Lâm Thần biết có một cách châm cứu cộng với chân khí của anh thì cho dù vết thương có nghiêm trọng đến mấy cũng có thể trị lành trong chớp mắt.
Nhưng cách này có thể tạo nên di chứng.
Nghĩa là sau khi mất đi tác dụng thì người bị thương sẽ chịu nỗi đau lớn hơn gấp bội lần.
Không chị vết thương bị nứt ra, còn phải hứng chịu cảm giác lên núi đao xuống biển lửa, vô cùng thống khổ.
Hơn nữa, sau khi vết thương nứt ra còn nghiêm trọng hơn cả lúc ban đầu.
Cho nên cảm giác đau đớn ấy người bình thường không thể chịu đựng nổi đâu.
“Vậy nên cậu có chắc là muốn làm không?” Lâm Thần lo lắng nhìn Bạch Cốt nói: “Cậu chỉ cần ở bệnh viện nghỉ ngơi cho tốt, còn đám người kia, cậu chỉ việc đưa tôi địa chỉ căn cứ, tôi phái người đi xem thử.”
Bạch Cốt lắc đầu, cương quyết đáp: “Không được, dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi, một khi phát hiện có người đột nhập nơi ẩn náu của mình thì bọn họ sẽ lập tức di dời. Tuy rằng bọn họ cũng không nhìn thấy tôi nhưng chắc cũng đoán ra được rồi. Cho nên chúng ta không có thời gian đợi nữa đâu!”
Lâm Thần thấy sự kiên quyết của Bạch Cốt không tiện nói thêm, chỉ đành làm theo lời cậu ấy nói.
“Lúc châm cứu sẽ đau đó, nếu cậu không chịu được thì cứ lên tiếng, tôi sẽ dừng lại ngay.”
Bạch Cốt không ngại: “Không sao, tôi chịu được. Chỉ là… em gái tôi…”
“Cậu yên tâm đi, tôi đã cho người xem chừng con bé rồi. Chuyện này chưa giải quyết xong tôi sẽ luôn cho người bảo vệ em gái cậu, đảm bảo không xảy ra chuyện.”
Nghe Lâm Thần nói vậy, Bạch Cốt cũng yên tâm rồi.
Ngay vào lúc Lâm Thần đang chuẩn bị châm cứu thì Giang Ngưng theo lệ vào kiểm tra.
Nhìn thấy cảnh tượng này cô vô cùng bất ngờ.
“Lâm Thần, hiện nay cậu ấy đã bị thương nặng như vậy, anh còn châm cứu gì chứ? Vết thương đó là nội thương đó, đã vậy còn bị thương ngoài da nữa, sao có thể tùy tiện châm cứu là hết được chứ?”
Giang Ngưng còn chưa nói xong đã bị Lâm Thần đẩy khỏi phòng bệnh.
“Đây là chuyện giữa đàn ông các anh, em xen vào làm gì? Tóm lại, không phải anh muốn hại cậu ấy, anh cũng nói với cậu ấy rồi.” Trước khi đóng cửa lại, anh còn không quên nói thêm một câu: “Nói chung em cứ an tâm đi!”
Nói xong mới đóng cửa lại.
“Lâm Thần, em nói cho anh biết, bây giờ Bạch Cốt là bệnh nhân của em, nếu anh dám làm không đàng hoàng thì đừng trách em!”
Giang Ngưng ngoài mặt hùng hổ vậy thôi nhưng trong lòng cô cũng rối bời, chỉ đành đứng ngoài cửa chờ đợi.
Cô muốn vào trong xem xem Lâm Thần làm sao trị khỏi vết thương nặng như vậy chỉ với mấy cây kim châm.
Mà đây còn là vết thương do súng gây nên nữa.
Nội thương cần kết hợp thuốc và trị liệu cộng nghỉ ngơi, không mất mười ngày nửa tháng thì không có cách nào trị khỏi cả.
Hơn nữa trong thời gian này còn phải cẩn thận tránh làm nhiễm trùng vết thương nữa.
Lâm Thần làm bừa lỡ khiến Bạch Cốt có mệnh hệ gì thì người làm bác sĩ như cô cũng bị xem như không làm tròn trách nhiệm.
Không bao lâu sau, bên trong vọng ra tiếng la thống khổ của Bạch Cốt.
Đến nỗi các bác sĩ và y tá gần đó cũng chạy đến hỏi thăm rằng bệnh nhân bên trong sao vậy, làm vật lý trị liệu hay hoá trị thế, sao lại kêu thảm thiết như vậy.
