Ở trong hộp đêm Cảnh Khải đang tận hưởng sự phục vụ của các cô gái rót rượu, còn chưa kịp "ân ái" với các mỹ nữ xung quanh thì hắn nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.
"Cô, đi ra ngoài xem sao."
Cảnh Khải sốt ruột dặn dò: "Đang lúc cao hứng mà, để xem ai dám làm ta mất hứng vậy chứ!”
"Em biết rồi ạ, ngài cứ ở đây tận hưởng, Em ra ngoài xem sao!"
Khi cô tiếp rượu mở cửa ra, một vết máu bắn trên mặt cô ta.
Giọt máu ấm chảy trên mặt cô tạo thành một sự tương phản rõ rệt với lớp trang điểm tinh tế.
"Tôi không muốn gϊếŧ những người vô tội."
Bạch Cốt rút chiếc khăn lụa trên cổ mỹ nữ, lau con dao trên tay rồi ném đi nói: "Bây giờ đi còn kịp đấy!"
Khi nghe đến đây, cô tiếp rượu liền la hét và bỏ chạy.
Lúc này, hành lang bên ngoài cửa hộp đêm đã đầy xác chết.
“Cậu…cậu chưa chết sao?"
Khi Cảnh Khải nhìn thấy Bạch Cốt toàn thân dính đầy máu xuất hiện trước mặt, hắn liền điếng người ra.
Tin tức của giới sát thủ lẽ nào sai sao?
Nhưng rất nhanh những ý nghĩ này đã gạt bỏ khỏi đầu hắn.
Một ý nghĩ khác nảy ra trong đầu hắn.
Cảnh Khải chỉ vào Bạch Cốt và nghi ngờ nói: "Cậu và tên Lâm Thần đã gạt tôi!”
Bạch Cốt không đáp lại lời hắn ta, mà chỉ hờ hững liếc nhìn những người xung quanh rồi nói: "Hôm nay, ta chỉ gϊếŧ Cảnh Khải, những người còn lại có thể rơi đi. Nhưng nếu các người nhất định muốn chết, đừng có trách tôi hạ thủ nhẫn tâm.”
Ngay khi nghe vậy, các mỹ nữ và nhân viên phục vụ vây quanh Cảnh Khải đều rời đi ngay lập tức.
Khi nhìn thấy xác chết ngoài cửa, tất cả đều bịt miệng vì sợ hãi nếu la hét sẽ làm Bạch Cốt tức giận rồi gϊếŧ luôn mình.
Sau khi bọn họ rời đi hết, Bạch Cốt từ từ đóng cửa hộp đêm lại.
Sau đó, nhìn về phía Cảnh Khải, chậm rãi nói: "Đời Bạch Cốt tôi ghét nhất là hai việc. Thứ nhất là không giữ lời hứa, thứ hai là uy hϊếp tôi, hơn nữa, còn đưa em gái người tôi yêu thương nhất ra để uy hϊếp tôi."
Cảnh Khải nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của Bạch Cốt lúc này, lập tức hiểu được hắn sắp phải đối mặt với chuyện gì.
"Cậu, cậu thả tôi ra, tôi sẽ cho cậu số tiền gấp đôi."
Cảnh Khải nhìn Bạch Cốt đang dần tiến sát về phía mình, khuôn mặt của hắn ta đột nhiên tái nhợt vì sợ hãi.
“Anh tưởng anh còn cơ hội sao.”
Ngay khi Bạch Cốt chuẩn bị vung dao trên tay, cánh cửa hộp đem phía sau bị mở ra.
Sau khi nghe tin, mấy tên tay sai chạy tới, chĩa súng trực tiếp vào Bạch Cốt, nhưng đều bị cậu ta dùng dao chém gục hết.
“Súng ư, vô dụng với ta thôi.” Bạch Cốt đứng dậy quay lưng về phía Cảnh Khải, như đang nói chuyện với hắn ta lại vừa giống như đang nói với mấy tên tay sai, “Bây giờ, các người đi còn kịp đấy.”
Bạch Cốt nhìn bọn tay sai với ánh mắt kiên định trước mặt, biết là nói thêm cũng vô ích.
Con dao được vung lên, nhưng chỉ với vài hiệp kungfu, những tên tay sai này đều đã ngã xuống đất.
Gϊếŧ bằng một con dao, sạch sẽ gọn gàng, thậm chí một giọt máu cũng không phải đổ.
Quay đầu lại thấy Cảnh Khải đang muốn nhân cơ hội lén đi, Bạch Cốt khịt mũi, phi giao qua, đâm thẳng vào tim Cảnh Khải
“Khi anh dùng em gái để uy hϊếp tôi, đáng lẽ anh phải nghĩ đến cái kết như ngày hôm nay.” Bạch Cốt cầm con dao khắc lên trên tường, nhìn thi thể của Cảnh Khải rồi lạnh lùng nói: “Ngươi có biết tại sao ta lại được gọi là Bạch Cốt không? "
Cảnh Khải không còn khả năng có thể trả lời cậu ấy.
