Con Rể Là Thần Y

Chương 158



Lâm Thần cứ nghĩ vẫn là mẹ vợ anh – Vương Mai, nhưng khi anh ngẩng đầu lên mới phát hiện người trước mặt mình lại là Giang Ngưng, anh cứ nghĩ là cô đã ngủ rồi.

“Anh bị thương sao?”

Giang Ngưng trán Lâm Thần chảy đầy máu, ban nãy lại nghe tiếng ồn ngoài cửa nên liền chạy ra ngoài xem thử.

“Mẹ em đánh anh à?” Giang Ngưng nhìn Lâm Thần vẫn đang im lặng, không cần nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì, bèn đứng thẳng dậy bước ra ngoài: “Em đi tìm mẹ em, sao bà ấy có thể ra tay nặng như vậy chứ?”

“Bỏ đi.” Lâm Thần ngăn cô lại: “Tại anh nên em mới bị bắt cóc, mẹ em giận đánh anh cũng đúng thôi.”

Giang Ngưng vẫn còn định nói gì đó nhưng thấy Lâm Thần kiên quyết như vậy nên cô không nói nữa, chỉ đành với tay lấy thuốc, bông gòn và nhíp trên tay anh, bảo anh ngồi lên giường rồi cẩn thận giúp anh xử lý vết thương.

Không khí trong phòng đột nhiên trở nên rất kỳ lạ, Lâm Thần muốn làm dịu bầu không khí này đi bèn lên tiếng: “Không phải là em ở trong phòng nghỉ ngơi sao? Tự nhiên ra đây làm gì?”

Giang Ngưng vừa chăm chú bôi thuốc cho Lâm Thần vừa đáp: “Em ở trong phòng ngủ không được, nghe tiếng mẹ em mắng anh, định đi ra khuyên bà, ai ngờ bà ấy còn động tay động chân với anh. Anh yên tâm, em sẽ không để mẹ em đánh anh nữa đâu. Anh đã lớn như vậy rồi lại còn bị đánh thì kỳ lắm!”

Lâm Thần không nói gì cả, anh cũng không biết nên nói gì mới làm dịu đi không khí ngại ngùng này.

Vết thương của Lâm Thần đã được xử lý xong, Giang Ngưng làm việc đúng là rất nhanh nhẹn.

“Anh nghỉ ngơi cho tốt vào, em tìm mẹ nói chuyện chút.”

Nói xong, còn không để cho Lâm Thần có cơ hội từ chối, cô lập tức bước đi.

Bước ra khỏi phòng, Giang Ngưng nhìn thấy Vương Mai đang xem ti vi ở tầng dưới, cô hơi bực dọc bước xuống nhìn bà nói: “Mẹ, lần này Lâm Thần cũng đâu có muốn con xảy ra chuyện, mẹ đừng có trút hết lên đầu anh ấy như vậy.”

Vương Mai nghe vậy nhổ vỏ hạt dưa một cách đầy khinh bỉ, nhìn Giang Ngưng nói: “Sao hả? Con đau lòng à? Trước đây mẹ có làm gì nó con cũng không nói lấy một câu. Sao chứ? Giờ nó có tiền, có địa vị rồi thì đau lòng cho nó à?”

“Trước đây mẹ có đánh mắng anh ấy cũng chưa đến mức chảy máu như bây giờ.” Giang Ngưng nhìn dáng vẻ của Vương Mai, thật sự không biết nói sao cho phải, cô bất lực nói: “Lần này mẹ đánh người ta chảy cả máu ra kia kìa, chưa đủ quá đáng sao?”

Vương Mai lập tức đứng lên, chỉ vào Giang Ngưng mà hét.

“Mẹ nói cho con biết, nếu không phải tại nó thì con đâu có gặp chuyện. Lần này còn đỡ, con còn bình an vô sự trở về. Nhưng nó để con gặp chuyện, mẹ đánh nó cũng chảy có ít máu thôi chứ đâu có muốn lấy mạng nó luôn đâu.”

Giang Ngưng không ngờ mẹ mình làm kích động đến như thế, chỉ đành hạ thấp tông giọng, nói chuyện nhỏ nhẹ với bà. Như thế mới khiến Vương Mai miễn cưỡng bớt tức giận lại.

Lâm Thần ở trong phòng nghe tiếng tranh luận của hai mẹ con, lại không tiện đi ra khuyên giải. Lỡ như anh đi ra lại làm sự tình thêm rắc rối thì biết phải thế nào?

Ngay lúc chuẩn bị đi ngủ thì anh đột nhiên cảm thấy cơ bắp mình như có một nguồn sức mạnh nào đó được đột phá.

Phải chăng anh đã đột phá cảnh giới rồi sao?

Lâm Thần vội khoá trái cửa, xoay người ngồi thiền trên giường.