“Lâm Thần, anh mở cửa ngay cho em! Lâm Thần!”
Giang Ngưng gấp rút gọi, không phải cô không tin vào tay nghề của Lâm Thần, mà còn phải xem y thuật của anh dùng vào chỗ nào. Bị đánh đến nông nỗi này, khó khăn lắm mới đưa cậu ấy từ quỷ môn quan trở về, chỉ cần tĩnh dưỡng là được rồi.
Lâm Thần lại vào đúng lúc này châm cứu gì đó, còn làm người bị thương càng đau đớn hơn nữa.
Lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì biết phải làm sao?
Nhưng khi thấy Lâm Thần cả người đầy mồ hôi mồ kê bước ra, Giang Ngưng liền chạy ào vào xem tình hình Bạch Cốt, lại không nhìn thấy vết thương lúc đầu nữa, da thịt lại lành lặn như mới, lúc bấy giờ cô vô cùng ngạc nhiên.
“Anh… Anh đã làm gì cậu ấy vậy?” Giang Ngưng nhìn cơ thể lành lặn của Bạch Cốt, hoảng hốt hỏi: “Rõ ràng là cậu ta bị thương rất nặng, cần phải ở trên giường dưỡng sức tầm nửa tháng nữa mới khỏi, sao bây giờ lại…?”
Giang Ngưng đã kinh ngạc đến độ không nói nên lời, bởi vì cậu chưa từng thấy người nào bị thương nặng như vậy mà trong một ngày lại có thể lành lặn như chưa từng bị gì.
“Không có gì.” Lâm Thần mồ hôi mồ kê nhễ nhại đám: “Anh dùng bí thuật gia truyền châm cứu cho cậu ấy, quả thực khiến vết thương cậu ấy lành nhanh hơn nhưng cũng sẽ để lại di chứng. Điều này anh đã nói rõ ràng với cậu ấy rồi.”
Sắc mặt Bạch Cốt trắng bệch, anh nhìn Giang Ngưng, gắng sức rặn ra một nụ cười, nói: “Tôi thật sự không sao, di chứng cũng không là gì cả. Anh ấy đã nói rõ cho tôi biết rồi, tôi cũng đã chấp nhận.”
“Hậu di chứng sao?” Giang Ngưng ngẩn người: “Hậu di chứng là gì? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Lâm Thần không hiểu câu hỏi của Giang Ngưng, anh trực tiếp đưa Bạch Cốt ra khỏi đó.
Chỉ để lại một câu: “Có việc quan trọng phải làm, giải thích sau vậy.”
Giang Ngưng ngơ ngẩn tại chỗ, cho đến khi các đồng nghiệp đều tụm lại hỏi cô rốt cuộc Lâm Thần làm thế nào trị khỏi vậy, cô mới hoàn hồn cười gượng. Ngoài cười gượng ra thì cô còn biết nói gì nữa đây?
Cô cảm thấy càng ngày mình lại càng nhìn không thấu con người của Lâm Thần.
Tại nhà Bạch Cốt.
Bạch Cốt nhìn những trang bị được Lâm Thần mang đến, cộng thêm Từ Thái và 10 người đứng ở bên ngoài, nhất thời không kịp hiểu tình hình.
“Tôi còn tưởng là chỉ có hai người chúng ta đi, không ngờ lại còn có cả những người khác.”
Lâm Thần gật đầu, vừa mặc trang bị vừa đáp: “Những người này đều là tôi nhờ Từ Thái chọn ra, tuy thân thủ không thể so sánh với hai chúng ta nhưng vẫn rất hữu dụng.”
“Nhiệm vụ lần này của các người là bảo vệ sự an toàn của cậu chủ, giúp đỡ hoàn thành việc mà cậu chủ muốn làm.” Từ Thái thấy Lâm Thần chuẩn bị xuất phát thì dặn dò thuộc hạ một lần nữa: “Vậy nên các người nhớ rõ, các người có thể sống sót quay về hay không tôi không cần biết, tôi chỉ cần biết các người nhất định phải đảm bảo an toàn cho cậu chủ, để cậu ấy bình an trở về, có hiểu không?”
“Đã rõ!”
Lâm Thần liếc sơ những người này, tuổi tác hẳn là tương đương với anh, suy nghĩ chút rồi nói: “Chuyến đi lần này thập tử nhất sinh, nếu giờ đây có ai đổi ý không muốn đi nữa thì cứ việc lên tiếng, tôi không phản đối. Nhưng lát nữa đến đó thì không ai được phép thoái lui, có biết chưa?”
Tất cả đều đồng thanh đáp: “Đã rõ!”