Đến giờ, chuyện ở Trùng Châu đã xong, Lâm Thần thấy Giang Ngưng vừa mới lên nắm quyền, muốn để cô ấy thích ứng một thời gian, dù sao rèn sắt vẫn cần cô đích thân rèn, nếu Giang Ngưng không có năng lực thực sự, cho dù là có Từ Thái, có Lâm Thần đi nữa thì cũng vô ích thôi.
Sau khi Lâm Thần chào Giang Ngưng, liền một mình trở về Kim Xuyên, lần này không có Giang Ngưng ở bên cạnh, Lâm Thần không cần kiềm chế, cũng không phải cố ý che giấu cái gì, một mình anh càng thoải mái hoàn thành công việc riêng của mình, và điều anh hi vọng là lúc mà Giang Ngưng đến Kim Xuyên một lần nữa, anh hy vọng mình có cần phải nhờ cậy bất kỳ ai, tự anh có thể tìm một nơi thuộc về mình ở tỉnh Kim Xuyên này.
“Lâm Thần, đợi anh, đợi đến lúc em đến Kim Xuyên lần nữa, anh nhất định làm cho em nhìn anh bằng con mắt khác.”
Sau khi đến Kim Xuyên, trước tiên là đến thăm hỏi các vị tài phiệt mà lời nói đủ trọng lượng ở Kim Xuyên, tạo mối quan hệ tốt trước mới từng bước tiến hành kế hoạch, sau đó Lâm Thần lại tìm đến Đỗ Như Long, rồi Lâm Thần bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình. Trước tiên Lâm Thần đến một ngôi làng nhỏ gần Kim Xuyên, Lâm Thần nhận thấy chất lượng rau quả ở địa phương rất cao nhưng lại khổ vì không có thị trường.
Lâm Thần suy nghĩ một chút, đây chả phải là thị trường tiêu thụ sao? Anh ấy có đủ nguồn lực để giúp những người trồng dưa trồng rau này bán, và họ có trong tay những loại rau quả chất lượng cao như vậy, nên Lâm Thần đã bàn bạc với họ. Cuối cùng người ta đã xác định rằng mỗi khối lượng bán hàng sẽ được phân bổ theo nguyên tắc ba bảy, Lâm Thần đồng ý.
Lâm Thần đã dựa vào phương pháp này để tìm một số nông dân trồng hoa quả và trồng rau, không ngờ qua nhiều lần thử nghiệm. Một số nông dân trồng rau thậm chí còn đưa ra nguyên tắc bốn sáu, nói rằng họ rất biết ơn Lâm Thần đã cho họ con đường tiêu thụ hàng hóa. Lâm Thần đương nhiên vui vẻ nhận lấy.
Sau khi Lâm Thần mở ra con đường làm giàu, một lượng nhà cung cấp ổn định đến cung cấp cho Lâm Thần, anh không ngờ rằng thị trường quá rộng nên anh lại hơi bận rộn.
Lâm Thần đã tìm Đỗ Như Long và muốn nhờ ông ấy tìm một số điểm tiêu thụ khác cho mình. Ông ấy hứa cho anh ba điểm. Đỗ Như Long thấy lần đầu tiên Lâm Thần tìm mình giúp đỡ cũng vui vẻ đồng ý giúp. Nhưng khi sản lượng càng ngày càng tăng Lâm Thần thấy rằng dựa vào bản thân và Đỗ Như Long hoàn toàn không thể giải quyết được vấn đề cơ bản, hơn nữa dựa vào Đỗ Như Long trong thời gian ngắn thì có thể, nhưng đây không phải là giải pháp lâu dài, anh vẫn phải nghĩ ra các phương pháp khác.
“Lâm Thần, sao lại nghĩ tới việc kinh doanh dưa rau hoa quả này, cậu không phải là làm thuốc sao?”
Đỗ Như Long hỏi.
"Cái này, tôi muốn tự mình xây dựng một tập đoàn lớn hơn. Tôi muốn xem những ngôi làng xung quanh có thể cung cấp đủ cho tôi dưa và trái cây không, nhưng bây giờ có vẻ như một số thu không được."
"Tại sao cậu không tìm công ty hậu cần nào đó, cậu không thể chỉ làm ở Kim Xuyên, mà còn có thể tìm được một công ty hậu cần lớn hơn, và các thành phố xung quanh cũng có thể lo liệu được. "
Lâm Thần vỗ tay, đúng vậy, tại sao không tìm công ty hậu cần nhỉ, chuỗi công nghiệp có thể được phát triển lớn hơn nữa.
Lâm Thần làm việc không chút do dự, anh ấy đã ngay lập tức liên hệ với công ty hậu cần để bán buôn số lượng lớn trái cây và rau quả này cho một số thành phố vừa và nhỏ xung quanh. Do đó, các nơi tiêu thụ của Lâm Thần đã rộng hơn và lợi nhuận tiếp tục vào tay Lâm Thần.