Lúc này nguồn chân khí trong cơ thể anh tựa như hai luồng khí không giống nhau, không ngừng giằng xé nhau, cuối cùng hoà lại thành một thể, khoảnh khắc đó cũng chính là lúc cảnh giới chạm tới giới hạn đột phá của nó.

Không biết mất bao lâu thời gian hai luồng khí ấy mới hợp nhất với nhau, lúc chúng hoà hợp lại trở nên trong suốt hơn, anh mới thở phào một hơi, cả người đầy mồ hôi, từ từ mở mắt ra.

Lâm Thần thử ngưng tụ chân khí trong cơ thể lên lòng bàn tay mình, chỉ thấy giống như một thứ gì đó bốc khói nghi ngút trên tay anh vậy.

“Lâm Thần biết đây chính là chân khí của anh.”

Hiện nay anh đã đạt đến trình độ có thể biến chân khí thành một thực thể mà mắt người có thể nhìn thấy rồi.

Khoảng cách đến cảnh giới cực hạn hãy còn xa lắm.

Nhưng anh vẫn rất vui vì cuối cùng đã có thể đột phá cảnh giới.

“Anh ngủ chưa Lâm Thần?”

Lâm Thần lúc này đang tắm trong nhà vệ sinh sau khi vượt qua cảnh giới, anh cảm thấy dường như tính giác của mình thính hơn trước rất nhiều.

“Em nấu cho anh một bát mì trứng, em để ở cửa anh tự ra lấy nhé.”

Giang Ngưng thử mở cửa nhưng cửa đã khoá trái, không tránh khỏi thất thần một lúc. Cho là tâm trạng Lâm Thần không vui nhưng không muốn nói ra đi chăng nữa thì cũng không nên khoá trái cửa như vậy, để cô nấu mì cho mà còn phải để ở bên ngoài. Sau đó cô cũng về phòng mình ngay.

Lâm Thần nhanh chóng mở cửa nhưng vẫn chậm một bước.

Giang Ngưng đã về phòng mình từ lâu, trước cửa chỉ còn một bát mì trứng đang bốc khói nóng hổi.

Lâm Thần vừa gắp mì ăn vừa tiếc rẻ, cảm thấy bản thân lại bỏ qua cơ hội ngủ cùng giường với bà xã nữa rồi.

Ngày hôm sau, Lâm Thần vừa mới tỉnh lại sau giấc ngủ ngon.

Bởi vì đột phá cảnh giới mà vết thương trên trán ngày hôm qua nay đã tự lành.

Cần như không còn thấy chút vết tích nào nữa.

Giang Ngưng vô cùng mừng rỡ khi nhìn thấy vết thương Lâm Thần đã không còn.

“Bà xã!” Lâm Thần nhìn dáng vẻ của Giang Ngưng, đoán chừng tâm trạng cô hôm nay rất tốt, không tránh được sáp lại gần: “Mì em nấu hôm qua ngon lắm, khi nào anh mới được ăn nữa vậy?”

Mặt Giang Ngưng thoáng ửng hồng, khẽ ho vài tiếng rồi đáp: “Đợi khi nào tâm trạng em tốt chút, còn bây giờ thì không. Em muốn ăn món anh nấu. Thế nào, có làm hay không?”

Lâm Thần biết Giang Ngưng cố tình muốn bắt nạt anh, bèn nhanh chóng đi làm món điểm tâm cô thích ăn.

Sau khi hưởng thụ không khí lãng mạn của bữa sáng, hai người cùng nhau đến bệnh viện trực ca.

Giờ nghỉ trưa, trong lúc Lâm Thần đang tìm Bạch Cốt không rõ nơi nào thì đột nhiên cửa sổ phòng làm việc có người nhảy vào.

Mà người đó chẳng ai khác, chính là Bạch Cốt.

“Cậu làm sao vậy?”

Lâm Thần vốn muốn vờ khiển trách anh sao không vào bằng cửa chính lại phải vào cửa sổ cho bằng được.

Nhưng nhìn thấy khắp người anh toàn là máu, đầy những vết thương đang sưng tấy liền không nói nên lời.

“Tôi… Tôi biết anh vẫn đang đau đầu chuyện hai anh em Hạ Minh, nên tối qua sau khi rời khỏi nhà anh tôi đã lén hack máy tính của bọn họ, tìm được căn cứ của bọn họ.” Bạch Cốt lôi từ không túi ra một chiếc thẻ kiểm soát, dùng sức nhét vào tay Lâm Thần: “Đây là món đồ tôi có chết cũng phải lấy về đây cho bằng được, anh nhất định phải bảo quản kỹ đó. Lúc quan trọng sẽ phát huy tác dụng.”

Nói xong Bạch Cốt liền ngất đi vì mất nhiều máu.

Lâm Thần căng thẳng châm cứu cầm máu cho Bạch Cốt, sau đó gọi Giang Ngưng vào.

“Có… có chuyện gì vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.