưng may mà gặp được Giang Ngưng, một người phụ nữ mà anh ấy cho rằng phải bảo vệ hết đời này.
Lâm Thần quay đầu nhìn Giang Ngưng đang ngồi phía sau, phát hiện đối phương cũng đang ngây ngô nhìn mình.
"Sao thế? Lâm Thần, anh bảo em đừng hỏi em có thể một câu cũng không nói."
Lâm Thần nhìn vẻ mặt vô tội của Giang Ngưng, nói ra cái câu mà anh trước giờ luôn muốn nói nhưng lại không dám nói.
"Giang Ngưng, anh yêu em."