Bệnh viện Ngưng Thần
Lâm Thần ngồi trên ghế sô pha da, nhìn doanh số bán rau quả trong điện thoại di động tăng lên từng chút, trong lòng cảm thấy cảm giác thỏa mãn khó nói, không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy. Việc ở Kim Xuyên đang được thực hiện từng bước một. Anh nghĩ kĩ sau khi có chỗ đứng ở Kim Xuyên sẽ không phát triển xa nữa. Sau khi đạt tới vị trí như những lão tài phiệt ở Kim Xuyên rồi thì lại phát triển xa hơn, tiếp tục phát triển nhanh chóng, Lâm Thần vẫn thích sự ổn định.
"Két"
Lâm Thần đang ngồi trong văn phòng, trầm trồ khen ngợi sản phẩm của mình thì đột nhiên có người đẩy cửa văn phòng ra, Lâm Thần muốn nói rằng đi vào sao không gõ cửa. Nhưng lại phát hiện ra rằng người đến rất gấp gáp hoảng loạn. Sau khi nhìn thấy Lâm Thần liền chạy qua chỗ anh.
"Bác sĩ Lâm, không xong rồi. Bên ngoài có rất nhiều phóng viên. Anh đi xem sao."
Lâm Thần nghe vậy, anh ta đột nhiên đứng dậy, chạy ra ngoài nghĩ rằng mình mình không làm gì xấu sao phóng viên lại tìm tới chứ.
Sau khi Lâm Thần chạy ra ngoài, anh thấy các phóng viên bên ngoài đang xông vào. Các nhân viên an ninh không thể ngăn lại nữa..
“Để chúng tôi vào, chúng tôi muốn gặp bác sĩ Lâm Thần, chúng tôi muốn gặp bác sĩ Lâm Thần.”
Lâm Thần sau khi nhìn thấy chuyện này liền chạy tới.
“ Bác sĩ Lâm đến rồi.”
Không biết là ai kêu lên, sau đó đám phóng viên xông qua dàn an ninh lao về phía Lâm Thần, Lâm Thần nhìn cảnh này, trong lòng có chút choáng ngợp.
“Bác sĩ Lâm, anh có thể cho chúng tôi sao anh lại có thể phát triển nhanh chóng vậy?”
"Bác sĩ Lâm, anh cho chúng tôi biết bí quyết để làm giàu không?"
“Bác sĩ Lâm, bác sĩ Lâm.”
…
“ Được, tôi sẽ lần lượt trả lời tất cả các câu hỏi của các bạn, nhưng mà các bạn có thể lùi mic ra phía sau không, tôi sắp không thở nổi rồi. "
Lâm Thần thở dài một tiếng khi nghe có người phỏng vấn bí quyết làm giàu của anh, nhưng nghĩ lại thì anh không còn gì để nói, thật khó để nói rằng mình là người may mắn, đánh đâu thắng đấy. Như vậy thì không phù hợp với thực tế, và Lâm Thần cũng đã nhìn ra thủ đoạn của phóng viên này. Anh ta có thể nói trắng thành đen, chết thành sống. Nói không chừng một khi không cẩn thận nói sai gì đó, những phóng viên này sẽ cắt ghép chỉnh sửa lại, Lâm Thân hiện tại không có tiếng tăm nhiều như vậy, không đến mức là thân bại danh liệt nhưng ít nhất là công việc trước mặt của anh sẽ bị hủy hoại.
Trong lòng bàn tay Lâm Thần lúc này đầy mồ hôi, bản thân đang úp mở quanh co cũng không biết mình đang nói cái gì, vì sợ mình không cẩn thận, nếu nói sai gì đó có thể rơi xuống vực sâu, bởi vì đây không phải là một chương trình phát sóng trực tiếp. Sau khi phỏng vấn kết thúc, việc chỉnh sửa hậu kỳ là cần thiết, và nếu một họ biên tập cắt nối những câu quan trọng mà Lâm Thần nói với những câu chả liên liên quan gì, vậy thì Lâm Thần tìm ai khóc đây, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
"Có lẽ là do vận may của tôi tốt. Từ đầu tôi chỉ muốn thử thôi, không ngờ rằng doanh số lại cao đến vậy."
"Nhưng mọi người không được bắt chước tôi. Như người ta vẫn hay nói, may mắn cũng là một phần của sức mạnh của bạn. Bạn phải có thực lực nhất định thì mới có thể đánh một trận, vì vậy mọi người ngồi trước đang ngồi trước tivi hãy làm việc chăm chỉ. "
Sau khi chắc chắn rằng mình không nói gì sai, Lâm Thần mới thở phào nhẹ nhõm, loại cảm giác đáng sợ này Lâm Thần chưa từng trải qua trong làm ăn kinh doanh, nhưng không còn cách nào khác, bây giờ Internet quá phát triển, nếu mà nói nhiều ắt sẽ có lỗi.