Bạch Cốt lau con dao, và sau khi cất nó đi, khi anh bước ra ngoài, lúc này bước ra ngoài cậu lại nghĩ về cái ngày từ rất nhiều năm trước.
"Sư Phụ, tại sao con lại gọi là Bạch Cốt!"
Người đàn ông cúi đầu nhìn Bạch Cốt đang lau vũ khí, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Ta hy vọng có một ngày, con đi đâu cũng được gọi là Bạch Cốt. Ta cũng hy vọng có một ngày, con dao của con chỉ để bảo vệ người con thương yêu nhất, chứ không phải dùng để gϊếŧ người.
Lúc đó Bạch Cốt không hiểu tại sao Sư phụ lại nói như vậy.
Giờ thì anh ấy đã hiểu.
Bạch Cốt đi đến đâu cũng gọi là Bạch Cốt, kẻ nào bị gϊếŧ trong tay hắn mới là kẻ đáng bị gϊếŧ.
Bên ngoài hộp đêm, Lâm Thần ở trong xe chờ sự xuất hiện của Bạch Cốt
Lâm Thần không hề bất ngờ khi toàn thân Bạch Cốt đều là máu xuất hiện trước mặt Lâm Thần và Nựu Nựu.
Mặc dù Bạch Cốt nói rằng bản thân cậu có chừng mực, nhưng chừng mực của cậu chính là không gϊếŧ ai khác ngoài Cảnh
“Kết thúc rồi"
Lâm Thần xuống xe, nhìn hai anh em Bạch Cốt ôm nhau, trong lòng nhẹ nhõm.
Bạch Cốt gật đầu, nhìn Lâm Thần nói: “Cảm ơn.”
Lâm Thần nhìn cậu ta nói: "Không cần cảm ơn, nhưng mà hai người các cậu đã nghĩ ra sẽ đi đâu chưa?"
Bạch Cốt lắc đầu nói: "Cô ấy ở đâu, tôi sẽ ở đó."
Cô bé cũng rất nghiêm túc nói: "Anh của em ở đâu, em sẽ ở đó, em không muốn xa anh trai đâu!"
Lâm Thần suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu đã như vậy, hai người cứ tiếp tục sống cuộc sống ẩn dật như vậy cũng tốt, đừng để bị người khác tìm thấy. Bằng không, lần sau chưa chắc đã may mắn như vậy đâu."
Điều này quả thực là hợp lý.
Tuy nhiên, ngay khi Lâm Thần chuẩn bị rời đi, liền bị Bạch Cốt gọi lại.
“Tôi quyết định rồi.” Bạch Cốt nhìn Lâm Thần nghiêm túc “Tôi không định rời đi.”
Lâm Thần quay đầu nhìn Bạch Cốt có chút bất ngờ nói: "Cậu không định rời đi? Vậy cậu đi đâu?"
"Tôi muốn ở lại, đi theo anh."
Cô gái dường như cũng hiểu ý của Bạch Cốt, cũng hùa theo: "Vậy thì em cũng đi theo anh! Anh hai ở đâu em ở đó."
“Các người theo tôi làm gì?” Lâm Thần nghi hoặc hỏi: “Tôi không có gì tốt đâu, chỉ là giúp hai người một lần mà thôi. Hai người không cần phải lấy thân báo đáp như vậy đâu!”
Nghe vậy, Bạch Cốt lắc đầu kể hết về quá khứ của mình, nhìn Lâm Thần và nói một cách nghiêm túc: "Tôi biết rằng bây giờ Cảnh Khải đã chết, tên của tôi sẽ xuất một lần nữa. Thay vì bị người khác đe dọa, thì chi bằng đi theo sau anh, ít nhất em gái tôi có thể bình an vô sự. Và đổi lại, tôi sẽ bảo vệ sự an toàn của anh. "
Lâm Thần cười nói: "Bảo vệ an toàn cho em gái cậu thì không thành vấn đề, nhưng cậu bảo vệ an toàn của tôi ư? Đến tôi cậu còn đánh không lại thì làm sao bảo vệ sự an toàn của tôi được chứ
“Ít nhất thì tôi có thể trì hoãn thời gian.” Bạch Cốt lờ đi nói, “Dù sao thì, luôn có thời gian để người ta buông lỏng cảnh giác. Khi đó, sự tồn tại của tôi chính là ý nghĩa”.
Thấy Bạch Cốt đã quyết tâm như vậy, Lâm Thần không thể từ chối nữa, đành phải gật đầu đồng ý.
"Vậy thì, nếu đã như vậy, sau này cậu sẽ là vệ sĩ riêng của tôi."